Bình sinh Tư Đồ Nhã lần đầu nếm trải cảm giác say bí tỉ. Hàn Mị ngồi đối diện y cũng lờ đà lờ đờ vì say.
Qua ba tuần rượu, Trương Bích Hiệp tới gần Hàn Mị, dò xét liếc mắt nhìn Tư Đồ Nhã, dùng tiếng Đột Quyết huyên thuyên gì đó. Hàn Mị cũng đáp lại bằng tiếng Đột Quyết.
Quý Nhạn Tê cảnh giác, “Trương đạo trưởng là… Người Đột Quyết?”
Trương Bích Hiệp ợ một cái, “Người Đột Quyết thì sao, người Trung Nguyên thì sao?”
Quý Nhạn Tê nói, “Người Đột Quyết và người Mông Cổ rắn chuột một ổ. Kim Trướng Hãn Quốc ở Đại Bắc, lũ cẩu Đột Quyết thấy máu là nổi điên, chinh phạt Tây Vực không biết thoả mãn, còn muốn chèn ép người Trung Nguyên! Ta hận không thể ăn thịt uống máu chúng.” Hắn si mê nhìn Hàn Mị, “Quý mỗ thường nghe, trong thiên hạ, chỉ duy nhất Đại Bắc hầu có thể sánh vai cùng Vương gia, khiến lũ cẩu Đột Quyết vừa nghe đã sợ mất mật. Bắc hầu Nam vương, đều là anh hùng vĩ đại.”
Trương Bích Hiệp bá vai Hàn Mị, bật cười to, “Vỗ nhầm chân ngựa rồi. Người giang hồ đánh đồng Bắc hầu và Nam vương là chỉ, Bắc có Hầu ngang ngược, Nam có Vương ngu ngốc. Hai tên hoàng thân quốc thích này lắm thị phi, được bêu danh nhưng không phải danh hiệu anh hùng.”
Hàn Mị thất vọng nói, “Vậy sao, thế mà bổn vương lại chuẩn bị làm anh hùng xong hết cả rồi.” Hai mắt Quý Nhạn Tê lóe sáng.
Trương Bích Hiệp lắc đầu, “Cậy anh hùng, không phải anh hùng chân chính.”
Hàn Mị nhìn về phía ám vệ Cửu, “Đạt được nguyện vọng, chết cũng sảng khoái.” Ám vệ Cửu tránh ánh mắt Hàn Mị, không hiểu ý của Hàn Mị rốt cuộc thế nào, lúc ở bên hồ Bạch Long hắn đã khuyên Hàn Mị, nhưng Hàn Mị là Vương gia cao quý, tất nhiên sẽ không để lời của hắn ở trong lòng.
Tư Đồ Nhã nhìn mặt đoán ý, biết ám vệ Cửu không muốn Hàn Mị vì tranh quyền mà toi mạng, chọc ghẹo, “Khổng Tử viết, đại đức tất đắc kỳ thọ (tự đạt được sự trường thọ), nghĩa là ‘Nhân giả thọ’(người nhân ái thì trường thọ). Vương gia đừng làm bậy thì sẽ trường thọ.”
Quý Nhạn Tê chỉ nghĩ Tư Đồ Nhã muốn cản trở Hàn Mị kháng địch, phản bác, “Trung Nguyên mất, tham sống sợ chết làm gì, cùng lắm chỉ ăn nhờ ở đậu.”
Hàn Mị tỉnh táo vài phần, “Quý gia chủ nói có lý. Nhưng giang sơn nguy ngập không phải do giặc ngoài. Quân minh thần hiền (Vua sáng suốt, thần hiền lương), ngoại tộc tất không có thời cơ xen vào. Về phần Đột Quyết, chỉ cần triều đình có khả năng đàm phán, thuận theo yêu cầu, mậu dịch lui tới, không hẳn là không thể khăng khít trọn đời.”
Trương Bích Hiệp gật đầu, “Ví dụ như sau khi nghiệp lớn đạt thành, sư đệ hạ mình hòa thân với Kim Trướng Hãn Quốc.”
Hàn Mị nở nụ cười, “Với sư huynh?”
Trương Bích Hiệp đáp, “Tiếc rằng cha ta chỉ là một đạo tặc.”
