Đồng Vũ Thu tới Tần Nguyệt Lâu.

Tần Nguyệt lâu vẫn như năm đó, vẫn là tiểu quan quán náo nhiệt nhất Lâm An, hiện tại đầu bài là Tần Hương, cũng là yêu mị hồ tử tú bà tự tay dạy dỗ, mỗi đêm phô trương không thua gì Trần Tuyệt năm đó.

Bước vào Tần Nguyệt lâu, Đồng Vũ Thu giật mình nhớ tới nhiều năm trước, nhìn tất cả mơ mơ màng màng lim dim mắt, cuồn cuộn hoan tràng, không cần biết đến thời gian.

Tần Hương đang đánh đàn trên sân khấu, tay trái ấn huyền tay phải gảy đàn, một khúc Hoa mai tam lộng, thanh linh âm sắc đổ xuống, khiến dung nhan kia càng thêm mờ ảo mà hoặc mị.

Tú bà nhìn Đồng Vũ Thu cười nhận tiền, nói “Đồng thiếu gia đã lâu chưa tới, hôm nay ngọn gió nào mang ngài đến đây vậy, mời vào trong.”

Đồng Vũ Thu nhìn xung quanh, khoát tay nói “Ta là có việc tìm đến ma ma hỏi thăm ”

Tú bà dẫn Đồng Vũ Thu ra phía sau, tiếng hoan hô cười nói nhất thời bị chặn lại.

“Ma ma có biết năm đó Trần Tuyệt vốn tên là gì không?”

“Ôi, lâu như thế, ta sao có thể nhớ rõ”

“Có phải là Liễu Tinh Thần?”

“Ta thực không có một chút ấn tượng” Tú bà nói “Xin lỗi Đồng thiếu gia, Tần Nguyệt lâu cho đến giờ thu nhận nhiều người lắm, sao ta có thể nhớ hết, cùng lắm ta chỉ nhớ hoàn cảnh của bọn họ.”

“Vậy ma ma có còn nhớ chuyện của Trần Tuyệt không?”

“Đứa nhỏ này tốt xấu gì cũng do một tay ta đào tạo, có một số việc cũng vẫn nhớ rõ” Tú bà suy nghĩ rồi nói “Khi đứa nhỏ này bị người ta bán vào đây cũng cùng lắm mười lăm tuổi, tính tình thực quật cường, không thể tránh được, bất quá đã vào Tần Nguyệt lâu thì cả đời cũng chẳng thể thoát ra, trừ phi có người chuộc thân, y tốt số gặp được Đồng thiếu gia, thế nên mới có thể rời khỏi Tần Nguyệt lâu”

Tú bà nhìn Đồng Vũ Thu bộ dáng đăm chiêu, hỏi “Đồng thiếu gia tại sao lại đến hỏi chuyện của Trần nhi?”

“Dù sao y cũng từng là thiếp của ta, có một số việc muốn hỏi rõ ràng mà thôi”

“Đồng thiếu gia không phải đã cưới vợ rồi? Chẳng lẽ còn muốn đón Trần nhi về phủ? Đây cũng là chuyện tốt, kỳ thật kia đứa nhỏ kia vào Tần Nguyệt lâu chịu không ít khổ cực, ngươi cũng biết, đã bước vào con đường bất hạnh này, đó là cái mệnh rồi. Ai, hồi mới tới trên người y chồng chéo vết thương, bất quá sau này bắt đầu nghe lời, cũng ít phải chịu khổ. Người ngoài nhìn vào nói chúng ta độc ác,nhưng nếu không bắt y thay đổi tính tình, tương lai hầu hạ khách nhân sẽ không biết nặng nhẹ, có khi còn bị đánh chết, cho nên phải học cách giữ tính mạng cho chính mình, làm đầu bài còn có thể chọn khách nhân, cũng ít thống khổ.”

“Khi mới tới tính tình y ra sao?”

“Hắc, chính là một tiểu tử không biết trời cao đất rộng, tính tình cứng rắn, đánh sẽ cãi lại, sống chết không chịu tiếp thu, nếu không đánh y gần chết vài trận, sao có thể uốn nắn được?” Tú bà nhìn Đồng Vũ Thu siết chặt hai tay mới phát hiện mình lỡ miệng, cười nói lảng sang chuyện khác “Lại nói tiếp, lúc trước bên lưng trái đứa nhỏ kia có một vết sẹo, ta tiêu tốn nửa năm mỗi ngày dùng gừng phiến xát lên làm phẳng sẹo, lại dùng hồng ngọc cao làm vết sẹo nhạt màu, sau tìm người đến xăm cho y một đóa hoa mạn đà đè lên, vết sẹo kia mới tạm coi như biến mất”

“Mạn đà hoa?” Đồng Vũ Thu nhớ tới đóa hoa yêu diễm nở rộ trên da thịt trắng ngần, chưa bao giờ từng nghi hoặc, mà nay nghĩ lại chỉ thấy mơ hồ.

[ Đây là hoa gì?]

