Thường Minh không khỏi ngớ người, nhưng không nhìn nổi dáng vẻ hèn mọn ấy của cô, anh nắm lấy tay cô nâng người lên.

"Đứng lên nói chuyện đi, em có nghe không đấy Yến Tử, em đứng lên nói chuyện cho anh."

Mất sức quá nhiều và suy sụp tinh thần làm cô không đứng thẳng nổi, Thường Minh không đành lòng nhìn cô sa ngã như thế, vừa đau lòng lại vừa tức giận, vào lúc anh muốn hất tay ra thì Thái Đường Yến lại đỡ lấy tay anh đứng lên.

"Đã xảy ra chuyện gì rồi? Nói anh nghe nào, khóc cái gì mà khóc."

"Em biết hết rồi..." Mặc dù nhìn thẳng anh, nhưng cách một lớp hơi nước nên cũng không nhìn rõ vẻ mặt của anh lắm, "Anh đừng lừa em nữa... Em hỏi Đường Hàn Phi rồi, ông ta thừa nhận rồi..."

Ngay lập tức đầu Thường Minh như mất trọng lượng, trống rỗng một mảng, lời nói dối anh xây dựng bấy lâu nay đã ầm ầm sụp đổ.

"Vào trước đã rồi hẵng nói..."

Thái Đường Yến không nhấc chân mà là ôm ngang hông anh, đầu chôn trước ngực anh, liều mạng lắc nguầy nguậy.

"Em không đi, em không xuất ngoại nữa được không, anh để em ở lại đây đi..."

Thường Minh suýt nữa bị cô đẩy ngã, nhưng vẫn cố chống đỡ, "Em có biết mình đang nói nhảm gì không đấy, đã đi được một nửa rồi mà em muốn bỏ sao? Nói như thế khác gì tâm ý của anh đều uổng phí chứ..."

Nhưng cô chỉ lắc đầu, như khăng khăng một mực tin rằng có thể quay lại quá khứ, bắt đầu lại lần nữa.

"Nghe lời nào, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, ngày mai thế nào thì cứ thế đó, không được từ bỏ, đến lúc không đi, em định lãng phí hơn nửa năm cố gắng sao?"

Lúc này Thái Đường Yến đã suy sụp, khiến anh chẳng biết phải làm thế nào, tâm ý của anh trong mắt cô biến thành thương hại, thành món nợ không cách nào trả lại, động cơ xuất phát bị bẻ cong, điểm đích cũng theo đó mà lơ lửng.

Bỗng Thường Minh tóm lấy Thái Đường Yến, gần như kéo cô đi đến garage đậu xe, hai căn garage thì một căn trống trơn, căn còn lại có chiếc xe chú Chung thường lái thay anh.

Anh mở cửa ghế phụ ra đẩy cô ngồi vào, còn mình chui vào ghế lái. Thái Đường Yến vẫn còn thút thít, Thường Minh phải nghiêng người qua cài dây an toàn giúp cô.

Đợi đến lúc anh nổ máy, Thái Đường Yến cứng ngắc quay đầu sang, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh chằm chằm. Cô im lặng, anh cũng không nói gì, chỉ đỡ vô lăng, từ từ lái xe chạy ra khỏi garage.

Ra khỏi tiểu khu, xe cộ trên đường dần nhiều lên, lúc hòa vào dòng xe có thể thấy anh rất chuyên tâm, không dám thở mạnh, thi thoảng nhìn qua gương chiếu hậu, xe cũng theo quỹ tích chạy lên đại lộ.

Vẫn chưa hết giờ cao điểm tối, đằng trước có tắc đường, xe chạy chỉ nhanh hơn đi bộ một chút mà thôi. Đợi sau khi đèn sau ô tô hết làm chói mắt, Thường Minh chạy theo hướng ngược lại, con đường trống trải, đồng thời Thường Minh cũng gạt cần tăng tốc. Đã lâu chưa lái xe, đạp chân ga có chút luống cuống, xe giật một phát, Thái Đường Yến như bị hất ra khỏi ghế, tim đập mạnh làm nước mắt ngừng trào, hai tay căng thẳng đặt trên đầu gối.

Cô không biết Thường Minh muốn đưa cô đi đâu, mà cô cũng không hỏi, chỉ thấy anh an toàn lái một tiếng, từ khu vực nội thành đèn đóm nhiều sắc màu cho đến vùng biển tối đen tanh nồng. Có lần suýt va vào chiếc xe bán tải chạy vượt qua mặt, nhưng cũng may đã tránh khỏi.

