Trời chạng vạng, phủ đầy mây đen. Cây lá trong sân tĩnh lặng, khí trời cứ như ngưng trệ không chuyển động, ngay cả một chút gió cũng không có. Ta ngồi trong phòng, nhìn cây ngân trâm từ từ hiện lên màu xanh xám, ngưng thần.

Bởi vì lúc trước đã có linh cảm không ổn, cho nên hai ngày qua ta luôn phá lệ cẩn thận, người khác đưa cơm tới, ta đều đóng cửa thử ngân châm mới dám ăn. Đặc biệt hôm nay vừa vặn ngày thứ tám ta vào chùa, theo quy củ sẽ phát cơm tối cho mỗi người thêm một chén cháo đặc chế của nhà chùa để bày tỏ đãi ngộ, nhóm người ẩn nấp kia nếu muốn hạ độc, hơn phân nửa sẽ nhân cơ hội này.

Ha, đều nói cẩn thận thì sẽ giữ được thuyền ngàn năm a.

Dù ta không tinh thông độc dược, nhưng lúc trước đại sư huynh có chỉ dạy ta đôi chút, trong đó vừa vặn có loại song hợp tán này. Song hợp tán do hai loại thuốc vô vị vô sắc tạo thành, cả hai hòa lại mới có thể phát huy dược hiệu. Hôm nay nhóm người kia chính là dùng nó để hạ độc trong cháo, chỉ ngân châm không thể thử ra được, phải có đầy đủ hỗn hợp rồi thử lại, mới xuất hiện một lớp màu xanh xám. Hai vị độc này một khi dùng cùng lúc, sẽ sinh ra dược hiệu gây mê, có điều thời gian độc phát lại tương đối chậm.

Loại độc này rất hiếm gặp, trăm năm trên giang hồ số lần xuất hiện cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cơ hồ đã thất truyền, không ngờ hôm nay đám người này lại có thể lấy được.

Sau khi cất ngân châm, ta nhìn ra bên ngoài qua khe cửa hở. Lúc này là giờ dậu đoàn người đang dùng cơm, đại khái một giờ sau toàn bộ sẽ bị độc phát, lúc đó cũng vừa vặn mọi người đã đi ngủ, sau khi chìm vào giấc ngủ sẽ lẳng lặng rơi vào hôn mê, sau đó sẽ mặc cho người khác làm thịt. Phương pháp như vậy có thể nói rất xảo huyệt, khó thể đề phòng. Xem ra chúng đã mưu đồ từ trước, hơn nữa nhất định có nội ứng.

Vậy mục tiêu của chúng là ai? Đám Thái phi hay là quận chúa? Ha... mặc kệ là ai, ta cũng phải đục nước béo cò. Mạng của quận chúa, ta lấy chắc.

Lấy thanh Minh Phong ra khỏi rương, tỉ mỉ cẩn thận lau chùi nó một lần. Lưỡi dao sắc bén hàn quang lóe sáng ánh vào mắt, ta trầm ngâm mỉm cười.

Đêm nay gió lớn trăng bị che mờ.

Đám người nọ làm việc cẩn trọng, phỏng chừng để ngừa vạn nhất chúng sẽ không nóng vội ra tay, dù sao trong chùa không thiếu cao thủ võ lâm, dễ xảy ra ngoài ý muốn, huống hồ khắp nơi còn có ám vệ ẩn nấp. Dược hiệu song hợp tán phát huy chậm, đợi đến khi những tên tuần vệ phát hiện ra sự khác thường của mình, thích khách sẽ hiện thân, âm thầm giải quyết toàn bộ những tuần vệ bị kinh động.

Còn ta trước khi đám người kia hành động sẽ đi tìm quận chúa, nhân lúc hỗn loạn... mưh hahaha.

