Từ Lâm An đến Tô Châu, đi đường bộ, mất đến ba ngày hai đêm.

Tất lão gia sai người chuẩn bị một cỗ xe ngựa rộng rãi trước cổng Đồng gia.

Quỳnh Ngọc đã khóc đỏ mắt, nghẹn ngào không thể lên tiếng.

Cách Dao kéo tay Trần Tuyệt, mạnh đến phát đau.

Cách Dao nói “A Trần, ngươi phải đi thật sao?”

Trần Tuyệt gật đầu, cười cười rút tay ra khỏi bàn tay Cách Dao, xoay người bước vào xe ngựa.

Mã phu thét to, xe lướt theo tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, đến tận lúc bụi đất cuồn cuộn mịt mù, che giấu bóng đen biến mất ở phương xa.

Trần Tuyệt ngồi ở trên xe, cuối cùng nhịn không được kéo rèm cửa sổ quay đầu tìm kiếm.

Không nhìn thấy Đồng phủ nữa, hắn cách xa y cả một biển người mờ mịt, trong lòng ẩn ẩn đau.

Từ đầu đến cuối, Đồng Vũ Thu cũng chưa từng xuất hiện.

Cho dù chỉ là một bóng dáng phía xa.

Thanh âm Tất lão gia truyền đến “Trần nhi, luyến tiếc sao?”

Trần Tuyệt quay đầu, lấy hai ngón tay day day huyệt thái dương, nói “Chỉ là muốn nhìn lại một chút”

“Theo ta trở về Tô Châu, bảo đảm ngươi sẽ quên Lâm An, Lâm An dù phồn hoa nhưng cũng chẳng thể sánh với Tô Châu ”

Tất lão gia hưng phấn ôm Trần Tuyệt, vui tươi hớn hở nói về các danh lam thắng cảnh Tô Châu.

Trần Tuyệt mỉm cười gật đầu phụ họa, đem tâm chôn chặt dưới hoàng thổ Lâm An.

Một tầng lại một tầng, lớp lớp vùi sâu.

Ba năm.

Đối với cả đời mà nói, con số này vô cùng ngắn ngủi.

Chỉ là, ba năm, có rất nhiều chuyện có thể thay đổi hoặc phát sinh.

Tỷ như đương kim vương gia đến Tây Vực không hiểu sao lại mất tích,

Tỷ như đầu bài Tình Liên của Tần Nguyệt Lâu đã về phủ tướng quân,

Tỷ như phủ Tất lão gia ở Tô Châu có một nam sủng Trần Tuyệt diễm danh lan xa.

Phàm là người làm ăn với Tất lão gia đều biết, Trần Tuyệt là lợi nhuận trong tay Tất lão gia, có nụ cười mị hoặc, thay Tất lão gia đả thông không ít mạch quan hệ.

Cũng bởi vậy, Tất lão gia mặc dù không tiếc một nam sủng như Trần Tuyệt, nhưng không bao giờ đồng ý giao y cho người khác.

Tất lão gia nói, Trần nhi là bảo bối của ta, các ngươi có thể chơi đùa, nhưng không được phép mang ra khỏi cửa.

Đến tận ba năm sau, Tất lão gia hết thời, cả đời tài phú như nước chảy về biển Đông, khi mà ai cũng tò mò nam sủng tên Trần Tuyệt sẽ ra sao, thì một chuỗi vó ngựa đạp trên lá khô tiến đến.

Trần Tuyệt ngẩng đầu dưới ánh tịch dương, hướng phía chân trời nhìn lại, trong luồng sáng ấy có một bàn tay vươn về phía y.

Y nghe thấy người kia nói “A Trần, ta tới đón ngươi về”

Trần Tuyệt đột nhiên chạy về phía sau, xa thật xa, mặc cho tiếng gọi kia mải miết vang vọng cũng không dám dừng bước.

Ta là Trần Tuyệt. Không phải A Trần.

Ta là Trần Tuyệt. Không phải A Thần.