Bỗng Thường Minh dừng lại ở một nơi trống trải, bốn phía là ánh đèn đường ảm đạm, chỉ có mấy đốm sáng cách đó không xa tô điểm.

Thường Minh thở phào thấy rõ, rồi quay đầu sang hỏi Thái Đường Yến, "Em thấy anh lái thế nào?"

Thái Đường Yến đang nghi ngờ hành động và câu hỏi của anh, Thường Minh tự có phán đoán, cũng không đợi cô trả lời, "Em từng nói muốn anh học lái xe lần nữa bù cho trước kia, bây giờ anh đã làm được rồi, cho nên... Em cũng có thể quay lại ngày trước coi như chuyện tối nay không xảy ra không?"

Cô đâu chỉ nợ anh mỗi trăm vạn tiền du học, mà nhiều hơn chính là lời thương yêu, che chở cùng tha thứ đầy tế nhị của anh. Ở trước mặt anh cô vẫn là một cô nhóc ngây thơ, phá hỏng chiếc bánh ngọt tự tay anh bưng đến. Nay anh đã sửa lại chiếc bánh ấy rồi, mặc dù có rất nhiều vết hở, nhưng anh vẫn điềm nhiên nói với cô rằng, thật ra mùi vị không hề thay đổi, lại còn rất ngon nữa.

Thái Đường Yến gần như nhào vào ngực anh, khóe chặt lấy hông anh, giữa hai người cách một hộp số, tư thế có vẻ không đúng, không hề thân mật.

Thường Minh mở cửa sổ trời ra, đồng thời đổi vị trí của cả hai ra phía sau, ghế ngồi trước bị đẩy tới trước, chân anh được thế duỗi thẳng, Thái Đường Yến nằm nghiêng tựa vào ngực anh, cùng đắp chung tấm thảm lớn.

"Đã ngủ chưa?"

"Không ngủ được."

"Nghĩ gì thế?"

"Không gì cả."

"Nói anh nghe nào."

"..."

"Nói đi."

"Em đang nghĩ, bây giờ em đã hai mươi mốt tuổi rồi, nếu thuận lợi, lúc về cũng đã hai sáu hai bảy, nếu muốn học tiếp thạc sĩ thì cũng gần ba mươi rồi, liệu có... già quá không?"

"Em lại muốn rút lui sao?"

"..."

"Trình độ học vấn không phải là vạn năng, nhưng có trình độ học vấn tốt sẽ để em bớt đi đường vòng nhiều. Hơn nữa, phụ nữ lớn tuổi cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là... lớn tuổi mà không có tiền... Kinh tế eo hẹp dẫn đến hiệu ứng cánh bướm*, dễ ghen tị oán hận, giận trời trách người, thay đổi từ trong ra ngoài."

(*Là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc.)

"Tiền không dễ kiếm... Vậy anh còn tiếp tục hợp tác với Đường Hàn Phi nữa không?"

"Không đâu."

"Được."

"Em không muốn biết tại sao à?"

"Anh nói đi."

"Anh và ông ta đã giao hẹn rồi... Nếu để cho em biết, anh sẽ đơn phương kết thúc hợp đồng với ông ta."

"... Hợp đồng còn có thể viết vậy sao, có hiệu quả không?"

"Dĩ nhiên không viết, chỉ là giao hẹn thôi, huống hồ anh chỉ ký hợp đồng một năm với ông ta, đợi em xuất ngoại rồi, sẽ không tiếp tục nữa."

"Năm nay... sẽ không lỗ chứ ạ?"

"Kiếm được chút, nhưng cũng không nhiều lắm."

"Thế thì tốt rồi..."

...

Cứ mải nói chuyện như thế cho đến tận sáng, khi sắc trời lay hai người tỉnh, mới phát hiện đã lái đến gần biển, ánh đèn từ đằng xa tối qua chắc là của nhà dân. Nói chuyện suốt đêm, cả hai đều miệng lưỡi khô khốc, vào lúc nửa đêm có đổi tư thế, Thường Minh dựa vào trên đùi cô, nghe thấy bụng réo.

"Về chưa?" Anh nói, chân phải để nguyên một đêm không tháo, đã sớm sưng đau không chịu nổi nữa rồi, chỉ là nó đã bị mệt mỏi suốt đêm che lấp.

"Anh lái xe nổi nữa không?"

