Bàn đạo sĩ thấy bà cả Trinh tỏ ra sợ hãi, biết chuyện mình vừa nói kinh khủng tới mức nào, ông ta chép miệng thở dài.

“Haiz.

Nếu không thể trừ khử song trùng, thì bây giờ đó là cách tốt nhất rồi, tôi cũng chỉ có thể làm được đến đấy thôi.”

Bà cả Trinh cau mày cân nhắc một hồi, cứ nhắc đến đứa con gái tâm can bảo bối của mình quanh năm suốt tháng chỉ có thể ở trong nhà, mà con tiện nhân kia thì khoẻ như trâu đất là máu gan bà lại sôi sùng sục.

Suy nghĩ một lúc, bà ta vì con gái mình mà hạ quyết tâm.

“Được, ta sẽ cho người tìm mua trẻ con, nhưng ông có chắc sẽ khiến bệnh tình của con gái ta tốt hơn không?”

Bàn đạo sĩ gật đầu chắc nịch, vẫn không quên nói thêm.

“Bà phải nhớ, không được tự tay gi3t chết nó, phải mượn thời cơ trời cho là tốt nhất.”

“Ta hiểu rồi, giờ ta qua chỗ con nhỏ đó trước đã.”

Vân Xuyên nằm bẹp trên giường, con Mơ ở bên cạnh chăm sóc, nó đã khóc sưng cả hai mắt lên rồi, nghĩ tới việc Vân Xuyên suýt bị chôn sống, con Mơ sợ đến lạnh người.

Cửa bật mở, bà cả và vú Thân từ ngoài bước vào, đưa mắt nhìn Vân Xuyên yếu ớt nằm trên giường, bà ta lạnh lùng nói.

“Mày là con của hạ nhân, cả đời phải vì chủ nhân phục vụ, nay Thục Hiên quanh năm bệnh tật, chỉ có lấy máu của mày làm thuốc dẫn hàng tháng thì đại tiểu thư mới khoẻ mạnh được.

Còn chuyện vừa rồi, đừng bao giờ lặp lại nữa, mày muốn chết theo bà mày thì thiếu gì cách, sao phải chui vào quan tài, làm lỡ giờ bà nội mày tái sinh.

Nếu không phải mày vừa thoát chết, tao đã cho người đánh liệt hai chân mày rồi, thứ không nên thân.”

Vân Xuyên biết chuyện lần này là do một tay bà cả Trinh sắp đặt, nhưng bà ta đã nói thế, nếu cô muốn sống thì phải nhận tội về mình.

Huống hồ bên cạnh còn có con Mơ, Vân Xuyên chỉ đành thều thào đáp.

“Con đã hiểu thưa mẹ cả.”

Bà cả chán ghét cùng vú Thân rời đi, Vân Xuyên lặng lẽ rơi nước mắt, cô thực sự sợ hãi, nếu không có Triệu Tướng quân cứu, giờ này cô đã chết vì bị chôn sống rồi.

Sau đám tang bà cụ, ông Thế lại tiếp tục đi buôn bán.

Mấy cửa hiệu của ông gần đây làm ăn không được thuận lợi lắm, các mối thương buôn gây khó dễ đủ mọi bề.

Lần này ông qua kinh thành, tìm gặp một số người quen biết để móc nối quan hệ.

Bà Trinh từ sau đợt chôn sống Vân Xuyên không thành, càng lúc càng tỏ ra căm ghét cô.

Nhưng vì còn phải lấy máu mười đầu ngón tay Vân Xuyên làm thuốc dẫn cho con gái mình, tạm thời sẽ không đụng tới.

Bà cả vừa chợp mắt, bên gối đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lẽo đã rất lâu rồi không nghe thấy.

“Phu nhân…em chết oan uổng quá phu nhân…xuống dưới kia bị dày vò khổ sở quá…phu nhân trả mạng cho em…đừng hại con gái em nữa…”

Bà Trinh mở mắt, quay đầu nhìn sang nhưng chẳng thấy ai, nghĩ rằng mình quá căng thẳng nằm mơ, vừa định nhắm mắt ngủ tiếp thì có hai giọt nước nhỏ giọt lên mặt bà.

