Đây là lần thứ ba bọn họ gặp mặt, địa điểm là ở khách sạn.

Đương nhiên là ở đây rồi, Thái Đường Yến cũng sẽ không tự mình đa tình cảm thấy khách sẽ đưa cô về nhà.

Không biết người đàn ông đã đợi bao lâu, cả người như tan ra trên ghế sofa, lười biếng, khi Thái Đường Yến đẩy cửa vào thì ngồi thẳng lên, bóng mờ do đèn spotlight hắt xuống mặt anh hơi xê dịch, biểu cảm trên mặt lúc sáng lúc tối không thấy rõ.

Thường tiên sinh...

Trong câu gọi cất chứa dò xét, dè dặt như chuột chuột ló đầu lên khỏi đất, ngoài một tư thế ngồi mãi không đổi, nàng không nhớ rõ Thường Minh lắm.

Sau khi nghe thấy Thường Minh ậm ờ lên tiếng đáp, Thái Đường Yến khẽ khép cửa lại, cũng giống như dựng lên thành lũy với cả thế giới sau lưng, nhắm mắt theo đuôi mà bước đến.

Ánh mắt bọn họ giao nhau giữa không trung, Thường Minh vỗ ghế sofa, bên cạnh, nhẹ thốt lên một chữ: Ngồi.

Dây túi xách của Thái Đường Yến trượt xuống, tiện tay đặt ở một góc sofa, ngẫm nghĩ rồi ngồi xuống cạnh Thường Minh, cách nửa cánh tay khiến nhìn qua trông cô như tới làm khách. Đôi bàn tay xoắn bện vào nhau trên đầu gối nổi bật lên hẳn dưới lớp quần đen, đen trắng rõ ràng cũng không để chút run nhè nhẹ bị ngó lơ.

Thường Minh nhận ra cô đang căng thẳng, bèn nghiêng người về trước rót hai ly rượu ở trên bàn, chất lỏng màu nâu đung đưa, lóe lên vầng sáng dưới đèn spotlight, một ly rượu được đưa đến dưới đáy mắt cô.

Cô không chỉ căng thẳng mà còn do dự nữa, mặc dù thất lễ, nhưng cũng không hấp tấp đón lấy.

Thường Minh cười nhạt, không thấy được giễu cợt, nhưng Thái Đường Yến cũng biết mình không thức thời rồi.

Anh ta nói: Chỉ là rượu thôi mà, không có thứ khác đâu.

Dứt lời liền tự mình nhấp một hớp, rồi đợi Thái Đường Yến.

Đây cũng chẳng phải là chuyện gì cần dũng khí, Thái Đường Yến bất giác hít sâu một hơi.

Đợi nàng nhấp thử một chút, Thường Minh mới nói: Thế nào, so với rượu trong quán các cô?

Thái Đường Yến lại uống tí nữa như xác nhận, rồi thẳng thắn nói: Em không hiểu về rượu lắm. Câu này không quá chuyên nghiệp, lại bổ sung thêm: Trước kia nếu không phải uống bia thì là rượu trắng, tôi làm nghề này chưa lâu, chỉ có thể phân biệt sơ sơ vài loại rượu thôi...

Trong hai lần tiếp xúc ngắn ngủi, Thái Đường Yến đều không phải là người nói nhiều, lần này giải thích lại có vẻ giấu đầu hở đuôi, nhưng vụng về thẳng thắn trong đó lại làm người ta thoải mái.

Thường Minh cười bảo: Cũng không phải tôi đang kiểm tra cô, không việc gì phải căng thẳng cả.

Khó khăn lắm cô mới gom lấy dũng khí nhìn thẳng vào người đàn ông, rồi ánh mắt lại chuyển về ly rượu, biểu hiện cách từ buông tha khá là xa, còn một từ nũng nịu vốn không nên đặt lên loại người như cô, nghĩ đến đây, đột nhiên Thái Đường Yến được thúc giục mà uống một ngụm rượu lớn.

Thường Minh kéo cổ tay cô, lên tiếng ngăn lại: Rượu này không phải uống như vậy, cô tưởng uống bia đấy à.

Có thể nhận ra anh ta không được vui, Thái Đường Yến đang tính mượn men rượu để kích thích bầu không khí, thế là vội vã đi vào chủ đề chính. Nhưng đây không phải là thi, cũng không phải giám thị nói một câu bắt đầu kiểm tra là có thể soàn soạt bắt đầu bài thi. Cho đến giờ loại chuyện như thế chỉ thiếu một điểm khởi đầu rõ ràng để xác định là có thể tiến vào chủ đề chính.