"Vẫn được."

"Để em xem ở đây có gọi lái xe hộ đến được không."

May mắn gặp được một thanh niên dậy sớm, có thể chở bọn họ về.

Thái Đường Yến hâm lại thức ăn tối qua, Thường Minh tắm rửa xong thì chống gậy đi xuống, vừa ăn vừa nói: "Lát nữa nhớ gửi kết quả đi."

Bàn tay cầm đũa của cô hơi khựng lại, rồi đáp vâng.

Cô không ngờ sau đó Thường Minh gần như là đi cùng cô, có lẽ đề phòng cô "ăn gian", chặn đường lui của cô.

Thái Đường Yến cảm thấy có chút bi ai, không phải vì bị anh nắm trong tay, mà là vận mệnh đã dần thành hình của họ.

"Anh ghét món gì nhất?"

"Khoai tây."

"Tại sao?"

"Mọc từ đất."

"... Em cũng chân lấm tay bùn."

"Em là gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn. Cười gì mà cười, lại muốn người khác khen em nữa à."

"... Vậy thì thử đi."

"Em cho vài từ mấu chốt đi đã."

"... Thế thì thôi."

"Hồi du học có một năm công việc của bố anh xảy ra chuyện, không cho anh tiền sinh hoạt, có một thời gian rất dài chỉ toàn ăn khoai tây, ăn đến buồn nôn."

"Vậy anh sống thế nào?"

"Thì đi làm thôi, lau bàn này, rồi làm bài tập hộ nữa."

"Làm bài hộ? Cái này cũng có thể hả?"

"Em đừng nghĩ bậy bạ, học giỏi vào, không đủ tiền thì nói với anh."

"Ừm."

"Em hứa đi."

"Được rồi."

"Nói."

"Em đảm bảo."

"Đảm bảo cái gì?"

"Sẽ học thật tốt."

"Còn gì nữa không?"

"Còn gì nữa ạ?"

"..."

Lại một năm chim én bay về, vào ngày sinh nhật hai mươi mốt tuổi này, Thái Đường Yến cầu xin hai đều ước, rồi cũng nộp visa tài liệu.

"Lần này không có nắm đấm à?"

"Tạm cất đã, đợi lúc cần dùng sẽ dùng."

"Tối nay em muốn ăn gì?"

"Thường tiên sinh, để em nói cho anh một bí mật nhé."

"Ừ?"

"Mỗi lần em ăn thịt dê sẽ bị chảy máu mũi."

"... Anh đâu có nói đi ăn thịt dê."

"Anh còn nhớ đông chí năm ngoái không, ở phòng trọ của em, chúng ta đã ăn lẩu dê ấy?"

"À."

"Do khô quá, nên nửa đêm đó em chảy máu mũi."

"Thế sao không nói với anh?"

"Anh đâu phải túi máu..."

"Còn gì nữa, bí mật của em ấy."

"Hết rồi."

"Quá hạn là không có lần sau đâu."

"Còn một chuyện nữa, em, thật ra em biết bơi... Lúc còn nhỏ, chưa nhận thức được giới tính, em thường cùng đám bạn mấy người anh trai em xuống sông bơi lội, lớn chút thì không đi nữa..."

"Em nói với anh là em không biết."

"Không phải là... vì muốn đợi trên bờ với anh sao... Anh giận rồi hả?"

"Em muốn dỗ à?"

...

"Có thể dỗ thế này được không?"

"Thêm cái nữa đi. —— Oái, học cắn người từ khi nào thế hả."

"Thường tiên sinh, em cũng muốn nghe bí mật của anh."

"Anh không có bí mật gì hết, còn có gì mà em chưa xem qua chứ."

"Anh... thích tư thế nào nhất?"

"Hả, nói gì thế, không nghe rõ."

"Anh thích kiểu nào?"

"Em còn không nhìn ra được à..."

"..."

"Thế này..."

"... Tại sao?"

"Cảm giác em đều là của anh hết."

"... Thế, ngược lại thì sao?"

"Thế thì sao em nói với anh được, em cũng đâu mọc phía sau."

"... Cũng đúng."

"Ý em là em muốn ở trên?"

"Em chưa nói gì cả."

"Tác thành cho em nhé?"

"Buổi tối ăn khoai tây đi."

