Thường Minh hành động bất ngờ, lần này Thái Đường Yến cưỡi hổ khó xuống, không thể làm gì khác hơn ngoài việc vuốt tóc đằng trước ra sau tai, cúi đầu không nhìn điện thoại. 

"Minh Tử hả?" Âm thanh như tràn ra từ chiếc hộp mở, rõ ràng rành mạch. Đúng là Đường Chiêu Dĩnh không sai.

Thường Minh nhìn dáng vẻ muốn tắt máy của Thái Đường Yến, ừ một tiếng, "Chuyện gì?"

"Đang bận gì không?"

Câu mở đầu xin nhờ vả điển hình, Thường Minh không trả lời thẳng mà hỏi cô ấy: "Sáng sớm có việc gì thì nói thẳng đi."

Giọng Đường Chiêu Dĩnh mễm hơn, "Cậu có thể đi cùng chị đến nhà Phong Trạch được không, là căn hộ ở sân bay đất, chị gặp chút phiền phức." Thường Minh để lộ do dự, Đường Chiêu Dĩnh ở bên kia nhanh chóng bổ sung, "Xin cậu đấy Minh Tử, chị không tìm được ai khác cả."

Tựa như không đành lòng nhìn anh dao động từ không quyết định cho đến thiên vị, Thái Đường Yến nghiêng người chui vào chăn, kéo chăn trùm đầu để mặc anh ngồi sau lưng. Thấy Thái Tiểu Đường của điển hình co đầu rụt cổ, trong lòng Thường Minh dâng lên nỗi thất vọng, nếu như cô có thể cương quyết sắc bén như vừa rồi thì tốt quá, anh sẽ rất mừng vì quan hệ của cả hai có thay đổi.

"Phong Trạch ——" Thường Minh nói, "Phong Trạch anh ta không có ở đây sao?"

"Cũng vì Phong Trạch không có ở đây nên chị mới tìm cậu chứ."

Đường Chiêu Dĩnh chẳng qua chỉ trình bày một sự thật khách quan, nhưng Thường Minh nghe vào lại là thứ tự trong lòng, anh vẫn luôn xếp sau người đàn ông đó, anh là thế thân, chỉ khi người đàn ông kia không có ở đây thì anh mới có cơ hội ra sân. Sự mất cân bằng bên trong va đập vào cơn uất nghẹn nơi Thái Đường Yến, hai cảm xúc mãnh liệt cùng quất roi đánh anh, Thường Minh chỉ có thể bất đắc dĩ cười lạnh, từ chối: "Chị à, e là không giúp được chị rồi... Tôi bận rộn cả một buổi tối ở công ty vừa về, giờ bạn gái cũng không được khỏe, bên này cần người chăm sóc không đi được. Xin lỗi chị."

"À... Vậy, được rồi, làm phiền cậu rồi... Để chị xem xem, là chị không bình tĩnh rồi..."

Đường Chiêu Dĩnh cúp máy trước, tiếng tút tút trả màn hình điện thoại về lại màn hình chính, rồi chốc lát sau dần tối đen. Bên kia xem anh là lốp xe dự phòng, còn vị bên này trùm chăn quá đầu rụt rè không buông ngay trước mặt anh, anh chẳng khác gì đang dạy đứa trẻ không nhập tâm giải toán vậy, có nắm tay hướng dẫn cũng không tiến bộ được, bỗng Thường Minh mệt mỏi vô cùng, cũng không nhấc chăn lên mà xoay người đi vào phòng tắm.

Thái Đường Yến nghe tiếng bước chân dần đi xa, cho là đã chạm đến giới hạn của anh, sự sợ hãi chưa qua đi, tự trách cùng tiếc nuối đã kéo đến khi cô vô cùng nặng nề, suy cho cùng cũng là do ít trải nghiệm, cô không nhịn được mà chun mũi.

Đường Chiêu Dĩnh ở bên kia cũng không khá hơn gì. Cô một tay cầm điện thoại, một tay siết chặt tờ giấy đến run rẩy.

Lúc nãy cô đi tập thể dục về nhân tiện mở hòm thư ra, đa số đều là mấy tờ rơi quảng cáo nhét lung tung vào, nhưng bên trong còn có hai bì thư thông báo tiền điện, đề tên của Phong Trạch, bắt đầu từ sau khi hai người đính hôn cô chuyển đến đây ở, anh liền đổi tất cả giấy báo của những căn hộ bất động sản khác thành địa chỉ ở đây, tiện kiểm tra và nhận.