Còn Thường Minh thì không hề sốt ruột, cụng ly với cô, âm thanh trống rỗng mà thanh thúy.

Phải như thế này.

Anh đưa mắt nhìn cô qua ly rượu, rồi lại nhấp một hớp.

Thái Đường Yến miễn cưỡng cười, cũng học theo anh ta đưa miệng nhỏ đến.

Thường Minh chồm đến gần, hai chân dạng ra không bắt chéo, khuỷu tay trái chống trên lưng ghế, lắc lắc ly rượu trong tay, tay phải buồn chán gõ nhẹ lên đùi.

Anh ta hỏi: Cô tên gì?

Clare.

Thường Minh nói: Không phải tôi hỏi cái tên này của cô. Tên thật, tên trong chứng minh thư.

Thái Đường Yến cảnh giác, Anh... là cảnh sát à?

Thường Minh cũng ngây ra, rồi lại bật cười, từ chối phát biểu: Sợ cảnh sát thế à?

Thái Đường Yến thấp giọng: Đương nhiên sợ rồi.

Thấy cô cúi đầu, như động vật nhỏ đáng thương, không hiểu sao Thường Minh lại thấy tâm trạng tốt thế. Anh ta cầm ly rượu chạm vào cánh tay cô, đến bên tai cô thúc giục: Tên gì?

Giọng người đàn ông đầy chọc ghẹo, hơi thở mập mờ làm tai cô nóng lên, cô chắc chắn đây không phải là tác dụng của men rượu.

Thái Đường Yến.

Thường Minh ngộ ra: Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến?*

(*Trích trong bài thơ Kim Lăng ngũ đề - Ô Y hạng, Trần Văn Quân dịch Yến xưa vốn ngụ nhà Vương, Tạ.)

Không có chất thơ đến thế... Chỉ là lúc em ra đời thì trong phòng khách có một tổ én*.

(*Chữ Đường trong tên Thái Đường Yến có nghĩa là phòng khách.)

Quê mùa lắm. Ánh mắt lúng túng của Thái Đường Yến cũng không ngăn được Thường Minh đưa ra quyết định, Vậy thì gọi cô là "Tiểu Đường" đi, khá là dễ nhớ.

Thái Đường Yến đáp lại một chữ ừm đơn giản, không biết là ngừng lại hay là đồng ý. Nhưng anh cũng chẳng phản bác.

Cô mấy tuổi rồi?

Trên mặt Thái Đường Yến toát lên đầy sợ hãi, Anh thật sự không phải là cảnh sát?

Thường Minh cười: Tôi giống thế à?

Thái Đường Yến lắc đầu, Không biết.

Thường Minh thật lòng muốn một đáp án, Cô...

Sự băn khoăn của anh ta làm Thái Đường Yến tăng thêm chút thiện cảm, Đã thành niên rồi, em sắp 20 tuổi.

Thường Minh cẩn thận quan sát mặt cô, theo như giao hẹn sẵn thì cô chỉ trang điểm nhẹ, trên gương mặt thiếu nữ 19 tuổi đúng là giữ lại nét ngây thơ riêng biệt của học sinh, giữa hai lông mày sát nhau là nét lo âu không tương xứng, xén hai bên làm cô khi cúi đầu tựa như chú chim én bệnh nặng không còn chút sinh khí, thảo nào cô lại làm thêm ngoài giờ.

Bỗng bàn tay trái trống trơn của Thường Minh vỗ lên đầu gối, như thay thế câu nói vậy thì tốt.

Đương lúc một hỏi một đáp, hai ly rượu đã cạn đáy, men rượu cũng dần phát tác, mà hai người chẳng lại gần phân nửa, có vẻ châm chọc của đôi tình nhân ngoan ngoãn thật thà.

Thái Đường Yến đặt ly rượu xuống, thử dò hỏi: Thường tiên sinh, em đi tắm trước nhé?

Thường Minh như kịp phản ứng lại, gật đầu, Đi đi.

Trước khi đến Thái Đường Yến đã tắm rồi, lúc này chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.

Rốt cuộc vẫn là căng thẳng, dù có xem bao nhiêu bộ phim chỉ dạy đi nữa thì cũng chỉ là nói suông, trong kẽ hở căng thẳng còn mang theo tia tò mò đối với thế giới mù mịt.

Bỏ qua mối quan hệ giao dịch này, bề ngoài và lời nói năng của Thường Minh vô cùng quyến rũ mê người. Hai bảy hai tám chính là mùa thu của đàn ông trưởng thành, sẽ không lỗ mãng vì trẻ tuổi, cũng sẽ không từng trải đến dung tục.