Tư Đồ Nhã ở bên cạnh cân nhắc, ý của Hàn Mị là không định bỏ qua cho ám vệ Cửu. Dù bình Cửu Long đã bị hủy, không còn chứng cứ vạch trần đương kim hôn quân Hàn Tuyền không phải là máu mủ của Tiên hoàng, thì Hàn Mị cũng đã thông qua bình Cửu Long xác nhận với y, ám vệ Cửu mới là huynh đệ của gã. Bởi vậy nhất định gã sẽ không từ thủ đoạn đưa ám vệ Cửu lên ngai vàng, bảo vệ cơ nghiệp của Tiên hoàng.
Ngẫm lại, nếu Hàn Mị có bản lĩnh kéo ‘Hàn Tuyền’ giả xuống ngựa thì cần gì phải để ‘Hàn Tuyền’ thật làm Hoàng đế, tự gã làm chẳng phải hợp lý hơn sao? Hàn Mị trả giá vì ám vệ Cửu không cần báo đáp, thậm chí không tiếc núi sông chuyển sắc, lại có vẻ như còn mục đích riêng.
“Nhị công tử có tâm sự?” Hàn Mị thình lình hỏi.
Tư Đồ Nhã hoàn hồn, nắn nắn ấn đường, “Muốn ói.” Ám vệ Cửu vội vàng lấy áo lót sạch sẽ mặc cho y, dìu y ra khỏi nhà tắm nồng nặc mùi rượu. Y bịt miệng nôn khan vài tiếng, trong lòng vẫn đang nghĩ ngợi, không thể đuổi tận giết tuyệt Ô Y Vệ, phải hỗ trợ và kìm hãm, nếu Hàn Mị lợi dụng ám vệ Cửu, xong chuyện lại qua cầu rút ván thì phải diệt trừ Hàn Mị.
Hàn Mị nhìn theo hai người rời đi, quay lại hỏi Trương Bích Hiệp bằng tiếng Đột Quyết, “Sao?”
Trương Bích Hiệp nhìn bóng lưng Tư Đồ Nhã, đáp lại bằng tiếng Đột Quyết, “Khá thú vị. Nhị công tử này có thể ức chế nội tức tới mức không thể nhận ra, đặt trong võ lâm cũng gọi là lông phượng sừng lân. Mấy năm nay ta theo tiên sư dốc lòng tập luyện bí pháp ‘Cửu Dịch Thần Công’ của Võ Đang, nhưng kết quả cũng chỉ sơ sài thô thiển. May ra sư phụ phải đích thân tới thì mới phân biệt được rốt cuộc y có phải hậu duệ của lão yêu quái Ngọc Liên Hoàn kia không.”
Hàn Mị nửa đùa nửa thật nói, “Tư Đồ Nhã bị ‘Ân Vô Hận’ xuyên qua tâm mạch mà vẫn hoạt bát như thường, khá giống nguyên lý ‘Dịch Mạch’ trong ‘Cửu Dịch Thần Công’. Ta bắt mạch cho y, người thường tập võ mười năm, dù võ công phế hết thì trong cơ thể ít nhất cũng phải còn lại một chút chân khí, kỳ kinh bát mạch của y lại sạch sẽ cực kỳ, chắc chắn là cố tình che giấu.”
Quý Nhạn Tê nhìn mà lo âu, biết rõ hai người đang nói chuyện trọng đại, tuy nhiên Kim Trướng Hãn Quốc do mấy bộ tộc dung hợp mà thành, nghe giống tiếng Đột Quyết, thực chất lại là hỗn hợp của mấy loại tiếng dân tộc, cực kỳ khó hiểu. Thời gian qua hắn mai phục bên cạnh Hàn Mị, nhưng lại bị Vương gia này chơi không một vố, chẳng thu hoạch được gì.
Trương Bích Hiệp hỏi, “Sư đệ chú ý Tư Đồ Nhã bao lâu?”
Hàn Mị đáp, “Từ lúc tên mập chịu thả ta đến Thục Trung, ta vừa tìm kiếm tung tích hoàng huynh, vừa tra được năm đó Ngọc Liên Hoàn phản bội Võ Đang, chạy trốn về núi tuyết Cống Ca, tìm hiểu ngọn ngành thì tra được người này. Nhưng y hành động cực kỳ cẩn thận và trôi chảy, mấy lần thử đều không cắn câu.”
Trương Bích Hiệp hỏi, “Nên ngươi cố tình để lộ sơ hở, ủy thác bình Cửu Long ném cho y?”