Âm thanh tiếng nước rơi từ từ theo quy luật phát ra âm thanh tích tóc trong một góc nhỏ, trong không gian yên tĩnh nên âm thanh càng phá lệ rõ ràng, có nhiều tiếng người đang thúc giục. Tính thời gian, vào lúc này hơn phân nửa số người trong chùa hẳn đã hôn mê. Ta tắt nến, trong lòng mơ hồ sinh ra một cỗ hưng phấn... cùng với một chút tâm tư không thể nói rõ là gì. Cột chắc Minh Phong trên lưng, kéo nhuyễn kiếm tới bên hông, sau đó lấy một cái hộp sâu trong tủ. Dùng chìa khóa mở ra, bên trong có mười cái lọ đã trống rỗng.

Chết thật, không đủ dùng.

Nước thuốc này ta dùng để bảo vệ và để gỡ mặt nạ, cách hai ba ngày sẽ xử lý lớp da giả trên mặt một lần, gỡ ra cho mát một chút. Trước lúc tới đây ta không có cơ hội đi mua nhiều thêm, sau đó lại vô tình làm đổ hai lọ, hôm nay chỉ còn lại từng này.

Mặc kệ, cứ mang theo. Suy nghĩ một lúc, ta dứt khoát thay bộ áo khác, trực tiếp đắp lên da mặt giả. Rồi quan sát bên ngoài hồi lâu qua khe cửa sổ, mới từ cửa sau tung người ra ngoài, ẩn vào trong bụi hoa, men theo đường nhỏ rời đi.

Lúc đi ngang phòng Tiểu Lan, ta lại do dự.

Đám người kia dù chẳng qua chỉ dùng song hợp tán gây mê, nhưng mục đích cuối cùng vẫn còn chưa biết, khó bảo toàn những người còn lại sẽ không gặp nguy hiểm. Lỡ như trong số bọn chúng có vài tên háo sắc không có tiết tháo, xông vào phòng Tiểu Lan sau khi nhìn thấy tiểu cô nương như hoa như ngọc nằm trên giường liền động tà niệm thì phải làm sao.

Hai tay ta siết chặt, cuối cùng vẫn không nỡ ngoan tâm. Ta nhảy qua cửa sổ không khóa, vén màn trướng của giường sang một bên, nhìn thấy quả nhiên người đã bất tỉnh nhân sự. Nhưng mà... vì sao nha đầu này lúc ngủ lại ăn mặt bại lộ xấu hổ như vậy! Có chút không dám nhìn thẳng người nào đó trên giường chăn cũng không thèm đắp chỉ mặt mỗi cái yếm để lộ phần lớn da thịt trắng trẻo ra ngoài.

Không nhìn ra Tiểu Lan còn thích loại hoa văn phong tao này a... ta khom người bế nàng lên, lúc tiếp xúc trực tiếp lên lớp da thịt kia, ta không khỏi giật mình. Mềm mại quá a phi, lúc khẩn cấp nào rồi mà ta còn đặt chú ý vào điểm này chứ!

Vì vậy ta nhanh chóng giấu nàng dưới gầm giường, bảo đảm không còn vấn đề, mới vội vàng nhảy qua cửa sổ đi làm chính sự.

Nhưng mà vừa ra ngoài, ta liền nhìn thấy một cái bóng đen lướt qua trên mái nhà. Lòng ta cả kinh, nhanh như vậy đã động thủ! Ta đạp khinh công vượt nóc băng tường bám theo sau, vẫn là không theo kịp.

Bên viện quận chúa có vài đội thị vệ đã bị độc phát, bước chân hỗn loạn, lảo đảo muốn ngã, nhưng bọn họ còn chưa kịp phát ra tiếng nào, đã bị thích khách che mặt tung người xuống sau đó một kiếm phong hầu, yên lặng không một tiếng động, sạch sẽ gọn gàng.

Mùi máu tanh lan tràn trong không khí.

