Đêm đó Trần Tuyệt bị đưa vào phòng Tất lão gia, Đồng Vũ Thu gặp một cơn ác mộng.

Hắn nhìn thấy Liễu Tinh Thần mười lăm tuổi bị đặt dưới thân người khác, cả người đầy máu, nhìn hắn mỉm cười.

Bừng tỉnh, hắn rốt cuộc không ngủ được nữa, giúp thế thân tứ công tử Tinh Thần đắp lại chăn, mặc quần áo đi ra ngoài hành lang.

Trước hành lang là đình Hàm Huy, cầu Thủy Nguyệt, vượt qua cầu Thủy Nguyệt là nơi ở của khách khứa.

Đứng ở đầu cầu, hắn ngẩn ngơ nhìn ánh trăng phản chiếu dưới mặt hồ, trong lòng bỗng dưng đau đớn.

Hắn nhớ rõ Trần Tuyệt đêm đó gật đầu, rồi mới tựa vào ngực hắn, nói “Thiếu gia, không sao cả, A Trần đã quen rồi ”

Trước mắt còn vương lại dung nhan kiều mỵ của Trần Tuyệt, bỗng nhiên, hắn nghe được một tiếng thét thê lương.

Bất quá chỉ một tiếng, nhất thời liền mất đi giữa tấm màn đen khôn cùng, có lẽ chỉ là ảo giác.

Chim chóc nhẹ nhàng rời khỏi cành cây, vỗ cánh nhằm phía ánh trăng, dần dần đi khuất.

Bước chân không hiểu sao khựng lại, Đồng Vũ Thu nhìn ánh trăng đã vỡ tan theo nhịp dao động của mặt hồ, ngay cả cảm giác đau lòng cũng chưa hiện hữu.

Hẳn là từng có cái gì đó, bị ai đó lấy mất từ trong tim, hoàn toàn mờ mịt, rồi mới mất đi.

Đồng Vũ Thu cứng ngắc đứng im tại chỗ, đến tận khi hoàng hôn tàn úa, sương xuống làm ướt đẫm quần áo, hắn lấy tay lau mặt, đi về phía Thần Thu các.

Lòng bàn tay ướt sũng một mảnh, đến tột cùng, là nước mắt của ai?

Ngày thứ hai, Trần Tuyệt bị đuổi về Trần các nằm trên giường trọn một ngày.

Đại phu nói, đều là vết thương ngoài da, tu dưỡng mấy ngày là ổn thôi.

Trần Tuyệt nửa tựa vào đầu giường, lộ ra nụ cười tái nhợt, hai lúm đồng tiền xoáy sâu, nói “Thiếu gia, không sao đâu”

Đồng Vũ Thu không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt Trần Tuyệt, thật lâu thật lâu, mới nói “Nghỉ ngơi đi.”

Sau khi Đồng Vũ Thu đi, Trần Tuyệt mới thấy Cách Dao đang tựa vào lan can.

Trần Tuyệt nói “Cách Dao, sao ngươi lại đến đây, vào phòng ngồi đi”

Cách Dao đi đến, đóng cửa lại, ngồi ở bên giường, vạt áo Trần Tuyệt trễ xuống, nhìn vết roi cùng vết sẹo bỏng trên người y, nén lòng hỏi “A Trần, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?”

“Tất lão gia có thói quen ngược đãi, chuyện này ai cũng biết, ngươi xuất thân từ Tần Nguyệt Lâu, lại là đầu bài, chắc chắc biết rõ, vì cái gì còn muốn đi?”

Cách Dao nhìn Trần Tuyệt, động tác mềm nhẹ, sợ không cẩn thận chạm vào sẽ khiến y đau.

“Loại tình huống này, nếu ta không đi, chẳng lẽ để vụ làm ăn của thiếu gia thất bại?”

“Nếu Tất lão gia muồn đoạt lấy ngươi từ tay thiếu gia thì sao?”

“Vậy theo gã đi.”

“Ngươi cam tâm?”

