Âm Vang

Chương 36: Có đến hai bản thân

1.

Trình Hi nhìn phòng tang lễ từ xa, không dám lại gần.

Cô đeo tai nghe, nghe bài hát hai người thích nghe hồi còn học cấp 2, có cảm giác một đời đã trôi đi. Bất ngờ ập đến quá nhanh, những ngày qua cô chôn mình trong tê liệt, tự nhủ rằng mọi thứ sẽ thay đổi, rằng nỗi đau sẽ chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, chỉ là hư ảo, trải nghiệm này cuối cùng sẽ biến mất trong vòng luân hồi của thời không.

Nhưng giờ đây mới thật sự ý thức được Bạch Tịnh đang nằm trong quan tài gỗ, nhận những cúi đầu tiễn biệt cùng những tiếng khóc nức nở của bạn bè người thân. Kích thích mãnh liệt ấy khiến Trình Hi gần như không thở nổi.

Cô không để ý có bước chân lại gần, cho tới khi bị vỗ một cái.

Vương Dật Phàm mặc sơ mi đen, trước ngực dắt một bông hồng trắng, anh ta cúi người hỏi: “Em ở đây à, sao không vào? Anh đẩy em vào nhé.”

“Không không, không cần.” Theo bản năng Trình Hi ghì xe lăn lại, sau đó tháo tai nghe ra, nói, “Anh cũng đến à.”

“Ừ, lần trước trở về có liên lạc với bạn đại học, đúng lúc nghe được tin này. Hai hôm trước còn cùng tụi bạn đến nhà Bạch Tịnh hỗ trợ… mà thật ra cũng chẳng giúp được gì.”

Anh ta vừa nói vừa ngồi trên băng ghế dưới vòm cây, nói tiếp: “Tính thuận đường thì ghé bệnh viện thăm em, mẹ Bạch Tịnh nói em cần nghỉ ngơi, bảo bọn anh đừng làm phiền. Chân sao rồi?”

“Tôi không sao.” Cô nào có mặt mũi nhắc đến vết thương của mình.

Bố mẹ Bạch Tịnh chưa từng trách cô, trái lại còn thông cảm cho cô. Trình Hi rất buồn, hỏi: “Bọn họ thế nào rồi?”

“Bố mẹ cô ấy? Vẫn cố gượng, đổi lại người khác chưa chắc đã chịu được.”

Vương Dật Phàm chống tay lên đầu gối, cúi đầu thở dài: “Ngay cả bọn anh cũng thấy buồn, bạn đại học lại có người ra đi sớm như vậy, chúng ta mới bao nhiêu tuổi chứ Trình Hi, vẫn chưa đến ba mươi.”

Cô im lặng, bầu không khí tù đọng. Vương Dật Phàm thở hắt ra, đổi đề tài: “À phải rồi, anh quay về là để vào nhà nước. Lần trước gặp em có nói đấy, thi công chức, đậu rồi, ở cục quy hoạch.”

“Cục quy hoạch?” Trình Hi chú ý, “Đã đi làm chưa?”

“Đâu nhanh như vậy, vẫn phải theo quy trình. Nhưng đơn vị muốn anh đi làm sớm, thiếu nhân lực lắm.”

“Đi đi, đi sớm thích ứng sớm.”

Vương Dật Phàm không biết cô có tính toán khác, giọng điệu quen thuộc khiến anh ta như quay trở lại lúc hai người còn yêu nhau, bèn cười gật đầu: “Ừ.”

“Các anh có kế hoạch rồi phải không?”

“Ừ, lát nữa xong chương trình sẽ đi ăn. Em đi không?”

“Không đi.”Cô im lặng, lúc sau nói, “Cho tôi xin số điện thoại liên lạc.”

Thật ra Trình Hi không nhắc thì anh ta cũng định đề cập. Thế là đứng dậy để lại số điện thoại, nhân tiện dặn dò: “Giờ chân em không tiện đi lại, nếu có việc gì cứ tìm anh, anh ở gần đây thôi, đừng khách khí, dù gì đi nữa cũng là bạn học.”

Nói xong câu cuối, Vương Dật Phàm ngước mắt nhìn cô, nhận được câu trả lời khẳng định, “Ừ, giúp đỡ nhau, lần này cũng cám ơn anh đã tới.”

Vương Dật Phàm không cùng ngành với các cô, năm đó vì Trình Hi, cộng thêm đều là dân bản xứ nên mới chơi với nhau. Trình Hi không ngờ anh ta sẽ đến tham dự tang lễ, thậm chí còn tới sớm giúp đỡ, cô cảm thấy được an ủi đôi phần.

