Cách Dao kéo Quỳnh Ngọc lặng yên rời khỏi Thần Thu các, về tới Ngọc Tiêu uyển.

Chỉ thấy Quỳnh Ngọc tức giận đến nghiến răng, thì thầm: “Thiếu gia rốt cuộc nổi điên cái gì, không phải chỉ là một người thiếp sao, còn khiến Nghị gia cùng A Trần bị đánh, hắn thật sự nổi điên rồi, trước kia chưa bao giờ như vậy.”

“Đúng vậy, trước kia chưa bao giờ như thế” Cách Dao dường như có điều suy nghĩ, “Trong đầu thiếu gia trước nay chỉ có Liễu Tinh Thần, từ khi nào đã để một nam thiếp trong lòng như vậy.”

Nói xong, hai người không tự giác đều sửng sốt, Quỳnh Ngọc không tin hỏi ngược lại: “Không thể nào, thiếu gia không phải là…”

Cách Dao cười khổ đánh trống lảng: “Thì ra A Trần đã nhìn thấu tất cả rồi”

“Cái gì?” Quỳnh Ngọc hỏi.

“Không, ta chỉ cảm thấy, làm người, có đôi khi rất mẫn tuệ sâu sắc, ngược lại, có những khi rất hồ đồ.”

Quỳnh Ngọc cúi đầu, giống như tự nói, đúng vậy nhỉ, hồ đồ một chút, mới có thể vui vẻ.

Trần Tuyệt bị đuổi về Trần các.

Cách Dao hỏi thăm tình huống của Nghị gia, lúc này mới nhận thuốc trị thương trở về.

Hạ quần Trần Tuyệt xuống, Cách Dao nói: “A Trần, kiên nhẫn một chút.”

Trần Tuyệt cắn răng gật đầu.

Roi đánh vào mông, không bị thương đến gân cốt, không có gì trở ngại, chỉ là đau đớn trên da thịt không thể tránh khỏi.

Trần Tuyệt cảm giác được thứ thuốc bột mịn rơi trên miệng vết thương, một trận đau ập đến, khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.

“Đau?” Cách Dao run tay, cư nhiên không đành lòng đổ thêm thuốc.

“Vô nghĩa, ngươi thử nhận ba mươi roi xem.” Trần Tuyệt than thở.

“Mở cửa, ta đến rồi.”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Đồng Vũ Thu, Cách Dao chớp chớp mắt, nhìn thiếu gia đột nhiên đi đến, lại nhìn Trần Tuyệt nằm úp sấp trên giường.

“Đi ra ngoài.” Đồng Vũ Thu hạ lệnh đuổi khách

Cách Dao thấy tầm mắt Đồng Vũ Thu dừng lại nơi vết thương của Trần Tuyệt, giật mình, có phải thiếu gia đang ghen không.

Đem chai thuốc nhét vào tay Đồng Vũ Thu, Cách Dao nhanh chóng rời đi, đóng cửa lại.

Kỳ thật Đồng Vũ Thu sau lúc đó không lâu cũng đã hối hận

Trong lúc nổi nóng không thể giữ lời, roi đã giáng xuống, huống chi đã nặng lời như vậy, như thế nào cũng không có mặt mũi kêu ngừng

Vừa tới thăm quản gia, mới biết được ba mươi roi ấy có bao nhiêu đau đớn, liền lo lắng cho Trần Tuyệt, lúc này mới vọt tới Ngọc Tiêu uyển, ai ngờ lại nhìn thấy Cách Dao cởi quần Trần Tuyệt ra để bôi thuốc, trong lòng dâng lên một tư vị khó nói thành lời.

Quần nhiễm máu, có chút rách, không thể mặc nữa, Đồng Vũ Thu cởi quần Trần Tuyệt xuống tận mắt cá chân, ném sang một bên, hỏi: “Tại sao không nói gì?”

Trần Tuyệt nghĩ một lúc, nói: “Không biết nói cái gì.”