[ Mạn đà ]

[ Rất đẹp, thật giống da thịt ngươi, không có một chút tỳ vết nào ]

Đồng Vũ Thu nghe thấy tiếng tim mình đập, dường như sắp nhảy ra ngoài, hận không thể điều chỉnh nhịp độ trái tim kia.

Hắn càng không ngừng nhớ lại, đêm đó, khi hắn tán thưởng đóa mạn đà trên lưng Trần Tuyệt, trái tim người nọ có lẽ cũng đập liên hồi, như muốn bắn ra ngoài lồng ngực.

Vì cái gì giấu kín lâu như vậy, vì cái gì hắn không nhận ra đóa mạn đà kia che phủ một vết sẹo thân quen? Vì cái gì y ở Đồng phủ nhiều năm đến thế, nhưng hắn lại không hề biết A Trần là Liễu Tinh Thần?

Đến tột cùng là cái gì đã che mờ mắt hắn?

Lại đến tột cùng là cái gì, khiến cho hắn làm tổn thương người mình yêu, rồi mãi mãi nhớ nhung Liễu Tinh Thần trong quá khứ?

Đồng Vũ Thu đem mặt chôn giữa hai tay, run rẩy, nước mắt theo khe hở của ngón tay chảy xuống.

Yêu sao? Hắn tự hỏi.

Thật sự yêu Liễu Tinh Thần đến vậy sao?

Nghĩ đến là đau, nhưng rồi bắt đầu hoài nghi, chính mình đã yêu nhiều năm như vậy, đến tột cùng là yêu ai?

Đồng Vũ Thu rời khỏi Tần Nguyệt lâu trở về Đồng phủ, vội vàng lên ngựa, chạy về phía Hàng Châu.

Trong lòng hắn kêu gào vô số nghi vấn, lại muốn hiểu rõ tâm tư Trần Tuyệt, tất cả không thể đè nén thêm nữa.

Hắn thậm chí không biết gặp mặt rồi sẽ làm gì!

Van xin y trở về? Trở về rồi thì sao? Tiếp tục làm nam thiếp của hắn?

Đồng Vũ Thu đã có vợ con, có một lời thề không cưới thêm ai khác!

Nếu hắn phá bỏ lời thề, Trần Tuyệt có trở về không?

Liễu Tinh Thần của hắn liệu có trở về?

Liễu Tinh Thần năm mười lăm tuổi, bọn họ yêu nhau nồng nhiệt đậm sâu, hắn chỉ tay lên trời thề sẽ lấy Liễu Tinh Thần làm thê tử, mà nay, sao còn có khả năng thực hiện?

Bỏ Lê Tình? Hắn làm không được. Nàng là một nữ tử ôn nhu biết chăm sóc chồng con, là người vợ hiền lương thục đức. Huống chi hắn còn có hai hài tử!

Đồng Vũ Thu lao đi trong gió xé, níu dây cương để ngựa đi chậm lại, như rong chơi trong con đường nhỏ phía bìa rừng.

Ngẩng đầu nhìn chân trời vạn dặm không mây, thái dương chói mắt xuyên thấu qua lá cây trùng điệp, để lại vô vàn đốm sáng trên con đường đi của hắn.

[ A Trần tâm đã sớm trao cho người khác, tìm không thấy, sao còn có thể có trái tim?]

[ Cho ai?]

[ Một người đã rời xa ta lâu thật lâu, người ấy đã từng nói sẽ vĩnh viễn bảo vệ ta.]

[ Thiếu gia, sau khi cưới vợ, ngài có còn tìm Liễu công tử nữa không?]

[ Có lẽ có, cũng có lẽ không.]

[ Nếu tìm được, ngài sẽ ở bên y chứ? Rồi sẽ làm gì?]

[ Sẽ thực sủng thực sủng y, bảo hộ y, cùng y chơi diều, cùng y thổi tiêu, cùng y ăn món bánh phù dung y thích nhất. ]

[ Thiếu gia sẽ ôm y mỗi ngày chứ?]

[ Sẽ, đương nhiên sẽ. ]

[ Ôm giống như thế này?]

[ Đúng vậy, là ôm như thế này. ]

Đồng Vũ Thu nhớ rõ độ ấm của Trần Tuyệt đêm đó.

Vòng tay siết chặt, y nhẹ nhàng hô hấp trong lòng hắn, nhẹ nhàng khóc trong lòng hắn.

Khi đó hắn không hiểu vì sao y rơi nước mắt, nhưng hiện tại hắn hiểu rồi, cũng cảm nhận được nỗi đau trong lòng y.

Mà Trần Tuyệt khi đó gằn từng tiếng, là níu kéo những hy vọng xa vời, mong mỏi một phần hạnh phúc vốn nên thuộc về Liễu Tinh Thần, chờ đợi sau khi mộng tỉnh, đón nhận giây phút biệt ly.

[ Ta muốn về Hàng Châu ]

[ Ta sẽ không ở lại Lâm An, còn có người ở Hàng Châu chờ ta, luôn đợi, sẽ mãi đợi ]

Giơ roi ngựa, hướng về nơi có Trần Tuyệt.

Chỉ vì người nọ từng nói, sẽ chờ, mãi chờ, ở Hàng Châu chờ hắn.