1.
Khi Trình Hi và Lý Tư Tề trở về rạp chiếu phim, Ngô Du đang nổ bắp rang ở quầy bán, mùi bắp rang thơm ngọt lan tỏa.
Mà nói cho đúng là ngọt ngấy.
Lần đầu tiên Lý Tư Tề thấy ghét cái mùi này đến vậy, cậu ta bất giác nhíu mày, còn Trình Hi lại thấy bất an, vẫn đang nghĩ tới chuyện ở viện điều dưỡng.
Hai người im lặng đi ngang qua trước quầy, Ngô Du ló đầu ra sau máy bắp rang, cười nói: “Hai người về rồi à.”
Trình Hi hoàn hồn, dừng chân gật đầu.
“Nếm thử xem, mới làm đấy.”
Cô nàng mở máy bắp rang ra, hăng hái xúc nửa hộp bắp, nhưng vừa xoay lưng thì đối diện với gương mặt ghét bỏ của Lý Tư Tề.
Ngô Du ngẩn ra.
Cô đoán có lẽ hai người họ cho rằng mình đang lạm quyền, vội phân bua: “Chỗ này là làm thử chứ không phải bán, hai anh chị vừa đi thì bên cung ứng đưa tới, nói vị này có chi phí thấp, nên mới làm thử xem thế nào…”
“Để chị thử.”
Trình Hi nhận lấy, ăn thử một vốc, đánh giá: “Hơi nặng mùi hóa học, không ngon bằng loại trước.”
Rồi tiện tay đưa cho Lý Tư Tề, “Cậu thử xem.”
Cậu ta không nhận.
Lúc này Trình Hi mới để ý Lý Tư Tề cứ sầm sì mặt mày, hình như là từ khi quay về.
“Làm gì thế?” Cô dúi hộp bắp rang vào tay cậu ta, nói, “Ăn đi, ăn thử cho họ xem.”
“…” Lý Tư Tề buộc lòng bốc một nắm, đợi Trình Hi đi rồi thì cậu ta mới đặt mạnh xuống quầy lễ tân, thở một hơi dài.
Càng nghĩ về toàn bộ sự việc, cậu càng thấy bực mình.
Vừa nãy ở trên đường đi cậu còn tự giễu, nhưng giờ khi thấy dáng vẻ đó Ngô Du, cứ như xối dầu sôi tự thiêu cháy mình…
Sao cô ấy có thể giả vờ giỏi đến thế?!
“… Không ăn à?”
“Mùi hóa học quá rõ, quá rẻ.” Cậu ta nói.
Nụ cười trên mặt Ngô Du dần tắt, hóa thành sự xấu hổ. Cô không hiểu vì cớ gì, bốc một nắm nếm thử, nói: “Ngọt mà, anh có ý gì hả?”
“Chính là ý kia.”
Lý Tư Tề đi vào văn phòng, nghĩ một lúc lại dừng bước, ngoái đầu nói: “Chị gái em bảo, thời gian này em đừng đến viện điều dưỡng nữa.”
A… Hóa ra đã biết rồi.
Cô hóa đá tại chỗ, bỗng quên cả nhai nuốt, bắp rang ở trong miệng tan ra, đúng là có vị hóa học rẻ tiền.
“Ừ.”
Cô đáp một tiếng, biểu hiện cũng dịu đi.
Mọi người rời đi, trước sảnh trống trơn. Cô bốc bắp rang cho vào miệng, từng vốc từng vốc như muốn ngấu nghiến ăn hết chúng.
Mùi hóa học thì sao, không phải cũng thơm sao? Thứ thay thế đều tệ đến thế ư? Không được xuất hiện? Không trốn được thì đáng bị chê bai sao?
Họng cô ngọt ngấy, cổ họng căng lên như bị dị ứng, không khỏi nghĩ, có lẽ là như vậy.
2.
Trong văn phòng, Trình Hi đứng ngồi không yên, lên mạng kiểm tra tin tức về du thuyền nhưng không tài nào tập trung nổi.
Cô cứ nghĩ mãi về Ngô Tĩnh Văn bị liệt.
Chẳng hiểu tại sao mà chuyện này có tác động đến cô rất lớn, vượt xa sự đồng cảm.
Cảm giác như chính mình đã trải qua, hai chân tê dại, không thể điều khiển được tứ chi, cảm giác ngồi trên xe lăn vô cùng khó chịu.
