Kiều Trạch vừa đẩy cửa đi vào thì bị cảnh tượng trước mắt dọa mất hồn mất vía, theo bản năng cầm lấy bình hoa đặt ở cạnh cửa, dùng sức ném về phía tay cầm súng của Lộ Miểu.

Bình hoa đập lên cổ tay Lộ Miểu, cánh tay rũ xuống, súng rơi xuống đất, cô ngẩn ngơ quay đầu lại.

Bóng râm tiến đến gần, bả vai bị người ta bóp chặt, lắc mạnh.

Em điên rồi ư?

Em có biết mình đang làm gì không?

Nếu tôi về chậm một giây thì em đã...

Tiếng quát run rẩy gần như xô đập vào màng tai cô, còn chưa hoàn hồn thì cô đã rơi vào lồng ngực của anh.

Ngực anh phập phồng kịch liệt, hai tay run rẩy, người lâm vào hoảng loạn mất khống chế, cánh tay ép cô chặt đến mức không thở nổi.

Cô thử giãy dụa nhưng tay anh lại siết chặt hơn, như hận không thể khảm cô vào người mình.

Mũi Lộ Miểu chua xót, cô cũng không biết tại sao mình lại như thế, từ khi trông thấy Lộ Miểu trong đoạn băng, cô bắt đầu hoảng hốt, hoang mang lo sợ.

Kiều Trạch. Cô cúi đầu gọi tên anh, giọng phát ra khàn khàn, Em không phải là cô ta.

Em không muốn trở thành cô ta.

Em không muốn làm hại người khác, nhưng em không ngăn cô ta được, em không biết phải làm thế nào cả...

Em không biết tại sao lại biến thành như thế... Cô ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực anh, Em không biết tại sao lại có người khác trong em, em không dám oán trách bất cứ ai, nhưng tại sao cô ta vẫn còn đó...

Cô không khóc, cố sức dằn nước mắt lại, cả người nhìn bối rối mù mịt.

Cô như thế khiến anh rất đau lòng, cô luôn cố gắng sống tốt, chỉ là bóng ma thời thơ ấu vẫn gieo xuống tai họa ngầm.

Lần đầu tiên Kiều Trạch hận một người, là Trần Kỳ.

Hứng thú nhất thời của bà ta với Lộ Miểu khi còn nằm trong tã đã không chỉ phá hủy tuổi thơ của cô, mà thậm chí là cả cuộc đời cô.

Miểu ngốc à. Giọng nói của anh hơi run, anh vẫn chưa bình tĩnh lại được, Chúng có thể dung hợp lại vào nhau được. Không phải chiều nay chúng ta mới đi về từ chỗ bác sĩ tâm lí đó sao? Ông ta nói có thể dựa qua đối thoại thôi miên, từ từ để cô ta đồng ý dung hòa với em thành một tổng thể hoàn chỉnh. Có người có đến 17 nhân cách vẫn có thể hòa hợp lại với nhau được, em đừng làm chuyện điên rồ nữa.

Nhưng bọn họ không phạm tội... Giọng Lộ Miểu nghẹn ngào, Còn em có, bọn chúng gọi em là 'Hoắc tổng', tên trùm chúng ta muốn tìm chính là em, nhưng sao em có thể là trùm ma túy được, em là cảnh sát kia mà...

Đoạn băng kia không thể chứng minh được gì cả.” Kiều Trạch cố gắng thuyết phục cô, Miểu ngốc à, em không có thời gian gây án.

Tôi đã điều tra danh sách chuyên cần của em ở trường cũng như bạn học của em, em căn bản không có thời gian gây án, em không thể nào phạm tội được, em phải tin tôi.

Nhưng còn nghỉ đông với nghỉ hè... Cô vẫn mù mịt, Giọng nói kia cứ vang vọng trong đầu em, nói cho em biết em chính là Hoắc tổng.

Có thể cô ta chỉ muốn phá tan ý chí, nhân cơ hội chiếm lấy cơ thể của em mà thôi. Kiều Trạch nhìn cô, Em hãy cẩn thận nghĩ lại đi, những nơi em đã từng đến trong nhiều năm qua, và liệu có những thời điểm em bị mất ký ức hay không.

Lộ Miểu ngẩn ngơ suy nghĩ, chậm rãi lắc đầu, cô không nhớ ra nổi, nghỉ đông với nghỉ hè cô đều làm thêm ở thành phố An, có đôi khi rất mệt, vừa về nhà đã ngủ ngay.