Bà uể oải mở mắt ra xem, thì thấy Thị Vân đang đu trên sà, mái tóc bê bết bùn và máu hoà vào nhau, một thứ gì đó vừa rơi xuống từ miệng ả, bà cầm lên xem thì thét lên một tiếng ngã vật xuống giường.

Thì ra đó là một phần chiếc lưỡi nhớp nháp của Thị Vân.

Sau lần đó, bà cả Trinh phải nhờ thầy Bàn làm bùa trừ tà, lại đeo thêm ngọc xanh đã yểm bùa mới có thể yên tâm mà ngủ được, không còn bị oan hồn của ả tiện nhân kia về càn quấy nữa.

Vân Xuyên thường ngày ngoài làm việc, cũng tìm tòi đọc thêm các loại sách.

Mẹ cô khi còn sống thường nói, sách chính là người thầy đáng trân trọng nhất của mỗi người.

Đọc nhiều sách, vừa thu thập được kiến thức, vừa làm an tĩnh tâm hồn, lại có thêm thứ sức mạnh vô hình mà kẻ lười biếng không có được.

“Mơ, chị đọc xong cuốn này rồi, Mơ qua tàng thư tìm cho chị vài cuốn nữa nhé, càng cổ càng tốt.”

Con Mơ vừa quét xong cái sân, vâng dạ đi ngay.

Trong lúc đó, Vân Xuyên rút cây trâm gỗ trên đầu xuống quan sát.

Lúc bị nhốt trong quan tài, bà nội hiện ra với vẻ rất đau đớn, nói với cô hãy sử dụng cây trâm, còn gọi nó là Mộc Tử.

Cây trâm này nhìn qua không có gì đặc biệt, đuôi trâm khắc hình hai con cá, con này cắn đuôi con kia, mắt cá được điểm nhỏ như hạt mè đen, nhìn kỹ lại thấy hình như nó hơi phát ra ánh sáng.

Cây trâm này là của mẹ cô để lại.

Khi mẹ còn thiếu nữ đã từng đi lạc trong rừng, sau đó gặp được một bà lão tóc trắng cưỡi con nai sừng tấm, bà ta đưa mẹ cô ra khỏi rừng rồi đưa cho cây trâm này, còn nói một câu rất lạ.

“Vật này để dành cho con gái cô, đừng làm mất.”

Khi đó mẹ cô mới mười lăm tuổi, còn chưa vào phủ Kiều làm công trả nợ, thế mà bà lão đó đã biết sau này bà có con gái thì rất lạ lùng, cho nên mẹ cô luôn dặn dò cô phải giữ thật kỹ món bảo vật nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt này.

Nghe tiếng bước chân, Vân Xuyên gài trâm lên tóc, quay ra thấy con Mơ mặt mũi nước mắt tùm lum, một bên má hằn đỏ cả năm vết ngón tay chạy về.

“Mơ sao lại khóc thế? Ai làm gì em?”

“Hức…con Ninh nó đánh em…nó bảo chị là con tiện tì, không được phép đọc sách.”

Con Ninh cậy là tỳ nữ của cô cả, thường ngày phách lối, còn nhỏ mà mắt đã để trên đầu, đối với Vân Xuyên lại càng coi thường ra mặt.

Vân Xuyên lẳng lặng sờ lên má phải con Mơ, an ủi nó.

“Thôi đừng khóc nữa, đi luộc quả trứng lăn má đi.”

Không lấy được sách để đọc thì Vân Xuyên và con Mơ ra ngoài làm cái xích đu ngồi chơi.

Con Ninh nghe tin cũng chạy đến rình mò, thấy hai người chơi đùa vui vẻ liền tức tối ra mặt.

Vân Xuyên liếc mắt nhìn thấy con Ninh, nhưng vẫn giả bộ không biết, móc trong túi áo ra thứ gì đó, bọc vào cái khăn tay đưa cho con Mơ.

“Mơ cất cái này vào gầm tủ đi, đừng để ai thấy nhé.”

Con Mơ vâng dạ đem cái bọc khăn tay vào nhà cất xuống gầm tủ quần áo theo lời Vân Xuyên.

Con Ninh liền một hai nhảy vào sân, oang oang gào lên.

“Bắt quả tang chủ tớ hai người ăn trộm đồ nhá.

Lần trước ăn cắp đồ của đại tiểu thư, bị đánh còn chưa nhớ đời, hôm nay hai người chết chắc rồi.”