Đường Chiêu Dĩnh luôn tôn trọng đời tư của nhau, cũng sẽ không dễ dàng động vào thư và điện thoại của đàn ông, lần này nhìn thấy là giấy báo tiền điện, cô cũng chỉ lơ đãng tiện tay mở ra.

Là biệt thự để trống ở sân bay, cô xé mở bì thư tháng hai ra, số điện và tiền điện ít đến mức có thể coi thường. Đường Chiêu Dĩnh không khỏi mỉm cười. Nếu đã xé một cái thì cũng mở nốt cái kia, là tháng ba, số điện dùng so với chỗ này vẫn nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng so với hai tháng thì không chỉ là tăng gấp đôi. Tháng hai còn là một con số, nhưng tháng ba đã vượt quá năm mươi.

Lòng dạ phụ nữ nhạy cảm biết bao nhiêu, Đường Chiêu Dĩnh phát giác căn nhà này xảy ra chuyện, toàn bộ tháng ba Phong Trạch gần như đi công tác ở bên ngoài, không thể nào sống trong căn hộ này được.

Cô cân nhắc đến khả năng gần như là duy nhất, căn hộ này có người khác ở, hơn nữa có thể là phụ nữ.

Suy đoán về chim hoàng yến làm cô chán nản không thôi, cô ỷ gia cảnh của mình cùng trình độ học vấn du học nước ngoài của mình cao hơn hẳn Phong Trạch, còn anh từ trước đến nay luôn nghe lời chiều chuộng cực kỳ yêu thương cô, thậm chí cũng từng đùa rằng nếu như ngày nào đó bất hạnh chia tay, nhất định là vì cô coi trọng người khác trước, Đường Chiêu Dĩnh cũng cảm thấy hợp tình hợp lý. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc Phong Trạch có hai lòng, nhưng vào lúc này chẳng khác gì con vịt cạn chìm xuống nước, âm thanh xung quanh biến mất hẳn, chỉ để lại một mình bản thân giãy giụa không ai giúp, bị Thường Minh từ chối càng như bị người ta nhấn đầu vào trong nước, nghẹt thở đến vô cùng, nước tràn qua đường hô hấp đi vào phổi vừa khó chịu vừa đau nhức. Thường Minh cũng luôn đối tốt với cô, gần như gọi là sẽ đến ngay. Đồng thời bị hai người đàn ông luôn theo hầu bỏ rơi, mãi một lúc lâu mà Đường Chiêu Dĩnh vẫn chưa thể nào bình tĩnh được, run rẩy tìm chìa khóa dự bị căn hộ của Phong Trạch rồi lảo đảo đi ra cửa.

Đường Chiêu Dĩnh vẫn luôn không thích căn hộ này của Phong Trạch cho lắm, chưa nói đến vị trí xa xôi, chủ yếu là khoảng cách giữa các nhà rất gần nhau, từ ban công nhà hàng xóm có thể thấy rõ mồn một vườn nhà mình, không có không gian riêng tư chút nào.

Một đường lái xe thẳng đến tiểu khu, Đường Chiêu Dĩnh không lái xe đến trước cửa mà dừng lại ở chỗ trống ven đường.

Cô giẫm quầng sáng bóng cây lại gần nhà Phong Trạch, cửa bên ngoài khóa chặt, rèm cửa khép kín, trên ban công không phơi quần áo, tiết trời oi bức nhưng cũng không thấy quạt máy điều hòa gắn ở ngoài xoay tròn, không giống có người ở lắm, cô vẫn chần chừ có nên đi vào tìm hiểu thật ảo không.

Bỗng sau lưng truyền đến một giọng nữ mang khẩu âm vùng khác, già nua lại mơ hồ ——

"Cô ở nơi này à?"

Đường Chiêu Dĩnh bị dọa giật nảy mình, xoay người lại thì thấy một bà lão ôm một đứa bé híp mắt cười nhìn cô. Với trí nhớ mơ hồ của cô về đối phương này, hình như đối phương là bà của đứa bé đến trông cháu ở sát bên cạnh.

"... Chào dì ạ." Đường Chiêu Dĩnh miễn cưỡng cười, "Ôi chao, đứa bé xin xắn quá."

Bà lão cười, đứa bé cũng trợn mắt tò mò nhìn cô. Vẫn là giọng nói đục ngầu không chuẩn, pha lẫn chất phác của tuổi già, "Tôi còn nói đã lâu rồi không thấy cô, thời gian trước thấy chồng cô đến tôi còn hỏi cậu ta vì sao không đưa cô theo, cậu ta mới bảo cô bận việc không rảnh. Hà hà."

"À, đúng là thời gian trước bận quá."

"Thanh niên giờ đều thế, bố mẹ của cháu tôi cũng vậy, nên mới cần người già như bọn tôi chơi với con nhỏ đấy."