“Bông hoa trước ngực anh…”

“Mẹ Bạch Tịnh chuẩn bị, nói là hoa Bạch Tịnh thích.”

“Cho tôi được không?”

Vương Dật Phàm không do dự, lập tức gỡ xuống đặt vào tay cô, trước khi chia tay còn nói, “Trình Hi, đừng tự trách nữa, chuyện bất trắc này không thể trách em được. Hồi còn sống Bạch Tịnh thân với em nhất, cô ấy sẽ không hối hận vì có người bạn như em, và chắc chắn cũng không muốn thấy em áy náy như vậy.”

Ai cũng nói không trách cô. Nhưng chỉ có mình Trình Hi biết chuyện xảy ra thế nào, Bạch Tịnh vô tội bị cuốn vào vốn là trách nhiệm của cô!

Cô ấy có hối hận khi trở thành bạn mình không?

Trình Hi đặt tay lên ngực tự hỏi, xoay mặt đi không trả lời.

2.

Cô ở công viên tưởng niệm đến khi hoàng hôn buông, trông thấy Trình Thời và Ngô Du từ xa đi tới. Bọn họ vừa quét mộ cho Ngô Tĩnh Văn, cũng ở bên kia.

Nắng chiều kéo dài ba chiếc bóng, Trình Hi mở miệng: “Anh ta không nghe tôi, không hẹn Cao Lĩnh đến sân trượt băng.”

Thời gian đã trôi qua, hiện thực không thay đổi. Cao Lĩnh 13 tuổi vẫn sống khỏe, tới khi lớn lên vẫn làm việc ác.

Trình Thời không nói gì.

“Tôi nói anh hay, tôi không thông cảm chút nào với Cao Lĩnh, cho dù hắn 3 tuổi hay 13 tuổi, nếu tôi có thể tự làm chuyện này thì tôi sẽ không do dự.”

Cô không biết mình đang nói dỗi hay vốn dĩ đã có suy nghĩ xấu xa đó. Trình Thời chỉ đáp một tiếng cho qua, trong lòng có tâm sự nên không muốn nói nhiều.

“Kim Minh không biết chuyện, tôi không thể khiến anh ta thêm áy náy, việc này tôi thừa nhận. Anh ngăn cản tôi lần này, tôi sẽ còn thử cách khác.”

“Cô có thể thử.”

Anh bất lực. Trong lòng Trình Hi, mình và Tưởng Kim Minh vẫn là hai người, hơn nữa còn ở hai phe đối lập, một người là chiến hữu, còn một người lại như kẻ thù.

Trình Hi cũng đang cân nhắc chuyện đó, cô phải mất rất lâu mới thành lập được sự tin tưởng với Tưởng Kim Minh, liệu có thể cũng tin tưởng Trình Thời được như vậy không? Nghĩ một lúc, cuối cùng cô thử thăm dò: “Tôi thật sự đã nghĩ một cách.”

“Cô nói đi.”

“Chuyện lần này xảy ra liên quan đến vài người. Hứa An Hoài, việc bọn họ yêu nhau có tính tình cờ quá mạnh, không thể khống chế từ 20 năm trước; Cao Lĩnh, đã bị anh ngăn cản; còn một người nữa…”

Trình Thời cụp mắt, ánh mắt rơi lên đỉnh đầu cô, đã hiểu ý rồi.

“Tôi có thể thay đổi mình.”

“Nếu không có người bạn là tôi, Bạch Tịnh sẽ không có số mệnh như vậy.”

“Tôi thà cô ấy không quen tôi.”

3.

Mùa hè oi ả, qua cửa kính nhìn ra ngoài, đường phố như đang bốc hơi.

Mấy ngày nay, thỉnh thoảng Trình Thời sẽ đến phòng bệnh, sau đó Trình Hi về nhà, mỗi tuần cố định đến bệnh viện làm phục hồi, anh cũng chẳng ngại gì ai. Đưa đón, chạy chân, cùng Trình Hi làm huấn luyện hồi phục, lợi dụng khoảng thời gian ấy để thảo luận chi tiết.

“Tôi và Bạch Tịnh là bạn học cấp hai, trở thành bạn thân vào lúc đó. Anh có phát hiện ra không, cho dù thời gian có tuần hoàn thế nào thì tình cảm vẫn là thứ khó thay đổi nhất, cho nên điều kiện để thay đổi tình cảm… chính là chúng tôi không hề quen biết nhau vào hồi ấy.”