Dứt lời, con Ninh xắn tay áo định xông vào thì con Mơ giang tay cản lại.

“Con Ninh, mày không được tự tiện xông vào phòng của tiểu thư như thế.”

Con Ninh lại càng phấn khích nói to.

“Có tật giật mình, mày để tao xem chúng mày lại ăn trộm cái gì, tao mách bà cả đánh chúng mày một trận nhừ tử.”

Nó đẩy con Mơ ngã ra đất, hùng hổ xông vào bên trong, đi thẳng đến tủ đựng quần áo rồi cúi xuống, chằng kịp xắn ống tay áo đã thò vào trong, sung sướng vì chuẩn bị lập được đại công.

Chỉ nghe thấy một tiếng ‘tạch’ nho nhỏ vang lên.

“Á…”

Tiếng thét của con Ninh vọng cả một góc phủ, như con lợn bị thọc tiết, nó đau đớn rút tay ra, còn lôi theo cả cái bẫy chuột.

Chuột đâu không thấy, chỉ thấy mấy ngón tay bị kẹp rướm cả máu.

Đám gia nhân khác nghe tiếng hét liền chạy đến, nhìn con Ninh run rẩy chạy ra, tay kẹp bẫy chuột khóc bù lu bù loa, bọn nó liền đưa con Ninh thẳng tới chỗ bà cả để mách tội chủ tớ Vân Xuyên.

Nhưng chẳng chờ người ta đến đưa đi, Vân Xuyên và con Mơ tự đi tới viện của bà cả.

“Chuyện này là sao? Con Ninh bảo mày bẫy nó, thế là thế nào?”

Đối với thái độ gay gắt của bà cả Trinh, Vân Xuyên vẫn bình tĩnh ứng phó.

“Thưa mẹ cả, con và Mơ không bẫy con Ninh, con đặt bẫy chuột, con Ninh tự ý xông vào phòng đòi kiểm tra mà không hỏi han gì nên bị bẫy chuột kẹp vào tay.”

Con Ninh nước mắt ngắn dài, giơ cái tay sưng phù vẫn còn chảy máu lên, ấm ức nói.

“Bà cả, con thấy hai chủ tớ chúng nó thậm thụt to nhỏ, rõ ràng là ăn cắp cái gì đó, cho nên mới xông vào trong để kiểm tra, ai ngờ chúng nó lại đặt cái bẫy chuột, hu hu, xin bà đòi lại công bằng cho con.”

Con Mơ muốn rút dép vả cho con Ninh mấy cái, thứ ăn không nói có, cái mỏ hỗn của nó phải khâu lại mới hả dạ.

Vân Xuyên bình thản lấy từ chỗ con Mơ ra cái bọc khăn tay, mở ra, bên trong là những quả dâu chín mọng.

“Con trồng được ít dâu, thấy quả chín nên gói vào khăn tay định sẽ ăn sau, không ngờ con Ninh lại đổ cho con tội ăn cắp.”

Con Ninh trợn trắng mắt, nhìn thấy trong khăn tay chỉ là những quả dâu, nó cay cú nghiến răng ken két, nó tưởng nó là mèo bắt được chuột, hoá ra lại chính là con chuột bị hai con mèo kia chộp được.

“Không đúng, là con Xuyên…à cô Xuyên bảo con Mơ cất đồ vào gầm tủ để lừa con, cho nên con mới bị kẹp vào bẫy chuột đó bà, chúng nó thông đồng với nhau để lừa con.”

Vân Xuyên nghe thế, bình tĩnh nói lại ngay.

“Ninh có chắc ta nói là gầm tủ không? Ai lại đi bỏ đồ ăn vào gầm tủ làm gì chứ, lần sau tai có bị lãng thì phải hỏi lại nghe chưa, đừng tuỳ tiện đổ cho người khác tội ăn cắp.”

Con Ninh tức muốn hộc máu, nhưng lại chẳng thể nói được gì thêm, lúc đó nó đi có một mình, không có ai làm chứng, đến lúc này chính nó cũng bị thái độ của chủ tớ Vân Xuyên làm cho hoang mang.

Con Ninh cúi đầu, lẩm bẩm không biết lúc đó Vân Xuyên nói là gầm tủ hay hộc tủ, đầu rối thành một đống, không nghĩ nổi nữa, chỉ có thể giương mắt cầu cứu bà cả Trinh.