Xem ra mục tiêu của chúng đã quá rõ ràng, chính là miếng mồi béo bở của ta a. Hừm, may là ta đã có chuẩn bị.

Ta vội vã vung tay phóng tới sau lưng chúng những loạt pháo nổ, tiếng kêu đì đùng lập tức kinh động những ám vệ ở nơi khác. Mấy tên thích khách che mặt đều sững sốt, nhưng vẫn chưa bắt được kẻ đã làm hỏng chuyện, liền vội vàng tránh đi, tránh những loạt phi tiêu bay tới từng đợt. Vào lúc này mây tản ánh trăng lộ ra, nhờ có ánh trăng ta mới có thể nhìn thấy những bóng đen đạp sao bay tới, khinh công đẹp không chê vào đâu được!

Màn đêm tĩnh lặng lập tức vang lên tiếng binh khí va chạm.

Thích khách nhìn thấy tình hình không ổn, bắn đạn tín hiệu lên không trung, rất nhanh liền có hơn hai mươi thích khách áo đen xuất hiện, kỳ thật phần nhiều đã vượt tường tiến vào. Trong viện ngoài viện đều tràn lan bóng người, trong đó nổi bật lên một thân ảnh phá lệ xinh đẹp.

Là Đại Phương. Ta ngốc lăng, nhưng cũng đã nằm trong dự đoán. Đúng vậy, người cẩn trọng cứng ngắc như nàng sao có thể uống loại cháo mang lại phúc duyên này đây, còn quận chúa con người kén cá chọn canh kia, hơn phân nửa cũng lén đổ đi rồi.

Nhưng như thế thì sao, các nàng cũng không ngờ tối nay sẽ xảy ra biến cố này đi. Ta híp mắt nhìn thần sắc cùng cử động Đại Phương, thân hình trầm ổn vẫn tỉnh táo như cũ, thế nhưng nếu nhìn kỹ cũng không khó phát hiện nàng dường như đang cố ý dẫn dụ những tên thích khách kia, không để bọn chúng lại gần sương phòng bên phải. Thỉnh thoảng còn liếc nhìn về hướng đó, thần sắc mơ hồ hiện ra một chút khẩn trương cùng lo âu.

Quận chúa đang nấp ở đó.

Nhưng không vội... ta còn muốn xem kịch hay thêm một lúc. Ta thản nhiên dựa vào cây to, trông về hướng những căn phòng ở xa lúc này đều rơi vào một màn đen sâu thẳm, không một căn phòng nào thắp sáng nến, không một ai bước ra để xem là chuyện gì xảy ra.

Toàn bộ Phong Diệp Tự, giống như một tòa thành trì đã rơi vào tay giặc, không có viện binh.

Bỗng nhiên, đầu bên kia thoáng qua bóng người, từ sương phòng bên cạnh âm thầm chạy vào trong bóng đêm xa xa trong hoảng loạn, cứ đâm đầu chạy về hướng đó. Dù động tác nhanh chóng, nhưng vẫn bị phát hiện ra.

"Đuổi theo!"

Tên đầu lĩnh thích khách khoát tay, có vài tên muốn đuổi theo. Đại Phương vội vàng tiến lên ngăn cản.

Ta vẫn chăm chú nhìn như cũ chỗ tối đó. Cô gái vừa chạy ra ngoài cơ bản không phải quận chúa, chỉ sợ đó là thế thân đùng để thu hút sự chú ý thôi. Mà người nọ dù đã cố ý ngụy trang, nhưng cũng khó che đi được thân hình nhẹ nhàng linh hoạt, cũng là một loại bộ pháp, nghĩ đến sẽ không thể là ai khác, mà chính là đội trưởng ám vệ Sở Linh có tài khinh công rất giỏi.

Quận chúa a quận chúa, ngươi còn có thể nhẫn nại đến đâu nữa. Ta vuốt ve nhuyễn kiếm bên hông.