Thường Minh hơi gầy, nhưng cũng may vai rộng eo thon, đôi chân thon dài làm anh khá cao... Chiều cao ấy là Thái Đường Yến suy đoán từ tư thế ngồi của anh, Thường Minh cao bao nhiêu cô không biết, lần nào gặp mặt Thường Minh cũng ngồi, như cây dương xỉ mọc ra từ sofa vậy.

Thường Minh cũng không giống một vài vị khách gọi loại rượu cơ bản nhất, vừa chấm mút vừa phối hợp ăn kèm, biểu hiện của anh phải gọi là ga lăng. Nhưng quản đốc Thẩm Đại Mật cũng nói với cô rằng, có lúc càng lịch sự càng biến thái.

Thái Đường Yến chỉ bọc một chiếc khăn tắm, lúc đi ra ngoài thì Thường Minh đã chuyển đến trên giường, trong phòng chỉ để lại hai ngọn đèn đầu giường, đắp chăn một nửa tựa vào đầu giường, tay cầm điện thoại tay kẹp thuốc, đợi đến khi Thái Đường Yến chui vào chỗ trống bên cạnh, Thường Minh mới quay đầu sang như phát giác ra. Anh nhìn dáng vẻ của cô đầy chăm chú như hai lần gặp mặt trước, không hề chớp mắt để có thể khắc ghi vào đầu.

Làn khói trắng kia cùng ánh đèn lượn lờ lên cao, nhất thời trở thành thứ duy nhất trong phòng động đậy.

Thái Đường Yến nhìn chằm chằm trần nhà xám trắng, đợi động tĩnh bên cạnh, hô hấp dần dồn dập.

Dường như Thường Minh rất kiên nhẫn, như đợi một dĩa thức ăn chưng hấp vừa đem ra nguội lạnh đi, vẫn từ tốn hút thuốc như cũ.

Trong khi đông cứng bao bọc bọn họ trong im lặng, Thường Minh lại đưa điếu thuốc sang cho cô, nói: Muốn thử không? Đối mắt với ánh mắt nghi hoặc của cô, Thường Minh cười: Xoa dịu căng thẳng.

Gò má cong cong của người đàn ông được ánh đèn thêm kéo dài, Thái Đường Yến trừng mắt nhìn trong một giây bất thần, chống khuỷu tay xuống cúi người đi đến. Vì cô nghiêng eo mà khăn tắm suýt thì tuột ra. Người đàn ông có ý giở trò, lúc cô lại gần thì đưa tay ra xa, Thái Đường Yến bắt hụt, nếp nhăn giữa chân mày theo đó mà xuất hiện.

Suối tóc dài của cô xõa tung trên áo sơ mi trắng của anh, Thường Minh lại thất thường cầm lấy một túm, hài hước nói: Cô gái nhỏ tùy tiện hút thuốc của người khác, không sợ sao?

Bị trêu đùa như vậy làm Thái Đường Yến đúng là buông lỏng tinh thần, ngại ngùng nằm về lại.

Giận rồi? Bỗng Thường Minh hỏi.

Thái Đường Yến đưa mắt nhìn sang, lắc đầu vang lên tiếng sột soạt, cô không ngờ anh ta cũng biết để ý đến cảm xúc của cô, nói: Không.

Há miệng ra.

Thái Đường Yến làm theo theo bản năng, Thường Minh đỡ lấy eo cô, đưa đầu lọc đến giữa môi cô. Cô nhìn anh ta chăm chú hít một hơi, kẹp lấy điếu thuốc, nghiêng đầu phun ra khói mù.

Thường Minh cũng không bất ngờ, Cô hút thuốc.

Tròng mắt Thái Đường Yến dịch chuyển về lại, thẳng thắn mà nói: Lần đầu tiên.

Yên tĩnh lại lần nữa bao trùm, giống như một lớp lụa đen phủ lên hai người bọn họ. Đột nhiên Thái Đường Yến bị linh cảm đánh trúng, như tự học hút thuốc vậy, cô cố ý nghiêng người đến bên kia của Thường Minh dập tàn thuốc, lúc rút tay về thì vừa vặn nắm lấy cổ anh.

Thường Minh không có động tĩnh, ánh mắt không giống cổ vũ cũng chẳng giống chán ghét. Thái Đường Yến đoán có thể anh thích phái nữ chủ động, thế là cúi đầu hôn lên cằm anh. Ban đêm, râu cạo mới mọc ngắn lún phún, hơi ngứa, để nụ hôn này thêm hình thêm dạng.