Hàn Mị nói, “Khi đó ta đã điều tra rõ, vị trí Tư Đồ gia nhặt được ám vệ Cửu bốn năm trước khá giống vị trí hoàng huynh mất tích. Lại thêm gã mập chèn ép gắt gao, bình Cửu Long để ở chỗ ta, chắc chắn gã mập ăn không ngon, ngủ không yên, dù không phái Ô Y Vệ sáng cướp tối trộm thì cũng sẽ kiếm cớ triệu hồi ta về kinh. Biết Tư Đồ Nhã chọn ám vệ Cửu làm ám vệ, mà mật thám Vương phủ ta cử đi cũng đã theo Tư Đồ Nhã ra vào tiệm lụa Lục Khởi. ta bèn thiết kế chiêu này.”
Trương Bích Hiệp không khỏi ngợi khen, “Sư đệ thật là diệu kế, lần này Tư Đồ Nhã biết ám vệ Cửu là chân long Thiên tử, ám vệ Cửu lại một lòng một dạ với y. Làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, chắc chắn y sẽ tìm mọi cách bảo vệ bí mật bình Cửu Long, chờ thời cơ chín muồi sẽ tận tâm tận lực đỡ ám vệ Cửu lên ngai vàng, hoàn thành giấc mộng phò tá Thiên tử. Tâm tư y đặt ở nơi đó, tất nhiên sẽ không nhàn nhã chú ý tới Võ Đang.”
Hàn Mị co chân nâng cốc nói, “Bởi vậy, sư huynh muốn ổn định Võ Đang thì cứ an tâm, đừng nóng vội, tránh để y chú ý.”
Trương Bích Hiệp chậm rãi gật đầu, “Tự làm bậy không thể sống, một ngày nào đó, chúng ta sẽ thanh toán sòng phẳng món nợ y nợ Võ Đang và võ lâm chính đạo.”
Hàn Mị híp mắt. Trương Bích Hiệp hất hàm chỉ Quý Nhạn Tê, “Sư đệ vẫn chưa chơi đủ với tên mật thám nhỏ này hả? Hắn đang chờ đệ đi sát phạt người Đột Quyết kìa.”
Hàn Mị mập mờ nhìn Trương Bích Hiệp, “Sư huynh yên tâm, chuyện đã nhận lời huynh khi bé, ta sẽ không quên.”
Trương Bích Hiệp hiểu ý mỉm cười, đứng dậy mặc quần áo, trịnh trọng nói, “Dù thế nào thì sư huynh vĩnh viễn tin tưởng đệ, đứng về phía đệ.” Dứt lời bèn dẫn các đệ tử Võ Đang rời khỏi Ích Châu.
Một tháng sau, giang hồ gió êm sóng lặng. Có người trông ngóng ‘Ân Vô Hận’ tiếp tục báo thù, trừ khử Võ Lâm Minh chủ Tư Đồ Khánh, hoặc đi khiêu khích chưởng môn Võ Đang Trương Hạc Tâm, sắp xếp lại địa vị các phái. Có người lại phí hết tâm tư tìm kiếm Cửu Như Thần Công và bình Cửu Long.
Nhưng Ma Giáo bặt vô âm tín, trong chốn võ lâm lại nổi lên đề tài mới, ví dụ triều đình nghe nói trộm cướp hoành hành các nơi, vung rất nhiều tiền lôi kéo trưởng lão Cái Bang, không ít ăn mày hám lợi đen lòng đã trở thành cơ sở ngầm rải rác dân gian của triều đình, làm mưa làm gió. Bang chủ Cái Bang Tác Liệt cũng rất tai hại, không theo chính phái, không theo triều đình, lại càng không chấp nhận Cái Bang mê tiền mờ mắt, Tổng đà chủ Lưỡng Giang Hồng Nham Đồng cũng vì vậy mà tức giận tới đột tử.
Ví dụ như để phòng ngừa phản tặc làm loạn, triều đình hạ lệnh dẹp bỏ các trạm dịch tư nhân, trạm dịch của Tư Đồ Minh chủ cũng không tránh thoát; ví dụ như phái Côn Luân dần dần lụn bại, Mạc Kiến Quái tuổi tứ tuần vẫn đang khổ cực tìm kiếm đệ tử ruột để truyền y bát.
Vết thương ở chân Tư Đồ Nhã mới khỏi, sai ám vệ Cửu dùng tiền công của thợ xây người Hẹ mua đàn tỳ bà, đi làm xiếc khắp hang cùng ngõ hẻm. Ám vệ Cửu bám theo, thấy y xuất đầu lộ diện đàn hát mua vui cho khách khứa ở quán rượu quán trà. Nhắc đến cũng lạ, cứ chỗ nào có Tư Đồ Nhã thì người người tới lui tấp nập, sau đó y được quán rượu lớn nhất Ích Châu thuê làm nhạc công.