Từ cuối xuân cho đến đầu hè, hai mươi mấy năm im lặng của Thái Đường Yến như giấu tài, nét hồn nhiên linh động ẩn sâu nhiều năm cũng nở rộ trước khi chia xa, để anh lúc tóc bạc hoa râm sẽ nhớ về tình cảm trẻ tuổi này, mà nhớ nhất chính là những lúc thì thầm bên gối cả ngày lẫn đêm không ngủ nghỉ.

Cuối tháng sáu, Thái Đường Yến nhận được visa đi Úc, bắt đầu dọn hành lý và làm thủ tục xin nghỉ học.

"Đã mang đủ đồ theo chưa?"

"Đủ rồi ạ."

"Hộ chiếu."

"Có rồi."

"Vé máy bay."

"Rồi ạ."

"Thẻ ngân hàng."

"Có đây."

...

"Kem chống nắng."

"Rồi luôn."

"Kính râm."

"A!"

Thường Minh đối chiếu với danh sách hành lý mà Thái Đường Yến in ra, dùng bút đỏ vòng quanh chữ kính râm, "Ngày mai chúng ta đi mua đi. —— Em làm gì thế?"

Chỉ thấy lại một nắm đấm đưa đến dưới mắt anh.

"Mai đi theo em đến một chỗ đi."

Thường Minh bao lấy nắm đấm của cô, "Đi đâu?"

"Công viên giải trí."

"... Được."

"Em đến đây đã mấy năm rồi nhưng chưa được đi bao giờ, thấy tiếc lắm."

"Để anh đi với em."

Cô như móc đồ ra khỏi túi, lại một nắm đấm nữa bay đến. Thường Minh ăn ý chụp lấy, hai bên trái phải đều có, cả hai như đang luyện tập quyền cước vậy.

"Đây là nguyện vọng gì?"

"Thường tiên sinh, anh có thể... giống hôm tỏ tình với em, đến công viên với em được không?"

"... Tại sao?"

"Ừm, trời nóng thế này mà còn mặc quần dài... Nóng lắm..."

"Em chắc chắn chứ, anh sẽ kéo em đi cùng đấy, có thể người ta không chỉ tò mò mỗi anh thôi đâu."

Thái Đường Yến không chút do dự gật đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, "Chắc chắn. Chắc chắn trăm phần trăm luôn."

"Được, anh đồng ý với em."

Cô bật cười thành tiếng, lật nắm tay lại như lần trước, đem điều ước thả vào tay anh.

Ngày hôm sau, Thường Minh mơ hồ hiểu ra ý của cô, anh nhìn chân trái gắn chi giả, đúng là mát mẻ không nói, mà ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái cũng rất hợp với Thái Đường Yến —— lần đầu tiên cô mặc quần đùi phối với dây đeo cạp quần, thớ thịt săn chắc đường cong lưu loát, làn da màu mật ở dưới ánh mặt trời lại càng khỏe đẹp. Mà quan trọng nhất là, sức sống toát lên từ cô lây sang cả anh, anh như quay về lúc mình vẫn còn kiện toàn, chạy nhảy chỉ là chuyện nhỏ.

"Chúng ta đi thôi."

Thường Minh đeo kính râm, đầu tiên là đi bộ với cô một đoạn, sau đó mới lái xe vào bãi đậu xe trong công viên giải trí.

Mặc dù thái dương chói chang ngay trên đỉnh đầu, nhưng suy cho cùng vẫn đang nghỉ hè, du khách trong công viên không hề ít, nơi nơi toàn là con nít và tiếng hét ầm ĩ. Dĩ nhiên cũng không ít đôi tình nhân không sợ phơi nắng như họ.

Dọc đường đi đúng là có không ít người đưa mắt nhìn, mới đầu Thường Minh còn chút không thoải mái, nhưng dần dà cũng quen, nụ cười kín đáo dưới vành nón cộng thêm kính râm làm hai người trông ngầu cực, còn khiến người nhìn mình phải xấu hổ.

Hai hàng người xếp hàng đi lên trò tàu lượn siêu tốc tên "Tuyết Sơn Phi Long", Thái Đường Yến nghiên cứu sổ tay giới thiệu dạo chơi công viên, sau đó xác nhận với Thường Minh.

"Thường tiên sinh, anh có thể chơi được chứ?"

"Lần đầu tiên anh chơi em còn chưa vào đại học ấy."

"Bệnh tim, không có, cao huyết áp, không có... "Tháo những vật dụng có thể sẽ bay ra ngoài xuống, ví dụ như nhẫn, dây chuyền..." " Thái Đường Yến cúi đầu, đúng lúc liếc nhìn chân trái của anh, "Người ở đây đông quá, chúng ta đổi trò khác đi."