Bà cả hừ lạnh, vốn chẳng ưa gì Vân Xuyên, nhưng nhận thấy con Ninh ngoài to mồm và láu táu thì chẳng được nước non gì.

“Có mấy chuyện cỏn con thế này mà cũng phiền đến ta, chúng mày có để cho cái phủ này yên không hả? Về hết đi.”

Vân Xuyên biết bà cả thiên vị, trước đây cô sẽ nhẫn nhịn để được sống yên thân, nhưng bây giờ cô không cần nhịn thêm nữa, không muốn người ta đè đầu cưỡi cổ mình nữa.

“Mẹ cả, con không thèm chấp con Ninh, nhưng thân là kẻ hầu người hạ, lại dám đổ tội ăn cắp cho người khác, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không được nói bậy, nếu sau này hạ nhân nào trong phủ cũng học con Ninh cắn càn như thế, thì trong phủ sẽ loạn cả lên, mẹ cả cũng sẽ rất vất vả.”

Con Ninh còn muốn phân bua, nhưng đã bị bà cả lừ mắt.

“Phạt con Ninh sau khi khỏi tay thì dọn nhà xí một tuần, từ nay phải ăn nói cho cẩn thận.”

Con Mơ cảm thấy phạt con Ninh dọn nhà xí một tuần còn nhẹ chán, nếu là Vân Xuyên bị tội, thì ít nhất đã bị đánh gậy rồi.

Nhưng Vân Xuyên nói với nó, nếu không phải phạm tội lớn gì thì bà cả sẽ không đánh con Ninh, càng làm con Mơ thất vọng tràn trề.

Mới đó mà lại trôi qua hai năm, như thường lệ, phủ Kiều lại tổ chức gia yến.

Họ hàng nội ngoại nhà ông bà Kiều kéo tới đông hơn cả năm ngoái, đám cô cậu tiểu thư chạy loăng quăng trong sân viện.

Cậu Chu là họ hàng đằng ngoại nhà bà cả Trinh, cậu ta năm ngoái đã không vừa mắt Vân Xuyên, vì cô trông giống chị Thục Hiên của cậu ta như đúc.

Theo cậu Chu, thì một đứa được sinh ra bởi hạ nhân, không xứng có được khuôn mặt giống chủ nhân.

Hôm nay vừa trông thấy Vân Xuyên, cậu Chu đã lại nổi máu khó chịu, xua con chó dữ xông tới cắn cô.

Vân Xuyên trông thấy con chó lao về phía mình, miệng há ra muốn cắn, tay đang cầm cái khay, liền giơ lên đập vào mặt con chó dữ một cái, con chó trúng một đập tối tăm mặt mũi đứng khựng lại kêu ăng ẳng.

Đám cô cậu kia thấy thế thì nổi điên, cầm đá ném vào cô.

“Mày dám đánh chó của ông à con tiện tì kia? Mau cắn chết nó đi, chó sói cưng của ta.”

“Cắn nó đi.

Chó ơi cắn chết nó đi.”

Vân Xuyên lúc này mới biết con chó này lai sói, vô cùng hung tợn, nó vừa bị cô đánh một cái thì lồ ng lên nhảy chồm đến.

Vân Xuyên sợ hãi quay đầu bỏ chạy.

Phía sau đám cô cậu kia không ngừng hò reo cổ vũ, nhưng chẳng có ai cổ vũ cho cô, tất cả đều chỉ muốn con chó cắn cô một trận để được vui vẻ.

Vân Xuyên chạy ra ngoài vườn rau, con chó vẫn đuổi theo phía sau, cô vấp vào luống rau ngã sấp mặt xuống đất, con chó lao lên nhảy chồm vào người cô.

Trong lúc tưởng sẽ bị chó đớp rách mặt, ý chí sống sót lại lần nữa trỗi dậy, Vân Xuyên túm được một cái cọc rào bị gãy đoạn ngay bên cạnh, đâm xuyên họng chó.

Con chó kêu “ẳng” lên một tiếng, máu tươi phun đầy vào người cô và xung quanh.

Nhìn hai bàn tay đầy máu tươi của mình, Vân Xuyên lặng cả người đi, cô sợ đến không thể thở nổi.