Trình Hi cố gắng xua tan những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình, phát hiện nội dung tìm kiếm đầu tiên hóa ra là tờ báo mà mình đã từng đọc cho Tưởng Kim Minh.
Ngày 6 tháng 3 năm 2000, thông tin về việc vận hành thử nghiệm dự án du lịch mặt sông.
Chẳng trách cứ cảm thấy quen quen.
Dự án du thuyền thực sự đã được khai trương vào đầu năm 2000. Vào thời điểm đó, để thu hút sự chú ý nên bến thuyền được xây sát số 76 đường Đàn Viên.
Các dự án du lịch, cải tạo thương mại, phá dỡ xã khu, giờ nhìn lại những hoạt động này giống như là một kế hoạch tổng thể. Đằng sau sự mở rộng nhanh chóng của thành phố là những con người cụ thể cùng những câu chuyện của riêng mình, đang từ từ xuất hiện rõ hình dáng.
Sau tai nạn hỏa hoạn năm đó, dự án du lịch thuyền cũng vội vã buộc dừng, bến thuyền chuyển sang bãi đất trống phía bên kia quảng trường.
Hiện tại dự án này vẫn đang hoạt động, hàng đêm có những con thuyền du lịch được trang trí bằng đèn màu lướt trên mặt sông, trở thành một quang cảnh về đêm.
Trình Hi kiểm tra thời gian, tắt máy tính quyết định về sớm, nhưng vừa đi ra thì thấy Lý Tư Tề đi vào.
“Hai người có chuyện gì vậy?”
Ban nãy cô đã nhận thấy sự khác thường, tưởng là đôi tình nhân cãi nhau, nghĩ bụng, chẳng trách công ty cấm nhân viên hẹn hò, bởi đối mặt với chuyện như thế quả là lúng túng.
Lý Tư Tề im lặng một lúc lâu, không biết cậu ta có tật gì hay là vẫn giúp cô ấy che giấu, ậm ờ nói: “Không có gì. Chị định làm thế nào, chuyện của Ngô Tĩnh Văn ấy.”
“Tôi cảm thấy… có lẽ mình có thể cứu được.”
3.
Màn đêm buông, hai bên bờ sông sáng đèn.
Trình Hi đi vòng ra sau số 76 đường Đàn Viên, tìm được địa chỉ cũ của bến thuyền. Không gian nhỏ hẹp, có thể tưởng tượng được cảnh khách khứa chen chúc, bản thân chuyện đó thôi đã tồn tại mối họa ngầm.
Nhưng ngẩng đầu lên, cô lại thấy khó chịu.
Theo như miêu tả của y tá thì lúc đó tòa nhà này bị cháy, có thứ rơi xuống nên mới tạo nên tấm bi kịch. Nhưng mặt tường sát bến thuyền không có một ô cửa sổ, vậy rơi từ đâu? Rơi cái gì? Lẽ nào là gạch?
Đằng sau bức tường đó có lẽ là hành lang giữa những phòng chiếu phim ở mỗi tầng, cuối hành lang là một mặt tường treo những tấm áp phích hoặc hộp đèn phim ảnh.
Cô nghi ngờ chụp ảnh lại, đi dọc theo bến thuyền. Một chiếc du thuyền đang đậu bên bờ, 7 giờ là thời gian thuyền xuất phát.
Vì là ngày thường nên trên thuyền ít khách du lịch, cô bước tới khoang sau, ngồi dựa vào lan can, nhìn số 76 đường Đàn Viên dần xa, nhắm mắt thư giãn.
Tới khi mở mắt ra, ở đối diện có thêm một người.
4.
Ngô Du ngồi đối diện cô, đèn hắt lên mặt khi sáng khi tối.
Trình Hi giật thót, bất giác thẳng lưng dậy, mở miệng gọi tên cô ấy: “Ngô Du?”
“Quản lý Trình.”
“Sao em lại…”
Trình Hi muốn nói rồi thôi, cô có thể cảm nhận rõ cô bé này có gì đó khác trước, nhưng lại chẳng thể nói ra. Em ấy còn không đổi đồng phục công tác, vẫn ăn mặc với tư thế nghiêm túc, nhưng có điều gì đấy khang khác.
“Quản lý Trình, em xin chị một tiếng đồng hồ, kể cho chị một câu chuyện được không?”