Thường Minh kéo cô lại, "Em sợ gì chứ?"

"Em nhát gan, sợ lát không chịu nổi." Thường Minh mềm giọng dỗ anh, "Chúng ta chơi trò gì nhẹ hơn đi."

"Em sợ anh sẽ bị cản lại không cho đi lên đúng không?"

"Đi chơi vòng quay ngựa gỗ đi, không chóng mặt cũng không buồn nôn."

"Lần này là em đến để chơi, anh không lên được thì sẽ ngồi ở dưới chờ em."

"Không được. Anh phải chơi cùng chứ, không phải chỉ có em."

Cũng chẳng biết cô cố chấp cái gì nữa, nằng nặc kéo Thường Minh đi chơi vòng quay ngựa gỗ.

Đầu tiên là Thường Minh ở vòng trong, Thái Đường Yến ngồi vòng ngoài, lúc chuyển động Thường Minh lôi điện thoại ra, gọi cô quay qua.

Thái Đường Yến theo phản xạ giơ tay lên, nhưng lại thấy có vẻ ngốc nên để xuống, chỉ toét miệng cười —— thật ra so với không chụp cũng không có gì khác biệt, bởi vì khuất bóng nên lúc chụp chỉ thấy toàn màu đen.

"... Hay là chúng ta chơi lại lần nữa đi?"

Thái Đường Yến gật đầu, "Được."

Chơi xong chuyến thứ hai cả hai đều hơi khác, bèn đến khu nghỉ ngơi tiếp nước, Thái Đường Yến thấy người khác ăn kem, liền hỏi anh có muốn ăn không.

Để cho tiện nên Thường Minh không mang gật theo, đi nửa ngày chân đã đau nhức, nhưng vẫn đứng nói: "Đi thôi."

Thái Đường Yến đưa anh đến chỗ băng ghế, "Anh ngồi đi, phải chiếm chỗ tốt trước. Để em đi mua, anh muốn ăn vị gì?"

Sau khi có được câu trả lời, Thái Đường Yến lấy tiền lẻ rồi rời đi, lúc này Thường Minh mới phát giác bên cạnh có ánh mắt ngại ngùng dán lên người anh —— một cậu bé mặt tròn chừng năm sáu tuổi ngây ngô nhìn chằm chằm vào chân anh, kem chảy ra tay lúc nào cũng không biết. Xung quanh cũng không có ai có vẻ là người nhà trông giữ.

Thường Minh gật đầu với cậu, lập tức cậu bé dịch mông đến, thần bí hỏi: "Chú ơi, chú là người máy ạ?"

"... Ừ."

"Vậy chú có cần sạc điện không?"

Bọn họ ngồi ở bồn hoa dưới bóng cây, ánh nắng xuyên qua kẽ hở tán lá rơi xuống, khiến chi giả bằng kim loại của anh lóe sáng.

"Thấy mặt trời không, chú đang sạc điện bằng mặt trời."

"Ngầu quá đi, vậy chú có biết bay không?"

"Chú chỉ bay ban đêm thôi."

"Chú có bắt người xấu không ạ?"

Ở đằng xa có người gọi tên, cậu bé không đợi anh trả lời, cũng không tạm biệt gì, trèo xuống nhanh chân chạy đến chỗ người gọi mình.

Chỉ hai ba phút ngắn ngủi, nhưng Thường Minh đã thấy được một góc thế giới rực rỡ khác, anh không còn là khác loài trong thế giới người lớn nữa, mà trở thành siêu nhân được sùng bái trong thế giới kia, còn người vì anh xé rách lớp giấy dày ngăn cách kia, đang cầm hai que kem đi về phía anh.

"Vị dâu của anh." Một que kem hồng được đưa cho anh, Thái Đường Yến ngồi xuống cạnh anh.

"Của em là gì?"

Thái Đường Yến đã không chờ kịp mà liếm kem rồi, để lại trên viền môi một vòng sữa trắng.

"Anh muốn nếm thử không?"

"Được."

Bỗng cô đưa mặt lại gần, vành mũ giao nhau làm bóng râm bao trùm lên mi mắt anh, rồi cô mổ nhẹ lên môi anh.

"Mùi gì?" Thái Đường Yến ngồi lui ra sau, làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn kem của mình, bên khóe môi là nụ cười không cách nào ngừng được.