Ám vệ Cửu liên tục đổi tiền thành ngân phiếu, không khỏi ngơ ngẩn, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà Tư Đồ Nhã kiếm được một vạn lượng bạc. Cứ theo đà này thì hai trăm vạn lượng bạc tựa hồ cũng không phải nói chơi. Hắn nhìn Tư Đồ Nhã càng lúc càng bí hiểm, càng lúc càng quỷ quái, trong lòng không còn nửa phần vui sướng — Tiểu chủ nhân của hắn võ công cao hơn hắn, không cần hắn bảo vệ, hơn nữa còn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không cần hắn lo bò trắng răng. Lừa gạt hắn và vứt bỏ hắn thực ra không có gì khác, suy cho cùng, trong mắt Tư Đồ Nhã, ngoại trừ để lừa gạt cho vui thì có lẽ hắn không còn giá trị nào khác.
Một hôm, Hàn Mị nhận được thánh chỉ của triều đình Kim Lăng, nói rằng sắp tới đại lễ mừng thọ Thái Hậu năm mươi tuổi, lệnh gã hoả tốc về kinh.
Hàn Mị và các mưu sĩ tâm phúc đều cho rằng, có vết xe đổ của những Phiên vương bị ngộ hại khác, chuyến đi này lành ít dữ nhiều. Có người cho rằng nên cáo ốm chối từ, có người đề xuất dẫn binh khiêu chiến. Hàn Mị đặc biệt cho mời Tư Đồ Nhã, thỉnh giáo ý kiến của y.
Tư Đồ Nhã không cần nghĩ ngợi, “Vương gia võ công cái thế, nên đi một mình, bày tỏ thành ý.”
Không ngờ Hàn Mị ra sức chống lại nghị luận của người khác, tán thành, “Ngươi nói có lý. Vậy lễ vật thì nên tặng gì?”
Tư Đồ Nhã đáp rất thản nhiên, “Tặng bình Cửu Long.”
Hàn Mị nửa đùa nửa thật, “Bình Cửu Long bị hủy rồi.”
Tư Đồ Nhã nói, “Vương gia hồ đồ, thợ thủ công số một thiên hạ, Lỗ Nhất Ban đang làm khách trong phủ đó thôi.”
Hàn Mị vỗ tay, “Nhị công tử đúng là biết tận dụng.”
Lỗ Nhất Ban ra điều kiện là phải thả đám người Hẹ về Long Tuyền trấn, sau đó gấp rút đúc bình Cửu Long cho Hàn Mị, kết quả thật sự không tồi. Hàn Mị khen không ngớt miệng, ai ngờ bình Cửu Long của Tiên hoàng vốn cũng là kiệt tác của Lỗ Nhất Ban. Tới lúc Hàn Mị mang bình Cửu Long khởi hành, Tư Đồ Nhã quay lại, nghiêm nghị dặn ám vệ Cửu, “Một tháng kể từ bây giờ, ta muốn thanh tâm quả dục, nghiêm khắc kiềm chế bản thân.”
Ám vệ Cửu không hiểu lắm, “Vâng.”
Tư Đồ Nhã thì thầm, “Nếu ta gạ gẫm ngươi, nhất định ngươi phải tìm mọi cách cản ta lại.”
Lúc này ám vệ Cửu mới nhớ, dạo này Tư Đồ Nhã cực kỳ xa cách với hắn, gần như không nhắc tới chuyện phòng the, bèn rầu rĩ gật đầu.
Tư Đồ Nhã phất phất tay, “Đi đi, đi bẩm lại chuyện Hàn Mị vào kinh cho cha ta nghe.”
Ám vệ Cửu tuân lệnh cáo lui. Tư Đồ Nhã mở cửa sổ, một bóng trắng lặng lẽ nhảy vào. Thân hình duyên dáng, phong thái nho nhã, giống như đúc với y.
Tư Đồ Nhã thấp giọng nói với ‘Tư Đồ Nhã’, “Tiếp tục thay bổn giáo chủ dành dụm tiền bạc, khống chế Ô Y Vệ trong thành Ích Châu. Nếu Giáo chủ Huyết Y Giáo tìm tới ngươi, ngỏ ý lôi kéo Cửu Như Thần Giáo ta đối phó Đột Quyết, cứ nói với gã là Hoàng đế ngu ngốc háo sắc, bảo gã chạy sang giật dây Hoàng đế đi.”
‘Tư Đồ Nhã’ chắp tay, dịu dàng như gió Xuân ấm áp, “Giáo chủ yên tâm, Bất Hoán quyết không phụ sứ mệnh.”