*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.1.
“Chân còn chưa cắt chỉ mà đã trốn viện, có phải muốn cả đời ngồi trên xe lăn không?”
Trình Thời đẩy cô ra khỏi phòng chiếu phim.
Từ động tác cho đến giọng nói của anh đều tỏ vẻ tự nhiên quen thuộc, một chút xíu bất an cũng bị che giấu trong biểu hiện, không lộ dấu vết.
Nhưng Trình Hi lại không giữ nổi bình tĩnh, mỗi một việc, mỗi một cảnh từ khi trò chuyện điện thoại tới nay hiện lên trong đầu như đèn kéo quân.
Trình Thời chính là Tưởng Kim Minh?
Sự kinh ngạc và bối rối quá độ đã khiến cảm xúc đi theo hướng ngược lại, cực kỳ bình tĩnh. Cô không nói một lời, nhìn chằm chằm con đường phía trước, đi qua hành lang, rẽ rồi lại rẽ, đi tới thang máy tải hàng ở góc đối diện.
Dừng lại, ấn phím xuống.
Bình thường thang máy tải hàng này rất ít khi được sử dụng, nằm khuất trong góc nên có rất nhiều công nhân còn không biết rõ vị trí. Tầng gác ở số 76 đường Đàn Viên không cao, lắp đặt thang máy tải khách dễ phá hỏng phong cách tổng thể nên hầu như chỉ lên xuống bằng cầu thang bộ.
Nhưng trông Trình Thời có vẻ khá thạo đường.
Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc anh cũng cúi xuống – đây không phải là Tưởng Kim Minh trong bức ảnh, Trình Hi không biết mình đã bất giác nhíu mày, rơi vào suy nghĩ.
“Tôi có tham gia khi Đàn Thịnh mở rộng nơi này, cũng tham dự vào việc cải tạo sửa chữa nên rất quen thuộc. Mặt bị thương nên phải phẫu thuật, thành thử thay đổi. Cô có nghi vấn gì có thể hỏi.”
Anh trả lời rất thẳng, nhưng vẫn không đủ để loại bỏ sự bối rối của cô. Cảm giác xa cách giữa thân phận Tưởng Kim Minh và Trình Thời khiến cô không biết phải nói chuyện với anh như thế nào, thế là ra vẻ thoải mái nói: “Trả điện thoại lại cho tôi trước đi.”
“Hình như đây là điện thoại của tôi mà?”
Anh lấy chiếc Motorola ở trong túi áo ra, vuốt ve vỏ ngoài, hình dán seri vẫn còn ở mặt sau, vẫn y hệt như khi mua từ cửa hàng bách hóa vào ngày hôm đó.
Thời không đã làm trò đùa gì vậy, đối với Trình Hi, nhặt điện thoại chỉ mới mấy tháng, nhưng với anh nó đã mất 20 năm… Cô thật không thể hiểu nổi, không thể chấp nhận được, càng không thể bình thường tiếp nổi nữa.
Thang máy đến rồi.
Trình Thời đẩy người vào, cửa chậm rãi khép lại, không gian kín khiến sự im lặng càng trở nên triệt để.
Anh mở miệng: “Cô điều tra hay lắm, sân trượt băng Tân Tân sẽ xảy ra tai nạn, muốn thông qua tôi để đẩy Cao Lĩnh vào tai nạn đúng không.”
Nói rồi anh cúi người, đặt Motorola vào lại tay cô, nói tiếp, “Không cần tìm Cao Lĩnh nữa, lúc đó nó chỉ mới 13 tuổi, không đáng chết, cũng không đáng để người khác áy náy. Mà quan trọng hơn, làm như thế sẽ dẫn đến thay đổi mới thế nào, chúng ta rất khó lường trước được.”
Trình Hi bị anh vạch trần, không biết phải nói gì.
Hai người ra khỏi thang máy, xuống tầng một. Ngẩng đầu nhìn qua hiên, đúng lúc trông thấy Ngô Du đang đứng bên lan can trên tầng hai, lặng lẽ nhìn về một hướng.
Tầm nhìn của bọn họ cũng di chuyển theo, trông thấy Lý Tư Tề xuất hiện tại một góc bên khác.
Cậu ta đang đưa lưng về cô, đứng ở quầy nhận vé.