Cô không biết lúc mình đi ngủ thì có phải là lúc nhân cách khác thức tỉnh hay không, nhưng có nhiều khi rõ ràng cô nằm ngủ trên giường, nhưng sáng hôm sau lại tỉnh dậy ở so pha, cô cứ ngỡ do mình nửa đêm đi tiểu hoặc mộng du mà ra, cô chưa từng nghi ngờ rằng trong cơ thể mình còn có một nhân cách khác, cho dù thỉnh thoảng trong đầu sẽ xuất hiện một giọng nói khác phản bác lại cô, nhưng cô cũng chỉ cho rằng đó là suy đoán của mình, cô không hề nghĩ đến khả năng này.

Tầm mắt của cô từ từ dời sang máy tính, hình bóng trên màn hình khiến mặt cô trắng bệch, cô nhận ra hình bóng kia, đó là Từ Gia Diên, vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cô tiếp xúc với Từ Gia Diên nhiều nhất.

Người cô nghĩ đến đầu tiên là Trần Nhất Tử, ánh mắt tnt nhìn cô rất kỳ lạ, đó không phải là ánh mắt nhìn người lạ, nhất định cô ta đã gặp cô.

Trần Nhất Tử là người của Từ Gia Diên, cô ta giết Lê Viễn Tường; Vào cái đêm của năm năm trước, Từ Gia Diên giấu diếm mọi người; người mà Lộ Tiểu Thành đến chết cũng không chịu nói ra; hải vận Từ Dương đang ngấp nghé ở bờ vực phá sản lại đột nhiên trỗi dậy, còn cả Hoàng Thường lợi dụng cô để ép Hoắc tổng ra mặt, Lộ Tiểu Thành không phải Hoắc tổng, người trên thế giới này sẽ lo nghĩ cho cô cũng chỉ có một người, còn cả tay súng bắn tỉa thần bí vào ngày Lộ Tiểu Thành rơi xuống biển nữa...

Đáy lòng Lộ Miểu lạnh lẽo, người run bắn lên, toàn bộ dấu hiệu đều nhằm vào một người, Từ Gia Diên.

Cô nhớ lại đêm Từ Gia Diên uống say, anh đè cô trước cửa, gào lên với cô rằng, anh đã vì cô mà giẫm đạp cả cuộc đời này. 

Miểu ngốc? Kiều Trạch thấy sắc máu trên mặt cô rút đi hết, người run bần bật, theo bản năng ôm cô thật chặt.

Miệng cô mím chặt, muốn khóc nhưng không khóc nổi.

Kiều Trạch cuống quít gọi tên cô, nhưng Lộ Miểu không thể nào nghe lọt nổi, chuyện có thể là thật khiến cô khó có thể chấp nhận nổi.

Cho dù cô có phải là Hoắc tổng hay không, thì cô đều có thể liên thủ với Từ Gia Diên.

Miểu ngốc? Kiều Trạch bấm lấy bả vai cô.

Cô giương mắt nhìn anh.

Em không sao.

Kiều Trạch nhìn cô như thế lại không yên lòng.

Em sẽ không làm chuyện gì điên rồ đâu. Cô cam đoan với anh.

Đến tối khi đi nghỉ, thậm chí cô không dám nhắm mắt ngủ.

Cô sợ một khi mình ngủ sẽ tạo cơ hội cho nhân cách khác trong mình chiếm lấy thân thể.

Cô không ngủ, Kiều Trạch lại càng không dám ngủ.

Hai người mở to mắt đến tận khi trời hửng sáng.

Lộ Miểu không muốn Kiều Trạch vì mình mà thành ra như thế, nhưng cô không khuyên nổi anh.

Hình ảnh cô nhắm súng vào đầu tối qua đã dọa anh chết khiếp, dù cô có cam đoan với anh rằng sẽ không làm ra chuyện điên rồ mấy lần đi chăng nữa thì vẫn vô dụng.

Anh gần như không rời cô nửa bước, không để cô ở một mình, cho dù có việc đi ra ngoài thì cũng sẽ tìm người canh chừng cô.

Anh tìm Thẩm Kiều - một người khá nhàn rỗi, thân thủ không tệ, cho dù nhân cách thứ hai trong Lộ Miểu thức tỉnh thì cậu ta vẫn kiềm chế được.

Lộ Miểu chính là đợi Kiều Trạch ra ngoài, cô muốn tự mình đi tìm Từ Gia Diên.

Tính cảnh giác của Thẩm Kiều không cao như Kiều Trạch, hoặc nói là, cậu ta hoàn toàn không có cảnh giác với cô.

Lộ Miểu nhân lúc cậu ta vào phòng bếp liền khóa trái cửa lại, nhốt cậu ta ở trong.