Đường Chiêu Dĩnh không dám nghe ngóng quá nhiều thông tin, tránh phải nghi ngờ này nọ, cô lấy chìa khóa mở cửa hàng rào ra,  đi qua lối mòn đến cổng vòm, định quan sát từ cửa sổ trước, nhưng rèm cửa vẫn không nhúc nhích, cô buộc phải mở cửa đi vào.

Một luồng không khí ngột ngạt gần như ám lấy cô, rèm cửa che nắng rất tốt, trong phòng âm u vô cùng, trống vắng im hơi lặng tiếng, chợt một trận sợ hãi dấy lên, tựa như bí mật cất giấu nơi xó xỉnh không thể tiết lộ với bên ngoài.

Đường Chiêu Dĩnh không thể không bật đèn, ánh sáng từ ngọn đèn treo đổ xuống, tuy đã chiếu sáng khắp nơi, nhưng vì cửa sổ đóng chặt mà tựa như đặt chân vào một thế giới khép kín, thế giới lặng yên được niêm phong như mộ phần.

Cô nín thở, chỉ còn lại tiếng bước chân làm bạn, nhìn đông nhìn tây như lần đầu đi vào vậy. Băng qua phòng bếp định đi ra sân thì chợt nghe thấy đằng sau cửa phòng bếp rộng mở có tiếng vang khác lạ. Đường Chiêu Dĩnh lại gần hơn. Xác nhận không phải nghe nhầm, bên trong thật sự có tiếng máy điện kêu ro ro.

Rón rén đi vào phòng bếp, hình như mùi nước khử trùng quá nồng, Đường Chiêu Dĩnh xém chừng không cần tìm nguyên nhân của tiếng động đó nữa, trên tủ lạnh hai cửa có con số màu xanh da trời đang sáng, nhìn quanh bốn phía, tủ khử trùng, máy lọc nước, bình nóng lạnh đều đang ở trạng thái nghỉ, chỉ duy nhất có tủ lạnh là đang vận hành.

Trong lòng dâng lên suy đoán kỳ quái, như làn mây khói khó bắt được hình dáng, cô đặt tay lên tay nắm tủ lạnh, dùng sức kéo ra.

Đầu tiên là sững sờ, sau đó máu như chảy ngược từ tứ chi, toàn thân cô lạnh như băng, nhưng dù lạnh thế nào cũng không lạnh bằng kẻ bên trong.

Bên trong ngăn đông lạnh rộng lớn đặt một cái đầu người, trên tóc đọng sương trắng, hai mắt nhắm nghiền, da tái xanh.

"A ——!!!"

Đường Chiêu Dĩnh loạng choạng mấy bước, ôm mặt nôn ọe, cô gần chừng không hề nghi ngờ xem đó là mô hình hay là thứ gì khác, sợ hãi đã xâm chiếm lý trí của cô, hai chân cô mềm nhũn, gần như vừa bò vừa chạy ra khỏi căn hộ ma quỷ này, cũng không kịp khóa lại ba cánh cửa.

Đường Chiêu Dĩnh hoang mang hoảng hốt chạy về xe mình, đạp mạnh chân ga lao đi như gió lốc.

Lên đường cao tốc sân bay, cô lần mò tìm điện thoại gọi điện cho Thường Minh, ngoài Phong Trạch ra, Thường Minh vẫn là cọng rơm cứu mạng ở vị trí thứ hai như trước. May mà anh nghe máy, cô vừa lái xe vừa thảng thốt, không để ý đến giọng anh còn đang trong cơn ngái ngủ —— 

"Minh Tử, là chị đây, cậu đến đón chị đi, xảy ra chuyện —— "

Bỗng xe khách phía trước đột ngột thắng gấp, Đường Chiêu Dĩnh cầm vô lăng một tay nên không phản ứng kịp, chỉ vội đạp phanh xe, nhưng đầu xe vẫn đâm thẳng vào đuôi xe phía trước, cú va chạm mạnh khiến điện thoại tuột khỏi tay, Đường Chiêu Dĩnh nhất thời ngất đi.

"Chị? Alo? Sao đấy? Có nghe không vậy?"

Thường Minh nghe ra khác lạ, nhưng không tài nào phán đoán được tình hình hiện trường.

Thái Đường Yến thò đầu ra trong tiếng kêu lo lắng của anh, Thường Minh vốn đang ngủ bù sau khi tắm, tiếng chuông điện thoại vang lên thì mò lấy nghe máy, nhưng lúc này đã ngồi bật dậy, không ngừng gọi vào điện thoại.