Về chuyện của Ngô Tĩnh Văn, Trình Hi đã giải thích cho Tưởng Kim Minh nhiều lần. Nếu như không có gì bất ngờ thì anh ta sẽ nhanh chóng lên đường tìm Chu Hiểu Quân, mà một khi thành công thay đổi nguyện vọng thì cuộc đời của Ngô Du sẽ bị xóa bỏ, và đó chỉ là chuyện trong tích tắc.
Có lẽ là buổi chiều, chậm nhất là ngày mai.
Có lẽ em ấy đang tạm biệt, bóng dáng căng thẳng hiện rõ sự lưu luyến và kiềm chế, rồi cô vô tình liếc nhìn hai người dưới lầu, lau nhanh mắt, chạy về phía cầu thang.
Con tim Trình Hi bị bóp chặt, cô chợt thấy hối hận, vội nói: “Trước khi anh vào thì tôi đã nói với Kim Minh… Tưởng Kim Minh, có thể anh ta đã xuất phát đi Lam Hải, nên Ngô Du…”
“Vẫn chưa xuất phát.” Trình Thời nói tiếp.
Anh hiểu Trình Hi vẫn xem bọn họ như hai người, cho nên tạm thời vẫn sử dụng cách nói đó, giải thích, “Cậu ta vẫn chưa xuất phát, bao giờ cậu ta đến Lam Hải thì tôi sẽ biết. Và cả Chu Hiểu Quân… cũng không thuyết phục được Ngô Tĩnh Văn, yên tâm.”
“Sao anh biết?”
“Ngô Tĩnh Văn rất cố chấp với múa, ngay cả chính cô ấy cũng phải thật lâu sau mới nhận ra, sẽ không dễ bị thuyết phục như vậy đâu.”
Đó là lời nói trước khi cô ấy chia tay. Hôm đó cô ấy chải tóc gọn gàng, mặc váy múa màu đen, rõ là để chào tạm biệt… Trình Thời không khỏi thở dài, nói, “Vừa hay để Ngô Du từ bỏ.”
Trình Hi ừ một tiếng, bọn họ thật sự nghĩ đến cùng một chuyện.
Đúng lúc này Ngô Du đã đi đến, cô bé không dám nhìn thẳng Trình Thời, chỉ cúi đầu nhìn chân Trình Hi, ấp úng nói, “Vết thương vẫn không sao, để em đưa chị về bệnh viện.”
“Không cần, tôi đưa cô ấy về.”
“Xe của anh…” Cô bé hé miệng nói, “Không phải tôi có ý gì, nhưng xe nhỏ quá, dễ chèn lên chân chị ấy.”
“Chúng tôi đi bộ.” Trình Thời đã sớm có ý đó, lập tức đi thẳng ra ngoài, nhưng mới đi vài bước lại ngoái đầu nói, “Cô nghỉ đi, cũng cho Lý Tư Tề được nghỉ, muốn làm gì thì cứ làm.”
“Tôi…”
“Đi đi, đừng theo chúng tôi nữa.”
2.
Thời tiết rất đẹp.
Nhiệt độ ấm dần, thậm chí còn có gió thổi hây hây. Bệnh viện nằm cách đó không xa, Trình Thời đẩy xe lăn, từ từ bước đi dưới vòm cây bên đường.
“Tôi không biết phải nói từ đâu, vì không biết đâu mới là bắt đầu. Cô hỏi đi, nếu giải đáp được tôi sẽ nói chi tiết cho cô hiểu.”
“Anh có trí nhớ của Tưởng Kim Minh, nên lúc nãy mới có thể đến ngăn cản, anh biết chúng tôi nói chuyện gì.”
“Tất nhiên rồi, tôi nhớ rõ mình đã làm gì.”
“Được, nếu anh là Tưởng Kim Minh, vậy anh đã trải qua vụ tai nạn lần đó, thực tế không mất tích mà chỉ thay tên đổi họ thành Trình Thời.” Cô ngoái đầu, “Nếu anh đã biết toàn bộ thì hoàn toàn có thể tự đi nói chuyện với mình, tại sao phải kéo tôi vào?”
“Tôi không thể tạo nên thay đổi lớn như thế, để đảm bảo mọi thứ diễn ra đúng nguyên bản thì tất phải có cô.”
“Nguyên bản?”
“Cô nhặt được điện thoại, nhắc nhở tôi hỏa hoạn sẽ xảy ra, chúng ta thay đổi ngày 29 tháng 9, toàn bộ những chuyện này đều đã từng xảy ra, Cát Tường. Nhưng với cô đó lại là tương lai.”