“Cô muốn thay đổi trường cấp hai.”

“Đúng, hồi ấy học cấp hai là theo tuyến*, nếu tôi không ở khu phố đó thì sẽ không học cùng trường với cậu ấy.” Cô vừa tập luyện vừa phân tâm nói, “Nên chuyện Kim Minh cần làm là để tôi chuyển nhà.”

(*Học theo tuyến: tuyển sinh trường cấp 1 và cấp 2 luôn được phân tuyến theo địa bàn khu phố, tổ dân phố.)

“Tôi khiến cô chuyển nhà thế nào đây?” Bọn họ đã quen với việc dù không thống nhất nhân xưng nhưng vẫn có thể giao tiếp trôi chảy.

“Thông qua hiệu trưởng Quý.”

Trình Hi dừng lại, nhìn anh hỏi: “Nhà anh mua nhà từ khi nào?”

“Mua trước khi xảy ra tai nạn. Thật ra mẹ tôi vốn đã có ý đó, khi ấy trong xã khu có rất nhiều nhà tập hợp thành hội xem nhà, là do chính tôi khuyên. Về sau cô còn nhấn mạnh vấn đề giá nhà, thêm tôi và Sử Sùng đổ dầu vào lửa nên tự nhiên mua thôi.”

“Hiệu trưởng Quý quen mẹ tôi. Để cô ấy kéo mẹ tôi vào hội xem nhà có khó không?”

“Có thể thử cách này. Nhưng còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết.”

4.

“Đầu tiên, nếu cô mua nhà tại khu phát triển Giang Nam thì sẽ xảy ra những thay đổi gì? Có ảnh hưởng đến công việc của cô không?”

Bọn họ ăn trưa ở nhà ăn bên cạnh bệnh viện, tiếp tục lên kế hoạch.

“Không biết, dù địa điểm đi làm xa tới đâu thì tôi cũng sẽ nhận sắp xếp của công ty, anh đừng có nghĩ tôi thiếu chuyên nghiệp như vậy.”

Cô uống nước rồi nói: “Thật ra ban đầu tôi đã thấy nó rất lộn xộn rồi, do thiếu tiền nên mới nhận thôi.”

Trình Thời chống cằm, bất giác bật cười, sau đó nghiêm túc nói tiếp: “Còn một vấn đề nữa, nếu cô không ở gần số 76 đường Đàn Viên thì còn đến câu lạc bộ của chị Tường nữa không?”

“Câu lạc bộ gì cơ, đó là quán bar.”

Trình Hi nghĩ ngợi, nói: “Cũng không chắc, xem số phận thế nào.”

Anh nhướn mày, làm vẻ mặt xin mời.

“Nếu tôi không đến quán bar thì sẽ sinh ra hai phản ứng dây chuyền. Thứ nhất, Ngô Du không thể dụ tôi đến viện điều dưỡng, thứ hai, tôi không phải gặp Vương Dật Phàm…”

“Cô không cần lo về Ngô Du, lúc đó cô ấy rất sốt ruột, suy nghĩ chủ quan rất mạnh, sẽ có cách khác dụ cô tới.”

“Còn Vương Dật Phàm…”

“Gặp hay không gặp, thậm chí có biết người này hay không thì có gì liên quan?”

“Anh ta đi làm ở cục quy hoạch.”

“Ồ.”

5.

Trên xe từ bệnh viện về nhà, cả hai vẫn tiếp tục thảo luận đề tài này.

“Còn một vấn đề nữa, không có Bạch Tịnh thì tôi cũng sẽ không biết Hứa An Hoài là ai.”

Trình Thời nắm vô lăng, cau mày nói: “Cậu ta có tác dụng gì?”

“Việc tôi và Hứa An Hoài gặp nhau từng bị sửa lại. Tính ra thì hình như chỉ có lần đầu tiên gặp mặt, nói chuyện ở quán bar và lần tìm anh ta hỏi về Triệu Phi.”

“Những chuyện này không mang tính thúc đẩy, tin tức cô hỏi về Triệu Phi, Sử Sùng không nói cho cô biết…”

“Sử Sùng?” Trình Hi nghiêng đầu nhìn anh, kịp phản ứng, “À, đáng nhẽ phải đoán ra là hai người cùng phe.”