“Cách Dao, nói thật, ta đã sớm muốn rời Đồng phủ!” Trần Tuyệt buồn bã “Nếu biết có hôm nay, ta đã tình nguyện ở lại Tần Nguyệt Lâu tiếp tục làm đầu bài”

“Tội gì ngươi phải làm vậy?” Cách Dao nắm tay Trần Tuyệt “Vốn ngươi nên sống một cuộc sống tươi đẹp, là một công tử phong hoa tuyết nguyệt”

“Cách Dao, cái qua rồi sẽ không thể lấy lại được, là ta vờ ngớ ngẩn mà thôi”

“Vì sao không nói thẳng với hắn?”

“Sao có thể mở miệng?” Trần Tuyệt châm chọc cười, rút tay ra, nói “Ta là Trần Tuyệt, Âm Trần Tuyệt, đầu bài Tần Nguyệt Lâu, đã từng ngủ với vô số nam nhân, tình yêu của ta đã trở nên rẻ mạt vô cùng”

“Trần Tuyệt, tình yêu của ngươi là một mồi lửa, ngươi châm lửa đó vào mình, sớm hay muộn cũng sẽ khiến người bên cạnh cùng chết cháy với ngươi”

“Không, sẽ không.”

“Sẽ, nếu hắn biết chân tướng, sớm hay muộn cũng sẽ phát điên ”

“Cách Dao, ngươi lầm rồi, hắn sẽ không, kể từ lần đầu hắn nhìn thấy ta, ta đã biết, hắn sẽ không.”

Trần Tuyệt nhắm mắt lại, lùi về ổ chăn “Cách Dao, ta mệt rồi, để ta ngủ một lát”

Ngoài phòng vẫn là ánh nắng ban ngày, hải đường nở rộ tỏa hương thơm ngát giữa sắc thu, quanh quẩn bên trong.

Trần Tuyệt nhớ tới hai năm trước, y còn ở tại Tần Nguyệt Lâu.

Đó là lần đầu y gặp Tình Liên.

Đứa nhỏ ấy mười sáu tuổi, mái tóc đen nhánh rơi xuống vạt áo choàng, từ đôi mắt dài nhỏ rơi xuống từng giọt lệ châu, chảy theo những đường cong dưới cằm.

Tình Liên nhìn thân ảnh đã đi xa, lẩm bẩm “Cảm tình, đây là thứ cảm tình ta muốn, thì ra không có gì hơn”

Tình Liên dùng kinh nghiệm trong chốn hồng trần để lọc tình cảm của bản thân, chỉ là, miệng những vết thương chẳng bao giờ nhìn thấy, bị vùi sâu trong trí nhớ, chờ đợi thời gian cắn nuốt.

Ma ma nói cho Trần Tuyệt, Tình Liên từng bỏ trốn cùng tình nhân cũng là nam tử, nhưng khi đến đường cùng, lại bị tình nhân lừa gạt, bán vào Tần Nguyệt Lâu.

Đêm đó, Trần Tuyệt ôm Tình Liên khóc, y nghe Tình Liên nói “Tình yêu, đó là lời nói dối lớn nhất thế gian này, chỉ có bạc, mới là thật”

Tình Liên cơ hội, tham tiền, miệng độc, nhưng cũng là kẻ phong tao nhất Tần Nguyệt Lâu.

Ma ma nói “Trần Tuyệt, ngươi đi rồi ta sẽ toàn tâm toàn ý đưa Tình Liên lên đến đầu bài”

Trần Tuyệt nhớ, y rời Tần Nguyệt Lâu đã một năm, nói vậy Tình Liên đã trở thành đầu bài, mỗi ngày nhìn vàng bạc châu báu tăng theo cấp số nhân mà cười sái quai hàm.

Chỉ là, lao đầu kiếm tiền thiên hạ, có phải vì miệng vết thương lúc trước vẫn còn lưu huyết lệ?

Cảm tình đến tột cùng là cái gì?

Hư vô cùng vô vọng? Hoặc là, một giấc mộng xuân thời trai trẻ.

Tan biến không dấu vết, hay là chôn sâu dưới đáy lòng, cuối cùng cũng đều kết thúc mà thôi.

Trần Tuyệt có một giấc mộng.

Mơ thấy dây diều trong tay đứt, con diều theo gió cuồn bay về một nơi xa rất xa.

Rồi có người nói “A Thần, sao ta không thể tìm thấy ngươi?”