“Cái gì?” Cô ghì xe lăn lại.
Trình Thời cũng dừng bước, cúi người nhẹ nhàng xòe tay cô ra, vẽ một vòng tròn, chỉ vào hai điểm tượng trưng: “Đâu là trước, đâu là sau, tương lai mà cô cảm nhận được cũng có thể là quá khứ, không thể phân biệt nổi trong vòng tròn này, và cũng không có ý nghĩa nào để phân biệt. Còn bây giờ…”
Đầu ngón tay anh đi dọc theo vòng tròn vô hình, giống như kim đồng hồ xê dịch: “Là thời điểm mà thời gian quay vòng ít nhất một lần, rồi đạt đến lần nữa.”*
(*Trình Thời vẽ dải băng Mobius lên tay Trình Hi, là dải băng dù bạn bắt đầu từ mặt nào, vẽ một vòng, điểm kết thúc cũng gặp điểm bắt đầu.)Trình Hi ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình, tâm trí cô đang rối bời bởi tương lai và quá khứ. Có nghĩa những gì cô đã trải qua trong ba tháng qua không phải là thay đổi quá khứ, mà thật ra là thay đổi lại lần nữa…
Có phải đang sửa chữa quá khứ không?
Trình Thời biết cô đang bối rối, tiếp tục đẩy xe lăn đi về phía trước, nói nhỏ, “Có vài việc khó có thể nghĩ thông… Cô cảm thấy cái tên Trình Thời này là tôi đặt hay là cô đặt?”
Dĩ nhiên không phải mình! Cô gần như muốn thốt lên, rồi lại phải nuốt xuống.
Chính cô là người nói cho Tưởng Kim Minh biết cái tên Trình Thời.
Không chỉ có thế, thông qua bất động sản hoàn thành vốn tích lũy, mở rạp chiếu phim Tân Thời Đại, cho thuê số 76 đường Đàn Viên… Toàn bộ những chuyện về Trình Thời, Tưởng Kim Minh biết được là nhờ mình.
Và dưới sự chỉ dẫn của mình, anh mới từng bước một trở thành Trình Thời.
Đó là một vòng tròn đầu đuôi nối nhau, nhân quả tuần hoàn.
3.
Tối đến, Trình Hi không tài nào ngủ nổi, cô nhìn chằm chằm trần nhà, tưởng tượng ra một vòng tròn, nhưng rồi lại rơi vào rối loạn logic, thế là đành từ bỏ.
Cô lại bắt đầu từ câu hỏi đơn giản, là ai đã đặt tên Trình Thời? Bỗng cô giật mình nhận ra ý nghĩa cái tên này.
Trình, là họ của mình.
Kim Minh, nghĩa là hôm nay và ngày mai, tức là thời gian.
Vừa là như cô đặt, mà cũng có thể là chính anh. Mà dù là ai thì ắt hẳn đây cũng là câu hỏi không có lời giải đáp.
Trình Hi che mặt thở dài. Cô cứ tưởng cuộc đối đầu giữa mình và Trình Thời sẽ rất gay cấn ầm ĩ, không ngờ thực tế lại bình lặng và bất lực đến vậy, đối mặt với thời gian, bọn họ quá nhỏ bé không đáng kẻ, như hai con kiến bị ném lên bàn xoay, thật là nực cười.
Còn Bạch Tịnh phải làm sao bây giờ? Tưởng Kim Minh sẽ nghe theo thỉnh cầu của cô, hay nghe lời khuyên từ chính mình?
Nếu không thể bắt tay từ Cao Lĩnh, vậy cô phải sửa đổi số mệnh của Bạch Tịnh thế nào đây? Không biết, nhưng dù kiến có nhỏ bé tới đâu thì cũng phải thử một lần.
Bên ngoài phòng bệnh, nhìn qua ô cửa kính hẹp, Trình Thời thấy cô đã tỉnh, có lẽ vẫn chưa chấp nhận được.
Anh muốn gõ cửa, nhưng lại rút tay về, xoay người ngồi xuống băng ghế bên cạnh. Trí nhớ hiện lên, 20 năm trước mình đã tìm Chu Hiểu Quân, thật sự không thể thuyết phục được Ngô Tĩnh Văn sao? Trong lòng anh cũng không chắc.
Câu trả lời sẽ có vào ngày mai.