"... Xảy ra chuyện gì vậy?"

Không biết là giọng cô nhỏ quá hay Thường Minh không để tâm mà anh không trả lời. Thái Đường Yến không khỏi rụt đầu.

Thường Minh không dám cúp máy, vẫn cứ chờ đợi, chỉ nghe thấy âm thanh lộn xộn ồn ào, một lát sau rốt cuộc bên kia cũng có người nghe máy ——

"Alo, ai đấy —— anh là người thân của chủ nhân điện thoại này sao? Là thế này, cô ấy đụng vào xe tôi bị thương —— A a, gọi rồi gọi rồi, đã báo cảnh sát gọi xe cấp cứu rồi, người đã được đưa đến bệnh viện rồi, lát nữa anh có thể gọi người nhà cô ấy đến đón không —— A, cám ơn anh, xin lỗi xin lỗi."

Thái Đường Yến nghe thấy anh phải đến bệnh viện thì cuống quýt hỏi: "Anh đi bệnh viện làm gì thế?"

Thường Minh đang gọi một cuộc gọi khác, trong lúc chờ máy tranh thủ trả lời cô: "Đường Chiêu Dĩnh gặp tai nạn giao thông ——" Rồi điện thoại được kết nối, chân mày Thường Minh vẫn nhíu chặt, "Alo, có phải giáo sư Đường không, cháu là Thường Minh đây. Vừa rồi cháu có nhận được điện thoại, Chiêu Dĩnh gặp tai nạn giao thông đang được đưa đến bệnh viện —— À, vâng, cháu cũng lập tức lên đường ngay đây. Vậy lát nữa gặp bác."

Thường Minh bắt đầu mặc chi giả thay quần áo, Thái Đường Yến cũng xuống giường theo, dè dặt hỏi: "Em có thể đi theo được không?"

"Em đến đó làm gì, cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì, cứ ở nhà đi, lát nữa anh sẽ về." Anh vừa đeo thắt lưng vừa nói.

"Em cũng muốn, đi bệnh viện khám xem sao."

Từ ngữ tiếng Hán phong phú làm Thường Minh ngây ra một hồi mới phản ứng lại được, "Em sao thế?"

"Cũng lâu lắm rồi, làm kiểm tra thân thể thôi."

"Lúc nhậm chức không làm sao?"

"... Kiểm tra sức khỏe nhậm chức có mấy hạng mục không làm, như phụ khoa này nọ."

Thường Minh sửng sốt rồi gật đầu nói: "Vậy em mau thay quần áo đi."

Hai người với hai vẻ mặt xanh xao gấp rút đến bệnh viện. Thái Đường Yến không muốn xen vào giữa anh và Đường Chiêu Dĩnh nữa, nói mình phải đi làm kiểm tra, bao giờ xong sẽ đến tìm anh.

Thường Minh hỏi: "Thật sự không muốn anh đi cùng em à?"

Thái Đường Yến chỉ xem anh hỏi cho có lệ, đoán chắc bây giờ anh cũng không thể rời đi được, vậy là lắc đầu, "Tự em đi được rồi."

Thường Minh gật đầu, vội đi đến khoa cấp cứu, bước chân rất lớn lộ rõ dáng cà nhắc khập khiễng.

Thái Đường Yến đứng tại chỗ một lúc lâu mới tìm được hướng đi đến khoa phụ sản. Lấy số đợi gọi số, khu chờ đã ngồi chật như nêm, Thái Đường Yến đứng cạnh nhìn lướt qua là có thể bắt gặp phụ nữ có thai bụng lớn bụng nhỏ không đồng đều, không phải chồng bầu bạn thì là cha mẹ ở cạnh, chẳng hiểu sao tim cô lại đập mạnh.

Cô lấy số bác sĩ sản khoa, người tương đối ít, chỉ chốc lát đã đến lượt cô. Đã chẳng còn hơi sức đâu để ý cảm giác ngồi trước mặt bác sĩ là thế nào nữa rồi, cô như bước vào lưới giăng sương mù, chân đạp vào một mảng hư vô, không có cảm giác chân thực, bao nhiêu cảm giác đều quy nạp về còn lại đúng hai chữ: sợ hãi. Lúc trả lời câu hỏi của bác sĩ còn khiến cô lắp bắp hơn cả thi nói.

Thái Đường Yến xét nghiệm máu trước, nhiều người làm siêu âm nên phải xếp hàng đợi, cô như cũng bị thời gian mài mòn, cả cơ thể chẳng còn là mình nữa, chết lặng đến độ không cảm nhận được gì.