“Nhờ cậu ta mà tôi có thể tham dự vào dự án số 76 đường Đàn Viên. Nói cho chính xác, là chúng tôi cùng thúc đẩy Đàn Thịnh nhận gói thầu này. Nhưng Sử Sùng không có trí nhớ sau khi thay đổi, vì để mọi chuyện tiến hành thuận lợi, tôi phải nói cho cậu ta biết mỗi lần thay đổi, chuyện này cũng… rất khổ.”

Trình Hi há miệng không nói. Cô có thể cảm nhận được cái khổ đó, cũng như mình không nói cho Lý Tư Tề biết vốn dĩ cậu ta cưỡi xe đạp điện chạy nhong nhong, đối với hai bên chuyện này quá tàn nhẫn.

“Còn vấn đề gì nữa không?” Anh hỏi.

“Không có kế hoạch nào là toàn vẹn, thay đổi bao giờ cũng do trời xui đất khiến.” Cô tựa vào cửa xe, thở dài nói, “Cứ giao cả cho thời gian đi.”

6.

Ngàn tính vạn tính lại không tính đến kế hoạch bị kẹt ở ngay bước đầu tiên.

Cô đã nói chuyện với Tưởng Kim Minh, giải thích sơ về tiền căn hậu quả, thuận lợi nói chuyện mua nhà, lấy đó thúc đẩy mình chuyển nhà.

Nhưng trước khi cuộc gọi kết thúc, Tưởng Kim Minh đột ngột hỏi: “Cô biết sân trượt băng Tân Tân sẽ bị sập phải không?”

“… Biết.”

“Cô biết tôi gần như chỉ có thể trơ mắt nhìn nó xảy ra không?”

Trình Hi ngây người, do dự nói: “Anh đã hẹn Cao Lĩnh?”

“Ừ.” Anh thở hắt, “Không phải cô đã nói là không nên tin lời người khác hả.”

Tưởng Kim Minh đã chọn tin tưởng cô vô điều kiện, điều này khiến miệng lưỡi Trình Hi khô khốc, vội la lên: “Đã có chuyện gì? Anh không sao chứ.”

“Tôi đang do dự nên bị trễ, đành hoãn thời gian hẹn, khi bọn tôi tới nơi thì tai nạn đã xảy ra.”

Anh và Cao Lĩnh 13 tuổi đứng ở bên đường, nhìn tòa nhà hai tầng biến thành đống đổ nát, khắp nơi là người người bê bết máu, tiếng gào khóc đinh tai hòa cùng tiếng còi inh ỏi.

“Cô có biết trong tai nạn đó có bao nhiêu người chết không? Cô biết rõ nó sẽ xảy ra, nên mới nghĩ hay là nhân tiện đẩy thêm một người vào chỗ chết?”

“Kim Minh…”

Những lời lên án cứa vào tim cô như một nhát dao, khiến cô băn khoăn không biết giải thích thế nào. Không ai có thể là vị cứu tinh, đây là nhận thức chung ban đầu của hai người, nhưng khi chính mắt chứng kiến sự sống và cái chết, nhận thức chung đã bị khảo vấn, bị lung lay,dễ bị đập tan.

“Chúng ta không lo được nhiều như vậy, thậm chí ta còn không thể cứu những người xung quanh mình, chỉ biết trơ mắt nhìn người thân ra đi mà không thể làm gì. Nếu thế giới không như thế, nếu không có quá nhiều luân hồi và sự cố ngoài ý muốn như thế, không có người vô tội bị liên lụy, thì tôi sẵn sàng cứu họ. Nhưng thực thế là anh còn không cứu nổi người bên cạnh mình! Anh có tưởng tượng nổi tương lai phải lựa chọn một trong hai như thế nào không? Một người ở lại còn người khác không thể tồn tại?! Anh có tưởng tượng được sự tàn nhẫn này không Kim Minh! Có biết chúng ta nhỏ bé đến thế nào không? Thế giới này không như anh nghĩ!”

Tận mắt chứng kiến, hai tai nghe được, mùi máu khắp nơi cùng sự va chạm đích thân trải nghiệp,  vào khoảnh khắc sống còn đó đã vượt lên trên cả lời nói của cô. Tưởng Kim Minh im lặng, một lúc sau mới nói, “Thế à? Nó thế nào, tôi không biết đấy.”

“Kim Minh…” Cô rơi vào nỗi bất lực, đang chồng chất tự hoài nghi thì ở đầu dây đã vang lên âm báo bận.

“Kim Minh, Tưởng Kim Minh!”

Anh đã cúp máy.