Cục xương ở cổ họng anh lăn lên lăn xuống, rõ ràng là đang nuốt rất nhanh, dụ dỗ lấy bản năng nguyên thủy của cô. Thái Đường Yến ngậm lấy, giống như đang liếm ô mai.

Nhưng cho dù chủ động thì cũng chẳng thể che đậy được động tác không lưu loát, cũng may Thái Đường Yến chuyên tâm tỉ mỉ, Thường Minh cảm thấy cô không khác gì con gấu Teddy màu đen đầy đáng yêu, cắt đứt dây thần kinh căng thẳng của anh.

Thường Minh cảm nhận được sức nặng ập đến của Thái Đường Yến, cô muốn ngồi lên trên, nhưng anh đã đi trước một bước ôm lấy cô, vùi mặt vào hõm vãi cô, cái gì mà lịch sự với chẳng ga lăng chứ, tất cả đều ném ra sau đầu cả.

Thái Đường Yến không phải là vẻ đẹp gầy trơ xương thịnh hành, mặt hình trứng ngỗng, thoạt nhìn vóc dáng rất khỏe đẹp, da thịt săn chắc, mang theo cảm giác đàn hồi khỏe mạnh, ôm lấy cô, Thường Minh như được rót vào sức sống tuổi trẻ. Rất lâu sau này Thường Minh mới biết, đây là thân thể được tôi rèn qua lao động đầy mệt mỏi quanh năm, chứ không phải là cố ý tập thể dục.

Thường Minh mò đến kẽ hở bên eo, thuận tay vén áo ngoài lên. Không khí lạnh đột nhiên len lỏi vào làm Thái Đường Yến co rúm lại, bàn tay sần sùi của người đàn ông cũng theo đó mà đi vào, vừa vặn dao động ở nơi ngứa ngáy của Thái Đường Yến, mờ ám vừa mới nhú mầm mà đã bị cô không nhịn được bật cười khanh khách.

Thường Minh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt là hoang mang, như cách một lớp sương nhìn cô.

Thái Đường Yến xấu hổ, tai càng thêm nóng, ... Hơi ngứa.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thường Minh lại gãi thêm cái nữa, ngoài miệng thì nín cười, nhưng cơ thể Thái Đường Yến không tự chủ được mà run lên, Thường Minh ôm lấy cô, toàn thân trên dưới đều cảm giác được nụ cười của cô, lây lan như làm anh cũng cười theo. Không kiềm chế được mà hôn lên mặt cô, nụ hôn này không hàm chứa tình dục, Thái Đường Yến được khuyến khích mà có chút lâng lâng, muốn hôn lại anh nhưng Thường Minh đã quay đầu đi, dời đi không dấu vết. Nụ hôn môi thiếu hụt làm quan hệ này lại quay về đúng bản chất.

Thường Minh trở tay kéo đèn, hiệu quả chặn ánh sáng của rèm cửa sổ thật tốt, nhất thời căn phòng rơi vào bóng tối.

Thái Đường Yến bị ngã, mặt kề bên mép giường, so với bản năng sợ hãi khi ở trong bóng tối, thì thế giới trong tay người đàn ông sau lưng càng làm cô thêm phòng bị.

Hô hấp của cô càng thêm sâu, bất an tựa như sắc đen ùn ùn kéo đến.

Sự thăm dò của anh làm thân thể cô dâng lên phản ứng mới lạ lại xấu hổ vì tình, còn chưa kịp quan sát kỹ thì đau đớn không chút báo trước đã tấn công đến, cô nghi ngờ âm thanh kim loại của thắt lưng và xé túi ny lon chỉ là ảo giác, chỉ chắc chắn mỗi tiếng rên theo phản xạ của bản thân.

Hơi thở Thường Minh dồn dập, không biết khóa thắt lưng đánh trúng thứ gì, tiếng vang kỳ quái ngột ngạt trong cảm giác khó chịu từng chút từng chút ăn mòn lấy cô, đồng thời cũng cắn trả lại Thường Minh.

Bỗng Thường Minh dừng lại, một chữ thái vừa muốn thốt ra khỏi miệng thì lại quên mất tên cô, thế là dứt khoát bỏ đi, trầm giọng nói: Trước kia cô chưa từng làm.

Thái Đường Yến bất giác nghiêng đầu sang, ánh mắt thích ứng với bóng tối, loáng thoáng có thể trông thấy đường viền cơ thể Thường Minh.

