Lộ Miểu không gọi điện cũng không nhắn tin cho Kiều Trạch, một mình ở nhà đợi anh, đợi đến mức ngủ gục.

Hơn chín giờ Kiều Trạch mới về, vừa bước vào nhà đã trông thấy Lộ Miểu nằm trên sô pha, trên người chỉ đắp chiếc chăn mỏng.

Anh đi đến, cúi người gọi cô mấy tiếng.

Lộ Miểu mơ màng mở to mắt, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, chỉ lẩm bẩm: Về rồi à...

Rồi lật người ngủ tiếp.

Về phòng rồi ngủ. Anh dịu giọng khuyên, vỗ vỗ vai cô, Lộ Miểu gật đầu theo bản năng, vừa ngáp vừa đi về phòng, đi tới trước cửa thì mới nhớ anh chưa giải thích chuyện với Hoàng Giai Ngâm, nhịn không được quay đầu nhìn anh một cái, Kiều Trạch định đi về phòng rồi nhưng thấy cô quay đầu nhìn mình, bèn hỏi cô: Sao thế?

Lộ Miểu lắc đầu, thấy anh không có ý chủ định nói, cũng chẳng buồn hỏi, tự mình quay về phòng.

Kiều Trạch đi tắm, cô nửa nằm trên giường, không còn buồn ngủ nữa mà thay vào đó lại thấy buồn, cô rất không thích chuyện điều gì mình cũng không hay biết như thế này.

Chuyện nhà máy sản xuất ma túy của Ngô Man Man với Thương Kỳ liên quan đến công việc, anh vì lo cho sự an toàn của cô nên mới giấu diếm, điều này cô có thể hiểu, nhưng còn Hoàng Giai Ngâm...

Nhớ đến dáng vẻ Hoàng Giai Ngâm ôm anh khóc đến khàn cả giọng, lòng cô lại man mác buồn.

Kiều Trạch tắm rửa rất nhanh, lúc đi ra trực tiếp đến phòng cô, dạo gần đây anh đều ngủ bên chỗ của cô.

Còn chưa ngủ sao? Thấy cô ngồi dựa vào đầu giường, nhìn anh không rời, Kiều Trạch nhẹ nhàng hỏi, Không phải vừa nãy còn mệt lắm sao?

Trong lòng Lộ Miểu càng buồn hơn: Chuẩn bị ngủ.

Rồi đưa lưng về phía anh nằm xuống.

Kiều Trạch nhanh chóng lên giường, từ đằng sau kéo cô vào lòng, cúi đầu định hôn cô, nhưng cô lại co người lại, ý tứ né tránh rất rõ ràng.

Kiều Trạch lật người cô lại, tầm mắt dừng trên mặt cô đánh giá một hồi, cuối cùng dừng lại trong mắt cô.

Lộ Miểu nảy sinh khó chịu, mím môi không muốn nhìn anh.

Em muốn ngủ.

Cô cúi đầu nói, lại định xoay người thì bị Kiều Trạch giữ lấy bả vai, không để cô đưa lưng về phía anh nữa.

Anh nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh.

Muốn hỏi cái gì, trong lòng có tâm sự gì, không định nói với tôi sao? Anh nói.

Lộ Miểu cụp mi mắt, giọng nhỏ dần: Anh biết rõ em để ý cái gì mà, không thể chủ động giải thích với em, còn muốn em hỏi sao?

Rõ ràng là cô ta ôm anh, anh vất bỏ em rồi đi với cô t, vì sao còn ép em truy hỏi anh thì anh mới nói? Dù anh có giải thích với em, trong lòng em vẫn còn vướng mắc, sẽ nghĩ liệu có khi nào anh đang gạt em hay không. Cô ngước mắt nhìn anh, Dù sao em cũng mặc kệ anh với cô ta có quá khứ hay không, nếu anh thích cô ta thì chúng ta chia tay đi, em không muốn làm lốp xe dự phòng.

Dù là vấn đề lập trường của hai người mà không thể nào đến với nhau, nhưng chỉ cần trong lòng anh có cô ta, em đều không muốn ở bên anh. Em không thích lúc anh đang ôm em, trong lòng lại nghĩ đến người khác.

Cô rũ mắt đẩy anh ra, định xoay người nhưng anh không cho, ôm cô không cho cô nhúc nhích.

Nói đơn giản thế sao, em cam lòng ư? Anh nhìn cô, hỏi.

Lộ Miểu mấp máy môi: Có cái gì mà không cam lòng chứ. Nếu em muốn tìm bạn trai thật, còn sợ không tìm không thấy à.