Khi thoa gel siêu âm mát rượi lên bụng, ngẩng đầu lên nhìn đầu máy di chuyển, bác sĩ lẩm bẩm như đang nói với cô: "Trời ạ bây giờ vẫn còn chưa nhìn rõ, kết quả xét nghiệm HCG không tăng gấp đôi."

Đầu óc mơ hồ của Thái Đường Yến càng ngẩn ra, đến khi lất kết quả xét nghiệm máu, hai chỉ số khác thường đã xử cô tử hình, làm cô không còn chút cảm giác chân thực nào.

"... Anh đang ở đâu thế? Chúng ta về được chưa?" Giấy trắng mực đen lặp lại chẩn đoán của bác sĩ, Thái Đường Yến như người khát nước đã lâu, khô khốc nói vào điện thoại.

Khoa cấp cứu không lớn, chỉ là một hành lang hình chữ T, Thái Đường Yến rẽ sang một góc là liền thấy Thường Minh ở trước phòng cấp cứu đang nói chuyện với một người đàn ông tóc đen nhánh, từ quần áo có thể đoán ra tuổi tác trung niên, áo sơ mi tay cộc rộng thùng thình nhăn nhúm, vạt áo nhét vào quần tây màu xanh đậm, trên chân đi đôi giày da màu nâu kiểu cổ đơn điệu, là bộ đồ của người bố điển hình.

Đuôi mắt Thường Minh liếc thấy cô, bèn duỗi tay ra, người đàn ông trung niên tóc đen cũng xoay người lại, đeo mắt kính gọng to chuyên nghiên cứu, nhìn thấy cô thì ngẩn người, quan sát từ trên xuống dưới một lượt rồi hờ hững dời mắt đi chỗ khác.

Thái Đường Yến có trực giác người đàn ông này vẫn nhớ cô, mặt mày tương tự đến thế, chỉ có lương tâm mê muội mới có thể phủ nhận. Nếu như vừa rồi bị xử tử hình, thì giờ đây ngay đến cơ hội chuyển thế cũng không còn nữa. Là cô quá ngốc nghếch, Đường Chiêu Dĩnh, Đường Hàn Phi, vì sao ba người lại vô duyên vô cớ có mặt mày tương tự nhau chứ.

Cô cách bọn họ còn một khoảng, nhưng cũng đã vạch rõ ranh giới rồi, ông ta, Thường Minh, Đường Chiêu Dĩnh cùng đứng bên đó, chỉ có mình cô là đứng tại nơi này.

Thường Minh chưa kịp giới thiệu hai bên thì Đường Hàn Phi đã bị bác sĩ gọi đi, anh bèn đi về phía Thái Đường Yến.

"Kiểm tra xong rồi à, kết quả không sao chứ?"

Hiếm thấy khi anh còn nhớ cô muốn làm gì. Thái Đường Yến còn chưa biết nên xử lý thế nào cho thỏa đáng, bấ kể thế nào thì một mình cô cũng không thể chịu đựng được, nếu kéo Thường Minh vào thì sẽ cùng chịu trách nhiệm, nhưng rồi lại sợ anh sẽ làm mình thất vọng. Có điều rốt cuộc cô đang kỳ vọng điều gì, nhất thời Thái Đường Yến cũng không rõ.

Đầu óc cô chậm chạp rối mù, thường xuyên không nắm rõ ý chính, cũng sẽ hấp tấp phạm sai lầm. Nhưng bây giờ suy nghĩ trong lòng vô cùng rõ ràng, cô không muốn một mình chịu đựng, dựa vào đâu mà bọn họ có thể áo quần bảnh bao trong khi cô phải ăn mặc rách rưới chứ, rõ ràng là có cùng huyết thống.

Chênh lệch to lớn ở ngay trước mặt, Thái Đường Yến đã mất cân bằng rồi.

"Em trúng giải rồi..." Thái Đường Yến thẫn thờ nói.

"Hả?" Chênh lệch quá lớn, Thường Minh không theo kịp.

"Mang thai rồi..."

"..." Biểu cảm của Thường Minh vẫn không theo kịp, ánh mắt trợn to. Nghi ngờ, khiếp sợ, tất cả đều có cả.

"Là của anh!!" Thái Đường Yến lôi giấy kết quả từ trong túi xách ra, nhét vào tay anh.

"Không phải, anh không phải nói cái đó, dĩ nhiên anh biết là của anh rồi..." Trước khi xem giấy kết quả Thường Minh vẫn không quên giải thích, đợi sau khi nhìn rõ kết luận kiểm tra thì ngồi phịch xuống ghế bên cạnh, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai tay ôm trán, cả người sa sút, khàn giọng nói ——

"Để anh bình tĩnh lại đã."