"Chưa nếm được, lại lần nữa đi."

"Đã kết thúc ăn thử rồi."

"Vậy thì bắt đầu ăn bữa chính."

Thái Đường Yến nhảy lên cười né ra, "Người ta đang nhìn đấy."

Chơi hết một ngày, mệt mỏi cạn sức, Thái Đường Yến chủ động xin cầm lái, cẩn thận lái xe về.

"Khoảng cách này có thể vượt qua được không?"

"Em phải tăng tốc thêm. —— Ấy từ từ thôi, đừng đạp nhiều ga như thế."

"A... Có thể quay lại đường cũ chưa?"

"Về đi —— Xi nhan trước đã."

"Quên mất..."

"Sao em có thể thi đậu lý thuyết quy tắc giao thông thế?"

"... Gặp may đúng lúc. —— Lúc em căng thẳng thì sẽ quên."

"Nghiêm túc lại nào, lái xe không phải chuyện nhỏ đâu."

"Ừm, vâng, thưa huấn luyện viên Thường."

"Gọi sư phụ đi."

Sư phụ ——"

"—— Bát hầu, nhìn đường đi, sắp đè lên vạch rồi đấy."

"..."

Lề mề một đường quay về nhà Thường Minh, bả vai bắp thịt gồng cứng đến nhức mỏi, còn mệt hơn cả đi công viên giải trí.

Sau khi tắm xong, hai người ngồi bệt xuống đất bàn bạc xem nên ăn dì, dọn bàn trà đi, rồi trải một tấm thảm sạch ở trước ghế sa lon.

Khí trời oi bức, lại cộng thêm một ngày mệt nhọc, cả Thái Đường Yến lẫn Thường Minh đều không thèm ăn, chỉ dùng ít nước trái cây, đậu nành ngâm muối cùng thức ăn đóng hộp, ngoài ra còn thêm bình nước ép dưa hấu to nữa. Để xuất uống rượu của Thái Đường Yến bị Thường Minh bác bỏ, lý do là ngày mai phải lên máy bay rồi, vẫn phải nên tỉnh táo. Thậm chí anh còn đặt đồng hồ báo thức năm phút một lần, cũng dặn chú Chung ngày mai đến đón đúng giờ —— Thái Đường Yến đã nói với anh, ngày mai mình đi, cô không muốn anh đưa tiễn.

"Đợi đến lúc thấy anh, em sợ mình sẽ kích động mà không đi nữa."

Cô uể oải nhấp một ngụm nước dưa hấu, sau đó nằm xuống nhón lấy đậu nành rồi nhìn trần nhà mà nói.

Thường Minh không tính đi lại, ngay cả chi giả cũng tháo ra, chỉ mặc mỗi quần đùi ở nhà rồi cũng nằm xuống cạnh cô, trên đầu bọn họ là bàn trà bày thức ăn.

"Được. Để anh bảo chú Chung đưa em đi."

Thường Minh đồng ý không chút do dự, cô sợ mình kích động, anh lại sợ mình sẽ không tuân theo được, chỉ cần lần này anh thỏa hiệp, chắc chắn Thái Đường Yến sẽ ở lại ngay. Như thế tất cả đều hóa thành bọt nước.

Thái Đường Yến cho đậu nành vào miệng cắn, chất lỏng trào ra thì ăn phần đậu bỏ hạt đi, rồi dùng khăn ướt lau tay.

"Tắt đèn nhé?" Thái Đường Yến cầm điều khiển lên hỏi.

Thường Minh nhìn cô, nói: "Được."

Chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa kính rót vào phòng khách, vẽ nên một đường sáng bạc trên thảm.

Tivi đang chiếu một bộ phim khá hấp dẫn, nhưng chẳng ai có hứng thú xem cả, màn hình chớp động làm ánh sáng trở nên chói mắt.

"Còn xem tivi nữa không?"

"Không."

"Được."

Thái Đường Yến tắt luôn tivi.

Cô trèo lên người Thường Minh, còn chưa kịp thích ứng với bóng tối nên không thấy rõ vẻ mặt của anh.

"Anh tiêu hóa xong chưa?"

Thường Minh không khỏi bật cười vì câu hỏi của cô, "Làm gì?"

Đôi tay Thái Đường Yến chống bên người anh dần cong lại, nửa thân trên nhẹ nhàng phủ phục lên ngực anh, "Như thế... có đè anh không?"

"Em đâu có nặng lắm."