Ta là Trần Tuyệt. Âm Trần Tuyệt, Trần Tuyệt.

Ngày xưa nay còn đâu?

Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu cảnh còn người mất mọi chuyện quên?

Vạn lời ngừng lại, cuốn mất linh hồn.

Sáo ngọc đã vỡ, trần uyển đã không.

Vì sao còn tới tìm ta?

Thân thể từng đạo hồng ấn này ngươi có từng nhìn đến?

Trên da thịt có một vết sẹo dài là vì sao?

Giống như rắn độc ăn mòn tâm linh, ngày ngày đêm đêm, nghe thấy tiếng nam nhân thở dốc, chỉ nghe không thấy âm thanh của chính mình.

Còn sống sao?

Khi ta muốn chết, khi ta nghĩ cuối cùng cũng có thể rời đi,

Ngươi lại nói “A Trần, ta tới đón ngươi về”

Trần Tuyệt tuyệt vọng tê rống, giãy dụa dưới bàn tay chế trụ của đám người.

Y cảm thấy mình rơi lệ, một giọt lại một giọt ngấm sâu vào đất, không thể nhìn thấy phía trước nữa rồi.

“Vì cái gì tới đón ta, vì cái gì lại tới đón ta, ta không muốn trở về, không cần trở về, van cầu ngươi, ta không muốn trở về”

Lần đầu tiên, y gào khóc như một kẻ điên, giống như một đứa nhỏ ba tuổi, vô cùng ủy khuất, phảng phất muốn đem ấm ức chôn sâu cả đời tuôn ra theo từng dòng lệ.

“A Trần, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Người thì thào nói thực xin lỗi là ai?

Trần Tuyệt mê mang xoay người, y nhìn thấy một nam tử tuấn nhã, có vài phần tang thương, có vài phần kích động, có vài phần không rõ.

“A Trần, ngươi đã quên sao, ba năm trước đây ta nói rồi, ta nhất định sẽ đến đón ngươi về, ngươi xem, ta đến đây, ta đã đánh bại Tất gia, ngươi có thể  trở về rồi”

“Ngươi là ai?” Nước mắt Trần Tuyệt đọng lại trong khóe mắt, rất nhanh, hỏi đối phương.

“A Trần, ngươi đã quên sao? Ta là Đồng thiếu gia Đồng Vũ Thu”

“Đồng Vũ Thu? Thiếu gia?” Trần Tuyệt quay đầu, mắt sưng đỏ, thanh âm có chút khàn khàn.

“Đúng vậy, là ta, là thiếu gia đây” Đồng Vũ Thu vươn tay, thay Trần Tuyệt lau đi nước mắt.

“Thì ra, là thiếu gia” Trần Tuyệt có chút đăm chiêu ổn định cảm xúc, thở dài một hơi, nói “Thiếu gia, có phải ngài tới đónTrần Tuyệt về Đồng phủ?”

“Đúng vậy, Trần các của ngươi vẫn còn” Ngữ điệu Đồng Vũ Thu tràn đầy đau thương.

Trần Tuyệt hoàn toàn thanh tỉnh.

Y là Trần Tuyệt.

Đồng Vũ Thu tới đón Trần Tuyệt về phủ.

Thì ra, ba năm, rất nhiều chuyện biến thiên, nhưng cũng có chuyện không hề đổi khác.

Tựa như luân hồi, một vòng lại một vòng, lặp lại bị thương cùng chờ đợi, chờ đợi cuối cùng cũng hóa thành cát bụi.

Mấy độ mênh mang, mấy độ trầm trầm di động, mấy độ nghiêng ngả đảo điên.

Trần Tuyệt kéo tay Đồng Vũ Thu

“Thiếu gia, chúng ta trở về đi, về Lâm An, về Đồng phủ, về Trần các”

Chính là, lần này, ta đem thân thể vốn đã tàn tạ mai táng tại Tô Châu.

Thân cùng tâm chia lìa, không có gì hơn