Cô tưởng đấy là câu hỏi, thế là đáp lại: Không phải... Lâu rồi chưa làm, có một thời gian...

Vỗ mông trừng phạt cùng tát nhẹ lên mặt cô, nhưng Thường Minh không có hưng phấn xấu xa, Cô tưởng tôi ngu à, tôi ghét nhất kẻ lừa dối.

Thái Đường Yến dốc sức trả lời, Em không lừa anh.

Theo sau đó là đà thả lỏng. Cổ họng Thường Minh phát ra tiếng nôn khan đau đớn, rất nhỏ rất thấp, giống như dã thú vô thức co giật trong mộng.

Im lặng, ngưng đọng.

... Thường tiên sinh?

Im miệng.

...

Thái Đường Yến ngoan ngoãn cắn môi dưới.

Tấm lưng lại lần nữa bị phủ lên, là dịu dàng không thể tưởng tượng nổi, da gà cô nổi lên. Thường Minh ôm lấy cô từng sau lưng, cùng ngã lên chiếc chăn trắng tinh khôi. Cằm râu lún phún ma sát gây nhột nơi xương bướm nói cho cô biết đó là một nụ hôn, tiếp theo là đến bả vai, bởi vì cằm nâng lên mà cổ thẳng ra, cuối cùng dừng lại ở dái tai mỏng, nhấm nháp liếm mút liên tục. Bàn tay sần sùi của anh bao trùm lấy vai cô, nhiệt độ bắt đầu tăng lên, dọc theo cánh tay mát lạnh trơn nhẵn của cô mà đi xuống bàn tay, rồi hợp lại với cô tại điểm cuối cùng - mười ngón tay của Thường Minh và cô đan vào nhau.

Mười ngón tay nối liền tâm, động tác này còn mập mờ hơn cả tư thế.

Một lần nữa cô cảm nhận thấy rõ sự di chuyển của anh. Bọn họ như đôi muỗng dán chặt lấy nhau, không biết vì cớ gì mà Thường Minh còn mặc quần áo, nhưng cũng nhanh chóng bị mồ hôi bám dính. Thái Đường Yến chưa hẳn được hưởng thụ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự nhẫn nại và quan tâm của anh, Thường Minh thu lại cảm xúc mạnh mẽ đầy ngang bướng của lúc đầu, giống như đêm nay cô mới là khách, còn anh đang phục vụ cô.

Ý nghĩ sợ hãi này làm đầu ngón chân cô cụp lại.

Một khắc cuối cùng đến còn nhanh hơn tưởng tượng, gần như là dừng ngay tức khắc, chỉ để lại anh thở dốc kịch liệt. Sau khi lắng xuống thì xúc cảm trở nên tập trung mà nhạy cảm hơn, hai chân dán chặt sau lưng Thái Đường Yến xuất hiện chút khác biệt về nhiệt độ, chân trái của Thường Minh khá lạnh.

Anh đứng lên cũng rất nhanh, còn Thái Đường Yến vẫn cong như con tôm. Tiếng động lục lọi truyền đến, sau đó phần đệm bên cạnh lún xuống, một chồng nhân dân tệ lặng lẽ được nhét vào tay cô. Bao mơ mộng phấp phới lúc trước đều tan thành mây khói, trút đi vỏ bọc dịu dàng, giữa bọn họ lại là quan hệ giao dịch của hồi đầu.

Thái Đường Yến vội nói: Có người đã đưa trước rồi.

Thường Minh không giải thích, chỉ nói: Thuê phòng đến trưa mai, lúc cô đi thì cứ đến quầy tiếp tân trả phòng là được.

Sau tiếng bước chân dần rời xa là trống trải trong chốc lát, rồi tiếng đóng cửa vang lên.

Từ lúc xong chuyện cho đến khi rời đi, Thường Minh nán lại không đến thời gian hút một điếu thuốc, đến đi vội vàng như chi dừng lại ở cây xăng ở trên đường cao tốc.

Thái Đường Yến đợi một lúc lâu, xác nhận Thường Minh sẽ không quay lại mới đưa tay bật đèn đếm tiền, đếm đến nửa thì dừng lại, bất giác lắc đầu rồi lại tiếp tục đếm lần nữa.

Năm ngàn, còn nhiều hơn so với số tiền ứng trước trước đó.

Không hiểu sao Thái Đường Yến càng sợ hãi hơn, lúc đứng dậy đã hoảng hốt đá đổ thùng rác, trong đống giấy lăn ra một thứ khác biệt.

Đó là một túi ny lon nhăn nhúm, khô ráo, giống như ruột sấy được phơi khô