"Còn thế này..."

Hai tay Thái Đường Yến dỡ lực, cả người dán vào trên người anh, theo hô hấp của anh mà phập phồng. Nhưng Thường Minh gãy một chân, đùi phải của cô không thể không chạm xuống nền, trái lại còn chia sẻ chút áp lực.

"Liệu có đè xuống bụng anh không?"

Thường Minh thử cảm nhận rồi nói: "Không biết."

Thái Đường Yến yên tâm nghiêng đầu dựa vào bên xương quai xanh của anh.

"Yến Tử," Bỗng Thường Minh đổi giọng, trầm thấp nói, "Xuất ngoại rồi phải học cho giỏi, không cần nhớ đến chuyện gì khác, nên ăn thì ăn, nên dùng thì dùng, không đủ tiền tiêu cứ nói với anh."

"Anh có nói rồi."

"Có mấy việc phải liệu sức rồi hẵng làm, tự thể nghiệm thì tốt, không cần hy vọng xa vời kiếm được nhiều tiền. Bây giờ em còn là học sinh, nhiệm vụ chính là học tập, đợi sau khi tốt nghiệp rồi, vẫn còn mấy chục năm để cho em đi làm, chứ làm học sinh chỉ có mấy năm đó thôi."

"Được."

"Em xuất ngoại hợp pháp, phải nhớ số điện thoại của đại sứ quán với cảnh sát đấy, nếu gặp bất trắc nhất định phải báo cảnh sát, không được im lặng. —— Dĩ nhiên vẫn hy vọng không cần phải dùng đến, mong em có thể bình an."

"Vâng, em nhớ rồi."

"Lúc tâm trạng không vui thì gọi cho anh, hoặc gọi cho bạn bè, đừng có chuyện gì cũng cất giấu trong lòng... Mấy nơi như quán rượu hộp đêm ấy, có thể không đi thì đừng đi, nếu bắt buộc phải đi thì cố tìm thêm mấy người tin tưởng được đi cùng."

Cả hai đồng thời im lặng, không tránh khỏi nghĩ đến nơi lần đầu gặp nhau, thân phận bị chôn giấu cùng bí mật không thể nói.

"... Được, em sẽ cố không đi."

"Còn nữa —— Yến Tử, em còn trẻ, đời người lại dài như thế, nếu đi nhầm một bước thì cũng chỉ là quanh quẩn đường xa, trời đất bao la, luôn có thể quay về lối cũ."

"Nếu lúc em về, liệu còn có thể gặp anh không?"

Người đàn ông dãi gió dầm sương ấy nghe xong thì ngẩn người, cúi đầu xuống, đè đầu cô mà khẽ cười.

"... Anh chỉ có một chân, còn có thể chạy nhanh hơn em sao?"

Cô ôm chặt hông anh, rướn cổ lên tìm đến môi anh, trao cho anh cái hôn nóng bỏng, Thường Minh hệt như bài thơ mà cô cô dành tình cảm chân thành, mỗi một chiếc hôn đều tạo nên tiếng ngâm nga đầy tình cảm.

Thái Đường Yến không mặc đồ lót bên trong, đường cong cơ thể dính sát vào anh, cùng lên xuống theo đợt thở dốc của Thường Minh.

Thường Minh xoay người lại, đè cô đến bên dưới. Thái Đường Yến đặt tay lên ngực anh.

"Có được không..." Cô chống người hôn lên tai anh, "Có thể không vào từ phía sau không..."

Thường Minh hơi sửng sốt, rồi nói: "Được, đổi thành em bên trên." Anh ôm cả người cô lật mình, để cô ngồi ngang trên hông anh.

***

Khi Thường Minh thức giấc thì bên cạnh đã trống trơn, tiếng xe đi xa tựa như chỉ xuất hiện trong giấc mơ của anh. Anh tắt điều hòa, mở cửa kính bước ra ngoài hành lang, sáng sớm bên ngoài ấm hơn trong phòng, vì xung quanh được xanh hóa mà không khí trong sân dễ chịu hơn nhiều.

Chợt nghĩ đến điều gì đó, Thường Minh chống gậy đi đến bên cửa, ngồi xuống sàn đưa tay ra sờ, không dính chút bụi nào, vô cùng sạch sẽ.

Anh nằm thẳng xuống. Hơi lạnh thông qua sàn nhà đi lên, ngoại trừ hơi cứng ra thì nằm nơi này đúng là rất mát, mức độ dễ chịu hơn ghế sô pha nhiều.