Vừa dứt lời thì vòng eo bị ôm nhói đau, anh véo chặt cô, thể hiện rằng mình không thích.

Anh không thích cô nói như thế.

Lộ Miểu mím môi, chống mắt với anh: Rốt cuộc anh có còn muốn giải thích rõ ràng nữa hay không?

Anh nghĩ biểu hiện của anh đã nói rất rõ ràng rồi. Kiều Trạch bình tĩnh nhìn cô, Không lẽ em không thấy là chỉ một mình cô ta chủ động sao?

Thế cũng có thể là vì có em ở đó. Lộ Miểu chỉ ra một khả năng khác, Anh kiêng dè có em ở đó đè nén đáy lòng sục sôi nên mới không dám động đến cô ta. Cả một buổi chiều...

Cô nhìn anh một cái: Đủ để bọn anh thuê phòng trong mấy giờ liền rồi.

Nói xong thắt lưng lại bị véo đau nhói.

Kiều Trạch: Trong mắt em tôi chính là người như thế sao?

Lộ Miểu: Trước mắt tình cũ ngay đến lương tâm đàn ông cũng không có, nói gì mà nguyên tắc chứ.

Kiều Trạch: ...

Lòng bàn tay lại ngứa ngáy, mấy câu vớ vẩn này của cô lại khiến anh muốn chỉnh cô, nhưng nhìn vẻ mặt tủi thân đó lại không đành lòng, trở tay kéo người vào lòng, cúi đầu muốn hôn cô, vỗ về cô, nhưng cô không cho, chỉ khẽ cắn môi, bướng bỉnh nhìn anh, không nói gì.

Không phải Kiều Trạch muốn giấu diếm cô cái gì, chỉ là lúc về thấy cô mệt mỏi nằm trên sô pha nên mới để cô về phòng nghỉ ngơi, không ngờ cô nhóc này lại bướng bỉnh với anh như thế.

Tôi không thích Hoàng Giai Ngâm. Anh nhìn cô, từng câu từng chữ đầy nghiêm túc, Không hề có. Bất kể là vấn đề lập trường hay phẩm cách tính tình của cô ấy, đều không phải là người tôi có thể chấp nhận. Đương nhiên tôi không phủ nhận, quả thật cô ấy đơn phương coi trọng tôi, hơn nữa đối với tôi rất tốt, nhiều lần vì tôi mà chống đối lại bố cô ấy, trong lúc vô ý còn giúp tôi không ít chuyện, thậm chí... còn từng vì cứu tôi mà suýt nữa phải bỏ mạng.

Cô ấy với tôi cũng như Từ Gia Diên với em vậy, một bên tình nguyện, cuối cùng lại coi chuyện bản thân rung động mà cho rằng đó là tình yêu, là không vụ lợi. Đương nhiên, có một người hoàn toàn không cầu lợi đối với tôi như thế, quả thật tôi sẽ bị cảm động, nhưng nhiều hơn là áy náy, nhất là chuyện cô ấy bị thương. Nhưng tôi không thể nào vì cảm động hay áy náy mà phải chăm sóc cô ấy cả đời, đây chính là vô trách nhiệm với cuộc sống người khác. Lập trường của tôi không cho phép tôi làm như thế, mà sâu trong tôi cũng không vui khi làm vậy.

Lộ Miểu, tôi sống đến tuổi này rồi, có cái gì mà chưa thấy chứ, nên tôi phải rạch ròi cảm động với tình cảm.

Suốt quãng đường đó, có rất nhiều cô gái đối tốt với tôi, thậm chí cho tôi luôn mạng sống của mình, nếu ai tôi cũng phải đáp lại thì bây giờ cô gái của tôi có thể xếp thành mấy bàn mạt chược rồi đấy.

Ngoại trừ pháp luật và trách nhiệm ra, tôi không có quyền yêu cầu người khác phải làm gì, không nên làm gì. Cũng như thế, người làm gì hay không làm gì, đều không thể nào trở thành lý do yêu cầu tôi thỏa hiệp được. Tôi sẽ cảm động, sẽ áy náy, sẽ cảm thấy sự ngốc nghếch của cô ấy không đáng, nhưng song song, tôi lại cảm thấy bị làm phiền, sự không cầu lợi của cô ấy có thể sẽ trở thành gánh nặng tâm lý của tôi. Tôi không thể nào vì một người thích tôi mà phải gánh cái trách nhiệm đó được. Thích, nhất định phải là đôi bên cùng nhau.