“Ngươi ấy, biết rõ ta đang giận còn đến gây chuyện, để rồi phải chịu đòn.”

“Nhưng sao có thể để Nghị gia nhận hết sáu mươi roi của thiếu gia?”

“Vậy hiện tại ai bị đau?” Đồng Vũ Thu mở chai thuốc, nhẹ nhàng thay Trần Tuyệt xoa lên miệng vết thương, nghe Trần Tuyệt nhịn không được mà thở gấp, động tác càng thêm mềm nhẹ.

“Thiếu gia, ngài không thể mâu thuẫn như vậy.” Trần Tuyệt nói.

“Mâu thuẫn?”

“Đúng vậy, về sau có thế nào cũng phải thật cứng rắn, không thể đánh người sau đó lại giúp người ta bôi thuốc, thiếu gia, ngài làm như vậy không thể được, Trần Tuyệt sẽ hồ đồ.”

“Hồ đồ cái gì?”

“Hồ đồ không rõ, rằng thiếu gia rốt cuộc đặt Trần Tuyệt ở vị trí nào.” Trần Tuyệt quay mặt về phía sau, nói: “Thiếu gia, A Trần là thiếp của ngài, không phải sao?”

“A Trần, hôm nay là thiếu gia không đúng.” Đồng Vũ Thu né tránh ánh mắt của Trần Tuyệt, nói: “Thực xin lỗi.”

Trần Tuyệt một lần nữa quay đầu, nói: “Thiếu gia, là ngài đem Trần Tuyệt trở về từ Tần Nguyệt lâu, là ngài giúp Trần Tuyệt không bao giờ bị đặt dưới thân nam nhân khác nữa, là ngài cho Trần Tuyệt cơm no áo ấm, ngài không cần xin lỗi Trần Tuyệt, cũng đừng nói mình không đúng.”

Trần Tuyệt càng nói thanh âm càng nhỏ, “Thiếu gia không cần phải nói thực xin lỗi, thật sự, không cần phải nói thực xin lỗi.”

Trần Tuyệt thì thào rồi ngủ thiếp đi, bởi vì khuôn mặt bị đè xuống gối lâu lắm, hai má còn có chút đỏ ửng, tất nhiên là một phen mềm mại đáng yêu.

Đồng Vũ Thu trong lòng dấy lên một trận chua xót, tựa hồ có cái gì ẩn ẩn trồi lên mặt nước, rồi lại bị nuốt trở về.

Trần Tuyệt, cùng Liễu Tinh Thần có gương mặt giống nhau như thế, đến tột cùng, là bộ dáng như thế nào?

Đồng Vũ Thu đột nhiên phát giác mình cực độ tưởng niệm Liễu Tinh Thần, từng cái nhăn mày hay nụ cười của người nọ, một tiếng kêu ở trong đầu cuốn trào ra, dời núi lấp biển đem lòng người thôn tính, cho đến khi tưởng niệm ấy khô kiệt cùng chết lặng.

Hắn không tìm thấy Liễu Tinh Thần, vô luận như thế nào tìm cũng không tìm thấy Liễu Tinh Thần, mà Tứ công tử Tinh Thần lại rơi xuống nước, phát sốt, khiến hắn đột nhiên kích động, không thể hô hấp, hắn sợ hãi, mỗi ngày trôi qua, có lẽ ngay cả “Tinh Thần” kia cũng không nhìn thấy.

A Thần A Thần, ta đến tột cùng phải làm như thế nào đây?

Đồng Vũ Thu khủng hoảng ôm đầu gầm nhẹ, mê mang mà thác loạn, bồi hồi lục lọi trí nhớ, không thể tự thoát ra được.

Yêu, là con dao hai lưỡi vô cùng sắc nhọn, đả thương người, cũng tự làm mình bị thương.

Đây là lời của Trần Tuyệt rất nhiều năm sau, khi nhìn bóng dáng Đồng Vũ Thu mà nói với Cách Dao.