Du thuyền có hành trình 40 phút, cô ấy đã tính toán sẵn rồi.
“Em nói đi.”
Hai người ngồi trong khoang, gió sông thổi nhẹ, một người nói, một người nghe.
“Cuối những năm 90, có một gia đình ba người ở thị trấn ven biển, gồm bố mẹ và một cô con gái. Lúc ấy tình hình trọng nam khinh nữ khá nghiêm trọng, nhà nào cũng vượt kế hoạch hóa gia đình, thà có con trai cũng chấp nhận bị phạt. Nhưng cặp vợ chồng ấy là giáo viên trường cấp ba ở thị trấn, đơn vị rất nghiêm khắc, vì vậy cô gái đó là con gái độc nhất của họ.”
“Bọn họ hao tâm tổn sức bồi dưỡng con gái, không kém gì con trai. Cô con gái cũng rất nỗ lực, diện mạo đẹp, biết nhảy múa lại còn học giỏi, thi đậu đại học trọng điểm là điều dễ như chơi.”
Ngô Du nói tới đây thì dừng, xác nhận phản ứng của Trình Hi.
“Ngô Tĩnh Văn…”
“Đúng, chính là cái tên này.”
Cô ấy lại kể: “Vào thời điểm hiện tại của 20 năm trước, chị ấy sắp thi đại học, cần điền nguyện vọng. Bố mẹ vô cùng kỳ vọng, học tiếng Anh, học kinh tế, học tin tức, ngành nào cũng có tương lai. Nhưng chị ấy lại đậu kỳ thi nghệ thuật, muốn học múa… Thật ra bọn họ cho chị ấy học múa vì chỉ nghĩ là sở thích của con nít, chứ học múa thì có được tương lai gì?”
“Nhưng cô ấy vẫn chọn học múa.” Trình Hi nhớ lại thông báo quyên góp, tiếp lời.
“Đúng, bố mẹ thỏa hiệp, nhưng bởi vậy mà cho đến nay chị ấy vô cùng hối hận. Vì khi chị ấy mới nhập học đại học một tháng, lên chiếc du thuyền này vào kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, để rồi gặp tai nạn.”
Trình Hi tập trung lắng nghe, lúc này mới bắt đầu nhận ra quan hệ giữa Ngô Du và Ngô Tĩnh Văn. Cô nhẩm tính tuổi tác, Ngô Tĩnh Văn là con một, bây giờ khoảng 40 tuổi, mà Ngô Du chỉ mới lớn.
Dù khó tin nhưng cô vẫn do dự hỏi: “Em là con gái của Ngô Tĩnh Văn?”
Ngô Du lắc đầu.
“Chị ấy bị liệt nửa người, tương lai coi như mất, sau mấy lần phẫu thuật, gia cảnh cũng sa sút. Nhưng khó khăn nhất không phải là kinh tế, mà là gia đình không có tương lai, con gái chực chết, bố mẹ không nơi nương tựa, nhà không ra nhà. Rồi sau hai năm, không biết có phải là bất ngờ hay không mà bọn họ có thêm một đứa con nữa.”
Lúc này Trình Hi mới hiểu, ngạc nhiên nói: “Em là em gái cô ấy.”
Ngô Du, vô ưu*, có lẽ gia đình đã gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào đứa bé lúc đó.
(*Ngô Du và vô ưu là hai từ đồng âm.)Cô ấy im lặng, ngầm đồng ý.
“Sau khi em chào đời, bọn họ không đủ sức chăm hai người con. Chị gái em không muốn làm gánh nặng cho nhà, không lâu sau thì được đón vào viện điều dưỡng Đàn Sơn.”
“… Đúng rồi, ắt hẳn là thế.” Là sắp xếp của Trình Thời, tuyến thời gian cũng khớp.
“Chị gái em rất xuất sắc, khắp nhà toàn là ảnh và bằng khen của chị ấy, còn em đã chừng này tuổi mà không có nổi một tấm bằng khen, cũng chẳng thi đậu đại học.”