Trình Hi chậm rãi bước ra phòng chiếu, thấy Trình Thời đang đứng chờ ở cửa, hỏi: “Anh biết là anh ta đã hẹn Cao Lĩnh, cũng nhìn thấy tai nạn xảy ra.”

“Biết, nhưng không ngờ đến.”

“Sao không nói cho tôi biết?”

“Nói cho cô cũng vô ích, hơn nữa… tôi cũng không ngờ cậu ta lại phản ứng mạnh như vậy.”

Cậu ta?

Sao bây giờ lại phân rõ như thế? Trình Hi cười lạnh: “Đó còn không phải là anh à?”

Trình Thời dìu tay cô, nghĩ ngợi rồi đáp: “Tôi đang nghĩ, có những trải nghiệm khác nhau và những kỷ niệm khác nhau, liệu có còn là một người không?”

Thời gian đã trôi 20 năm, trong 20 năm đó hiện thực không ngừng thay đổi, ký ức không ngừng làm mới. Trình Thời chợt phát hiện, anh đã không tài nào đoán được mình của quá khứ sẽ có lựa chọn ra sao, giống như trở thành một người khác, rời ​​khỏi cơ thể.

Nó khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

“Anh có ý gì? Anh không biết anh ta sẽ làm gì ư? Anh ta sẽ từ bỏ?” Trình Hi cuống lên, trở tay chụp lấy tay anh hỏi, “Anh ta là anh mà Kim Minh, anh không biết bản thân sẽ nghĩ thế nào sao!”

“Bây giờ không biết được.” Trình Thời đáp, “Cậu ta có thể thay đổi tôi, mà tôi lại không thể kiểm soát được cậu ta.”

7.

Mấy hôm sau, vào một buổi sáng.

Trình Hi mở mắt, phát hiện mình tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ.

Không, không thể nói là lạ được. Trong phòng toàn là đồ dùng của cô, đèn ngủ, tủ quần áo, bàn ghế, có thứ hơi khác, nhưng có thứ rất giống.

Búp bê vẫn nằm trong tủ.

Nhưng có thêm ban công, nhìn từ xa có thể thấy hoa mọc ngoài đó.

Trình Hi cảm thấy mình ngủ tới mức hồ đồ, nhắm mắt mở lại, cuối cùng cô chắc chắn đây không phải là ngôi nhà mà mình từng ở.

Tưởng Kim Minh vẫn thành công giúp cô chuyển nhà!

Trình Hi lập tức đứng dậy, phát hiện hai chân vẫn lành lặn. Trong đầu xuất hiện rất nhiều ký ức rất lộn xộn, nhưng cô không kịp nghĩ ngợi đã chạy xuống giường, đẩy cửa ra.

Căn phòng này trông khá quen.

Phòng khách nhỏ thông với bếp. Trình Hi lại quay về phòng mình, đi ra ban công ngắm bên ngoài.

Có thể nhìn thấy sân trường tiểu học nằm gần đó, cùng với tòa kiến trúc quen thuộc: số 76 đường Đàn Viên.

Đây không phải là khu phát triển Giang Nam?!

Cô choáng váng, mơ hồ xuất hiện một dự cảm xấu, chạy vội ra phòng khách, mở cửa ra ngoài.

Trên cầu thang có tấm biển đề tầng 5, trên bức tường cạnh cửa có một đường hằn nhỏ màu trắng, giống dấu vết treo thùng sữa.

Trình Hi rối bời, đang thắc mắc thì cửa đối diện bật mở, một bà dì ló người ra.

“Trình Hi đấy à, định ra ngoài hả.”

“Hả?”

Quen quá, hình như đã gặp rồi, nhưng quả thực không nhớ nổi. Cô cảm thấy đau đầu, vô thức đưa tay lên che, lại nghe dì ta nói tiếp, “Còn trẻ mà cuối tuần nào cũng làm ổ ở nhà, sao không ra ngoài hẹn hò đi. Mẹ cháu cũng lo lắm đấy, dì nói nè, là cháu không muốn tìm hay tiêu chuẩn cao quá?”

Cô bắt được hình dáng của hàng xóm trong trí nhớ, chỉ đáp ngắn gọn: “Không muốn tìm.”

“Xì, con bé này…”

Trình Hi không để ý đến dì ta nữa, xỏ dép chạy xuống lầu. Mảng tường bong tróc ngoài hành lang dán những mẩu quảng cáo mở khóa in ấn, tầng một có hai chiếc xe điện đang kéo dây sạc.

Cô chạy ra khỏi cửa, ngoái đầu nhìn lên trên:

Tòa số 3 xã khu Phục Viên.