Dù những thích khách này võ công cũng rất lợi hại, nhưng Đại Phương một địch lại năm cũng rơi vào thế hạ phong, nhất thời sẽ tạo ra thế giằng co. Nhưng thích khách số người đông đảo, cũng là vào dạng liều mạng, rất nhanh ám vệ của quận chúa có chút không địch lại, rất nhiều thích khách đã thoát thân ào đến đại điện để đuổi theo.

Chính là lúc này. Ta thầm nhủ.

Quả nhiên, ở đây không một ai phát hiện ra, có vài bóng đen đang nhân cơ hội vòng qua bức tường sau sương phòng, vượt qua tường rào. Là quận chúa đích thực mang theo ba ám vệ mượn bóng đêm che chở chạy tháo thân ra sau núi.

Quả là ông trời cũng giúp đỡ ta.

Ta lặng lẽ đuổi theo sau, theo đuôi nàng đi tới chân núi, rất nhanh liền tiến vào cánh rừng đen sâu thẳm. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có những nhánh cây trên đầu không yên thỉnh thoảng xào xạc vài tiếng, thanh âm thê lương quỷ dị, hai bên tràn ngập xen lẫn những bụi cây, dưới ánh sáng nhạt nhìn rất quỷ mị. Là một loại địa phương rất thích hợp để giết người giục xác a, nhưng ta còn chưa ra tay, phía trước liền bỗng có mấy tên thích khách che mặt nhảy xuống, vây bốn người quận chúa lại.

Ha, kẻ muốn giết quận chúa quả thật hết kẻ này đến kẻ khác nối tiếp nhau, ngay cả nơi này cũng sắp đặt mai phục.

"Quận chúa, ngươi đã không còn đường thoát nữa rồi. Chúng ta cũng thương hoa tiếc ngọc, không muốn đả thương ngươi, cho nên ngươi vẫn là ngoan ngoãn đi cùng chúng ta thôi."

Một tên nam nhân cất cao giọng, giọng nói kia bộ dạng hết sức tùy tiện, giống một tên sơn tặc đã cướp tiền còn muốn cướp sắc. Ta nhìn có chút khó chịu. Ám vệ đi theo quận chúa tối sầm mặt, nghiến răng quát to.

"Tặc nhân chớ có càn rỡ!"

Nói xong tiếng rút kiếm vang lên đồng loạt.

"Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!"

Tên đại đao cười khà một tiếng, liền cùng đám người của hắn xông lên, ám vệ thấy vậy lập tức đưa lưng về phía quận chúa dàn trận hình, hộ quận chúa vào vị trí trung tâm.

Tiếng đánh nhau trong rừng kinh động đám chim đang ngủ đêm, bị quấy rầy giấc mộng đẹp, chúng rối rít vỗ cánh phành phạch bay đi.

Mấy tên thích khách dường như muốn chừa lại một người còn sống để mang quận chúa đi, nhưng có tới ba tên ám vệ, nhất thời cũng không cầm giữ được. Ba ám vệ địch lại đám đông, cố gắng hết sức, nhưng cũng không giữ được bao lâu. Rất nhanh, trận hình bọn họ đã bị đánh rối loạn. Mắt thấy tên đại đao sắp đưa cánh tay lợn thối của hắn về hướng quận chúa, ta tức giận rút nhuyễn đao.

Đùa à, quận chúa là của ta, sao có thể cho bọn bay tùy tiện muốn bắt đi là có thể bắt đi được! Mũi chân ta đạp lên vài chỗ phóng người xuống thấp, nhanh chóng xông vào giữa chiến trận, xoay mình đạp lên vai một tên thích khách phóng lên, hất tay liền cắt một đường gần cổ tay hai tên thích khách, ngay sau đó trong lúc chúng bị đau kêu lên thì ta hướng mũi kiếm, nhắm thẳng vào tên đại đao.