Ngô Du nhếch mép, tiếp tục nói: “Cùng bố mẹ sinh ra, sao lại có chênh lệch lớn đến thế? Hồi nhỏ em rất ghét chị ấy, không muốn lấy chị ấy ra làm so sánh. Nhưng mỗi lần đến viện điều dưỡng thăm chị ấy, em lại nghĩ, vì sao một người như chị ấy lại phải ngồi trên xe lăn cả đời? Mà thứ thay thế như em lại có thể sống khỏe mạnh? Nếu người khỏe mạnh là chị ấy thì bố mẹ em hẳn sẽ vui lắm, cả nhà cũng rất hạnh phúc đúng không?”
Nghe đến đây, Trình Hi bỗng hít sâu, cảm giác cay cay dâng lên hốc mắt, cô cúi đầu xuống, cau mày nói: “Em còn nhỏ, em hiểu lầm rồi.”
“Em muốn đợi đến ngày đó mọi thứ sẽ thay đổi, nhưng hiện tại không chờ nổi nữa rồi, bọn em không thể nhìn chị ấy chết.”
Ngô Du nói rồi nhìn cô, không dám chớp mắt lấy một lần.
5.
Những lời này đè nặng trong lòng Trình Hi, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Cô cố thoát khỏi câu chuyện của Ngô Du, ngoảnh mặt hóng gió, nhiều nghi ngờ trong lòng nay đã có đáp án, một lúc sau mới xoay lại xác nhận: “Chính em đã lấy đi tấm ảnh ở quán bar, sau đó gửi cho chị.”
“Vâng.”
“Vì cô ấy tự sát đã khiến em sốt ruột. Rốt cuộc kế hoạch ban đầu của bọn em là gì – em và Trình Thời?”
“Thay đổi ngày 29 tháng 9.”
Thật ra vừa rồi Trình Hi cũng đã nghĩ đến. Địa điểm bến thuyền rất có vấn đề, nếu khiến dự án tạm dừng trước ngày xảy ra tai nạn, hoặc là bến thuyền chuyển đi, hoặc nữa là để du thuyền dừng chạy vào ngày đó, cô tin rằng Tưởng Kim Minh có thể thực hiện.
Mà như thế cũng sẽ chỉ can thiệp rất nhỏ vào cuộc đời của Ngô Tĩnh Văn.
Nhưng…
“Còn bây giờ?”
“Thay đổi nguyện vọng của chị ấy.” Ngô Du đã nghĩ xong đâu vào đấy, thong thả nói, “Bố mẹ em luôn hối hận vì chuyện này, mà bản thân chị ấy cũng ghét múa, nếu như lúc ấy lựa chọn khác đi thì những chuyện về sau cũng sẽ không xảy ra.”
“Rồi cả cuộc đời của cô ấy sẽ thay đổi, sẽ trở nên khó lường như thế nào, em đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
Chỉ sợ rằng không đơn giản là bướm vỗ cánh.
“Còn tệ hơn bây giờ được ư? Bây giờ chị ấy sống cũng khổ lắm rồi.”
Trình Hi không nói thêm, im lặng nhẩm tính những khả năng trong chuyện này. Ngô Du thấy thế, bỗng nói: “Tại sao các chị lại lạnh lùng như vậy?”
“Cái gì?”
Cô ấy không lặp lại mà chỉ rút ra một tấm ảnh trong túi áo, đứng dậy đưa cho cô rồi cụp mắt, đổi sang giọng thỉnh cầu: “Quản lý Trình, chuyện này không phải là chuyện khó với bọn chị mà.”
Trong tấm ảnh là một cô gái mỉm cười dịu dàng, khóe mắt nhoẻn cong, vầng trán cao, cổ thon dài, nhìn là biết dân học múa.
Sau lưng cô gái ấy là cánh cửa trường cấp ba.
Có cảm giác không cách nào diễn tả bằng lời, giống như bị kéo vào trong bóng tối, Trình Hi rất muốn giúp cô gái này, muốn cô ấy có cuộc sống mới, muốn cô ấy thoát khỏi nỗi khổ bại liệt.
“Câu hỏi cuối cùng, Trình Thời và Ngô Tĩnh Văn có quan hệ thế nào mà lại muốn giúp cô ấy thay đổi quá khứ?”
Thuyền đã cập bến, radio vang lên kèm theo rung chuyển nhỏ. Ngô Du đứng trước mặt cô, chầm chậm ngồi xuống rồi ngẩng đầu nói: “Anh ta phải chịu trách nhiệm.”
Dừng một lúc, cô lại thấp giọng nói: “Và chị cũng vậy.”