Thẩm Kiều không hiểu gì, liên tục đập lên cánh cửa, điện thoại của cậu ta vẫn còn đặt trên bàn ngoài phòng khách.

Xin lỗi, tối nay Kiều Trạch về sẽ mở cửa cho anh.

Áy náy nói câu xin lỗi với cậu ta, Lộ Miểu xoay người ra ngoài.

Lúc lên xe, Lộ Miểu sờ máy định vị ở sau tai, tính lấy nó xuống, nhưng nghĩ một hồi lại để nó ở chỗ cũ.

Cô trực tiếp đến công ty của Từ Gia Diên, hải vận Từ Dương nằm ở cao ốc làm việc ở khu công nghiệp.

Đã nhiều năm trôi qua, nhưng đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến đây.

Nhưng vận may của cô không tốt lắm, vừa bước vào đại sảnh của hải vận Từ Dương, đang định nói muốn tìm Từ Gia Diên ở quầy lễ tân thì Trần Kỳ đi xuống.

Trần Kỳ cũng nhìn thấy cô, lập tức sa sầm sắc mặt.

Nếu là lúc trước, có lẽ Lộ Miểu vẫn còn đó chút khó chịu, nhưng bây giờ gặp bà ta, cô không hề có cảm giác gì.

Hôm nay cô đến là vì chính sự, hơn nữa còn dùng dáng dấp của cô.

Ánh mắt lạnh như băng và nụ cười mỉa mai của cô trong đoạn băng kia, cùng với âm thanh điên cuồng nham hiểm vang vọng trong đầu cô mấy ngày qua đã khiến cô khắc sâu trí nhớ, gần như muốn là có thể ngụy trang, cô đáp trả lại ánh mắt của Trần Kỳ bằng cái nhìn kiêu căng băng giá cùng với nụ cười châm biếm lạnh lùng.

Cô như thế khiến Trần Kỳ sửng sốt, sau đó mở miệng giễu cợt: Tôi còn nói lúc trước tại sao còn ra vẻ vô tội làm gì, quả nhiên là đóng kịch.

Một câu này khiến trong lòng Lộ Miểu lạnh lẽo, Trần Kỳ đã gặp qua con người kia của cô, Từ Gia Thiên cũng đã gặp, khó trách tại sao lần ở Macau cô ấy lại sợ cô đến thế.

Cảm giác như cả thế giới này đều biết vẻ tàn nhẫn độc ác của cô, duy chỉ có mình cô ngây ngô cho rằng mình không làm sai điều gì.

Cô nhớ lại dạo gần đây, Kiều Trạch luôn nhìn cô với ánh mắt nghiền ngẫm.

Rất nhiều khi cô tỉnh giấc đều bắt gặp dáng vẻ anh nhìn cô đến xuất thần, thậm chí còn có cả dáng vẻ khi anh âm thầm điều tra cô.

Anh cũng biết, nhưng anh không nói.

Lộ Miểu biết anh khó xử, anh sợ cô bị tổn thương, nhưng cô cũng không muốn khiến anh bối rối.

Đối với lời giễu cợt của Trần Kỳ, cô cũng chỉ đáp lại bằng điệu cười mỉa mai của Lộ Miểu, xoay người toan bước vào thang máy.

Đứng lại! Trần Kỳ lên tiếng muốn cản cô lại, Ai cho phép cô đi lên.

Lộ Miểu lấy điện thoại ra: Vậy thử hỏi con bà xem có cho phép không?

Sắc mặt Trần Kỳ tái nhợt, những lời này của Lộ Miểu đã đâm trúng chỗ hiểm của bà ta.

Lộ Miểu trực tiếp đi vào thang máy, lên thẳng văn phòng của Từ Gia Diên.

Trước khi vào văn phòng, Lộ Miểu gọi cho Kiều Trạch, cúi đầu nói: Anh đừng tắt máy, cũng đừng nói gì cả.

Kiều Trạch đang mở cuộc họp nghiên cứu thảo luận, lúc nhận được điện thoại thì thất kinh đến mức suýt nữa bật dậy, theo bản năng nhìn đồng hồ, máy định vị vẫn còn đó, nhưng cô không ở trong nhà mà là ở cao ốc hải vận Từ Dương.

Anh cố gắng ép mình bình tĩnh, ra dấu hiệu tạm dừng với những người khác, cầm bút viết một hàng chữ lên giấy: Phái người đến hải vận Từ Dương, đợi sẵn dưới lầu.

Rồi sau đó đứng dậy đi ra ngoài, tìm một căn phòng im ắng.

Ở đầu bên kia điện thoại là giọng của Lộ Miểu, nhưng không phải dáng vẻ của cô