Đối phương cũng không phải tay vừa, dư quang liếc thấy nguy hiểm liền nghiêng người né tránh, nháy mắt đã lui vài bước ra ngoài, bộ pháp bất ngờ nhạy bén. Ta thuận thế đáp xuống bên cạnh quận chúa, ba tên ám vệ vừa thoát thân thấy con bà nó ta đến gần chủ tử bọn họ liền lập tức cảnh giác nâng kiếm lao về phía ta.

"Quận chúa!"

"Ái da da, đều là người mình!"

Ta vội vàng huơ kiếm ngăn cản đòn tấn công của ám vệ, hô lên cũng lớn tiếng lắm. Không ngờ quận chúa bên cạnh lại luôn rất tỉnh táo nhanh tay lẹ mắt, thừa dịp ta chưa chuẩn bị kịp trực tiếp lột mất tấm che mặt của ta, xuất thủ quả thật mau lẹ chính xác!

"Là ngươi?"

Sau khi nhìn thấy mặt ta, nàng hiển nhiên hết sức bất ngờ, một giây sau ánh mắt đột nhiên trở nên ác liệt.

"Ngươi biết võ công! Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao không bị trúng độc?"

Chậc, thanh âm này lạnh đến cũng sắp đóng ta thành tảng băng, làm như ta cùng phe với đám thích kia không bằng. Giữa lúc đang đao kiếm loạn xạ ta yếu thế qua loa đối phó, mỉm cười.

"Bây giờ cũng không phải lúc quá chú trọng đến mấy tiểu tiết thế này có được hay không, quận chúa ngươi cũng chẳng phải không bị trúng độc hay sao?"

Nàng không lên tiếng, con ngươi thâm thúy lẳng lặng nhìn ta, rõ ràng đang mờ mịt không chắc chắn.

"Hừ, lại một tên không sợ chết tới. Các huynh đệ xông lên!"

Tên đại đao hô lên với đồng bọn, đồng thời lấy ra một cái còi thổi mạnh, giống như đang phát ra tín hiệu vậy. Hẳn đang kêu gọi mấy tên đồng bọn khác tới, bởi vì trong số đám người bọn họ đã có rất nhiều người bị thương ngã xuống.

Mà ta lúc này đang bị con hồ ly nào đó trừng đến cả áo trong cũng cảm thấy được khí lạnh, thầm trách bản thân không tiền đồ. Một bên vừa thân thiết giúp đỡ con mồi tránh khỏi đao kiếm đề phòng bị thương, một bên còn phải tiếp nhận cái nhìn lạnh buốt mà lại phải xem như không có gì, rõ ràng ta nên ngang ngược nhảy ra sau xốc người này lên khiêng đi mới đúng.

"Bảo vệ ta."

Hồi lâu, nàng lại trầm giọng nói với ta, hơi thở quanh thân uy phong lẫm liệt, giống như nữ vương phát mệnh lệnh vậy. Ta có chút run lên, giương mắt chống lại đôi con ngươi cuốn hút kia, rốt cuộc chậm rãi cong môi.

"Tuân lệnh."

Ta bỗng nắm lấy tay nàng lôi về bên này, dưới tiếng kêu khẽ đầy kinh ngạc ôm lấy eo nàng, Minh Phong kiếm ngay sau đó bảo vệ lấy xung quanh nàng. Thật ra ta làm vậy cũng là có chút muốn trêu cợt để trả thù, dù gì ta cũng là nữ nhi, quận chúa cao cao tại thượng bị người ta xúc phạm như vậy, tất nhiên sẽ tức giận đi, nhưng trước mặt đang trong tình  huống thế này nàng có dám nổi giận với ta không chứ?