Khó trách cô lại thích nằm ở đây.

Tầm mắt của Thường Minh bị chia làm hai, nửa là bầu trời nửa là trần nhà, ở chỗ của anh không thể thấy được máy bay, thử tưởng tượng dáng vẻ cô rời đi, có lẽ là dáng vẻ kia, chào từ biệt cùng căn phòng này.

Thường Minh không khỏi giơ tay lên, xòe bàn tay ra trong không khí, ngón trỏ và ngón giữa khẽ giật như bị rút gân.

Gió xuân ấm say chút hạ, ếch ồm ộp ve râm ran, chim yến của anh đã bay đi rồi.

– Hoàn chính văn –

Thời gian của Thường Minh lấy mốc Thái Đường Yến rời đi để đo.

Năm đầu tiên Thái Đường Yến đi...

Năm thứ hai Thái Đường Yến đi...

...

Vào một năm đáng lẽ Thái Đường Yến phải trở về...

Cô nói với anh, muốn đi Mỹ học lên thạc sĩ.

Thường Minh có hơi sững người, rồi lại nói cần tiền cứ lên tiếng.

Bên kia nói không cần, với thành tích của cô có lẽ có thể xin được học bổng.

Thường Minh đáp được.

Thời gian sau đó lại trở lại như cũ, theo từng ngày mà trôi qua.

Sau khi khu thắng cảnh núi Vi Phong khai trương, thu hút không ít người thành phố hứng thú với nhà vườn, Thường Minh thuận lợi tìm được một mảnh đất gần đó, xây hồ nhân tạo, cung cấp câu cá giải trí, cạnh hồ mở một căn nhà vườn mời người quản lý. Vì ở gần khu thắng cảnh nên không lo không có khách, chỉ lúc rảnh rỗi anh mới đến xem chút, phần lớn thời gian đều tới bên này câu cá, vừa ngồi xuống là hết cả buổi chiều. Ngay đến Tạ Vũ Bách cũng sỉ vả cuộc sống già nua của anh, lười thì không nói, chủ yếu là rất thiếu sức sống.

Thường Minh đeo kính râm nằm ngửa trên ghế trúc, thỉnh thoảng lắc ghế một cái, mặc kệ anh ta. Cần câu cá ở ven hồ không có động tĩnh, vào một ngày đầu thu trời trong xanh như thế, đáng tiếc bên cạnh lại có con ve kêu om sòm.

Đằng sau truyền đến tiếng của người làm thuê, "Ông chủ ơi, có vị khách tìm anh."

Ngay sau đó có tiếng cút kít như bánh xe vali.

Thường Minh còn chưa kịp quay đầu lại thì Tạ Vũ Bách đã ôi chao, " "Khách" gì chứ, còn không gọi là bà chủ đi."

"Thường tiên sinh...

Động tác ngồi dậy của Thường Minh chợt khựng lại giữa chừng, đột nhiên lại cứng đờ, cứ thế ngồi trên ghế bên cạnh bờ hồ đỡ trán, cúi gập lưng.

—— Dải phân cách phiên ngoại ——

Một.

Vào ngày Thái Đường Yến kết hôn, đi ra khỏi cửa nhà khách, phù dâu đều là bạn du học của cô.

Lúc chặn cửa, cô gái dẫn đầu phù dâu ngang ngược hét: "Tân nương nói, phải đọc thuộc ba đoạn đầu tiên của "Rebecca" mới có thể đi vào."

"Tôi đưa bao lì xì có được không?"

"Mười bao cho phép sai một chữ."

Chú rể ở bên ngoài hắng giọng, bắt đầu đọc thuộc lòng, rõ ràng đọc không tệ, ngắt nghỉ đúng nhịp, người trong phòng vẫn vui vẻ, cười đến mức tê răng, không liên quan gì đến nội dung anh đọc thuộc, chẳng qua là hôn lễ vui vẻ, có muốn ngăn cũng không ngăn được.

Hai.

Con của Thường Minh lên ba, cứ hễ không thích gì là lại khóc lóc om sòm lăn trên nền nhà.

Hôm đó đòi mua BMW nhưng không có kết quả, thằng bé lập tức mở cửa ra lăn lộn trên hành lang.

"Con đứng lên cho bố," Thường Minh cầm gậy đâm vào mông thằng bé, "Học cái gì không học, lại học mẹ con nằm sàn."

– THE END –