Đang ác ý suy đoán, ta bỗng nhiên cảm giác được một đôi tay nhu nhược không xương đang nhẹ nhàng choàng lên, nhuyễn hương lượn lờ vây quanh. Ta lập tức kinh ngạc, xém chút thanh Minh Phong thất thủ cắm lên ót một tên ám vệ rồi. Ta cúi đầu khẽ liếc nhìn nàng, nàng đã dựa vào trong ngực không còn trừng mắt nhìn ta, chỉ hơi rũ thấp đôi mi, gương mặt tuyệt mỹ không gợn sóng, bình tĩnh giống như một cái đầm sâu vậy.

Người đã vùi trong ngục tù mà vẫn trấn định như thường, không một tia sợ hãi, quả nhiên là hồ ly a. Bất luận là bộ dạng yêu mị hay lạnh lùng trong trẻo, cũng đều khiến người ta không thể nhìn thấu, giống như đeo lên lớp mặt nạ vậy. Nàng dán lên từng lớp từng lớp một để ngụy trang cho mình.

Bỗng nhiên ta nảy ra một loại ý nghĩ muốn lột mấy lớp mặt nạ của nàng xuống. Ta muốn nhìn thấy dáng vẻ chân chính của nàng.

Mới không phải muốn hiểu thêm về nàng, mà là ta thấy tò mò thôi.

Chẹp, đợi một lát ta liền nhân cơ hội mang nàng tới một nơi gọi trời không thấu gọi đất không xong, sau đó thật tốt thưởng thức bộ dạng hối hận của nàng mưh hahaha... đến lúc đó nàng rốt cuộc sẽ có biểu tình thế nào nhỉ?

"Cẩn thận!"

Lúc này người trong ngực đột nhiên kêu lên. Ta chỉ kịp nghe thấy bên tai tiếng rít lên tiếng như xé gió, cả người liền bị đẩy ra.

Vèo một tiếng, mũi tên nhọn sượt qua trước mặt ta, cắm lút vào trong thân cây.

Lại có người bắn tiễn trong tối! Ta phục hồi tinh thần, không nhịn được kinh hãi. Nếu không phải vừa rồi bị đẩy ra, mũi tên kia liền sẽ xuyên qua đầu ta! Hai mắt ta trầm xuống, lập tức phóng một mũi tiêu về hướng tên mai phục, sau đó trở tay chặn những lưỡi đao sắp rơi lên người quận chúa.

"Quận chúa ngươi không sao chứ!" Ám vệ cuống lên nói.

"Không sao." Nàng nhìn về hướng ta.

"Ngươi không bị thương chứ?"

Dù thanh âm không có bao nhiêu độ ấm, nhưng đôi mắt trong suốt lại ẩn ẩn lo âu, không giống giả tạo. Trong lòng ta bỗng dưng có chút xíu xúc động, đồng thời có chút bực bội. Không, là phi thường bực bội.

Sao có thể, ta đã quá mức đắc ý vênh váo quay đầu để con mồi cứu ta một mạng a. Sư phụ nói ân nhân cứu mạng chính là phụ mẫu tái sinh, đợi một lát ta làm sao còn có thể khoái trá mang nàng đến địa phương không có người sau đó thống khoái hạ thủ a!

Tâm trạng ta bỗng rối loạn.

"A!"

Lúc này gần bên có người kêu đau, đi đôi với tiếng "roạt" tiếng của lưỡi đao sắc bén cứa vào da thịt. Giương mắt nhìn ám vệ bên trái bị thương, đồng thời ta mới phát hiện trong đám thích khách không biết từ lúc nào đã nhiều thêm hai người, trong đó có tên vừa ra tay đả thương ám vệ... chẳng phải người yêu bạch diện trụ trì đây sao!

Dù đã che mặt, nhưng ta rất ấn tượng với mắt to mày rậm còn có vết sẹo sâu nằm bên khóe mắt a! Người yêu trụ trì lại là thích khách, vậy hắn có liên quan tới chuyện này không?

Ta cũng nhận ra được tên che mặt còn lại, chính là nữ thích khách có bộ ngực hào phóng có thể giấu thanh kiếm trong đó a!