Vân Xuyên chống gậy tập tễnh bước vào trấn.

Trời đã tối, cô nhanh chóng tới tiệm thuốc đưa đông trùng hạ thảo cho thầy lang cứu con Mơ.

Quả nhiên khi cô tới gần tiệm thuốc, đã thấy ông cháu thầy lang đứng ngóng ngoài cửa, bộ dạng khẩn trương sốt ruột, đứa bé trai thấy Vân Xuyên lập tức kéo áo ông.

“Ông ơi, chị ấy về rồi ông ơi.”

Sau đó nó chạy vụt đến chỗ cô, nhìn thấy cô bị thương liền đỡ cô đưa vào tiệm thuốc.

“Em gái cháu thế nào rồi ông?”

“Hơi thở rất yếu, mạch chậm ngắt quãng, cô có tìm được đông trùng hạ thảo không?”

Vân Xuyên tháo những thứ lỉnh kỉnh bên hông, trút ra được một bát đông trùng hạ thảo.

Ông thầy lang kinh ngạc không dứt, sau đó lật đật đem đông trùng hạ thảo vào chuẩn bị thuốc.

Cậu bé con bưng ra cho cô một bát thuốc.

“Chị ơi, ông em bảo chị uống thuốc này đi, uống xong nghỉ ngơi một lúc, chị cũng bị mất máu nhiều lắm.”

Vân Xuyên nhận lấy bát thuốc, uống cạn một hơi, vị đăng đắng ngọt ngọt vừa hết thì cô cũng cảm thấy hai mắt nhíu chặt lại.

Đến khi mở mắt ra đã thấy mình nằm trên chiếc chõng kê ở góc tiệm thuốc của hai ông cháu.

Vân Xuyên vội vàng bật dậy, đưa mắt tìm kiếm, thấy con Mơ hai mắt đều bịt kín nằm yên lặng trên chõng gần đó, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Em gái cô không sao nữa rồi, tính mạng không còn nguy hiểm, chỉ là từ nay sẽ không thể thấy gì nữa.”

Ông lão lững thững từ nhà trong đi ra, đưa tay bắt mạch cho con Mơ, vừa làm vừa nói.

“Cô gái, có thể nói cho ta biết, vì sao em cô lại bị như vậy không?”

Vân Xuyên suy nghĩ một lát rồi trả lời.

“Em cháu bị một loại sinh vật rất đáng sợ móc mắt, cháu không biết nó là thứ gì, nhưng nó to hơn đàn ông trưởng thành, trên người có vảy, lại toả ra mùi của thú hoang.

Hơn nữa, sinh vật đó còn muốn bức hại em gái cháu.”

Ông thầy lang ngồi im lặng vẻ suy ngẫm, sau đó đứng lên đi vào nhà, lúc ra lại đem theo một cuốn sách ngả màu nâu, ngồi xuống bắt đầu lật tìm.

“Chính là nó, Dục Quỷ.

Ta đã nghi ngờ từ lúc cô đưa em gái cô tới đây rồi, mùi của nó vẫn còn vương lại, nhưng do khi đó vội cứu người ta không kịp hỏi.”

Vân Xuyên nhận lấy cuốn sách từ tay ông thầy lang, nhìn hình vẽ và đọc những gì ghi trong đó, đúng thật là thứ sinh vật này hai đêm trước đã móc mắt con Mơ.

“Ông biết mùi của Dục Quỷ, chẳng nhẽ ông đã từng gặp nó rồi sao ạ?”

Câu hỏi của Vân Xuyên lại khiến ông thầy lang hơi buồn bã, ông thở dài gật đầu.

“Đã từng gặp một lần.

Dục Quỷ sống trà trộn trong đời thường, số lượng chúng tuy ít nhưng bản tính hung ác, tham sắc dục, con trai và con dâu ta bị Dục Quỷ gi3t chết trong một đêm, may mà hôm đó chúng ta trốn dưới gầm giường, nếu không thì…”

Ông thầy lang đưa tay áo thấm nước mắt đã chảy ra, gương mặt già nua khắc khổ đầy đau đớn.

Không hiểu sao nghe những lời ông thầy lang vừa nói, Vân Xuyên lại nghĩ ngay tới tên gia đinh trong phủ.

Nhưng hiện giờ còn quá sớm để kết luận hắn có phải Dục Quỷ không.

“Cô gái à, nếu là Dục Quỷ thì phải hết sức thận trọng, nó sẽ nhớ mùi của cô và tiếp tục tìm đến cô.”

Vân Xuyên cảm ơn ông lão, dặn dò ông cứ đi nghỉ ngơi, còn mình tự tìm hiểu thêm về Dục Quỷ.

Ghi chép về Dục Quỷ không nhiều, nhưng có một đoạn khiến Vân Xuyên kinh hãi.

Dục Quỷ núp dưới bóng người thường, chúng lấy đi thứ gì thì sẽ biến thứ đó thành của mình.

Càng nghĩ, Vân Xuyên càng cảm thấy việc Dục Quỷ móc đôi mắt của con Mơ trước khi muốn ***** *** nó là có chủ ý.

Trong đầu Vân Xuyên nảy ra vô số câu hỏi.

Tại sao một phủ lớn như Tướng quân phủ lại xuất hiện Dục Quỷ?

Nó móc mắt con Mơ để làm gì?

Nếu trưa đó không phải người đàn ông bí ẩn kia cho cô gái điên truyền tin, thì phải chăng người bị bóc mắt sẽ là cô? Anh ta rút cuộc là ai?

Những thi thể bị treo trên tường trong căn hầm mộ kia đều thiếu đi một số bộ phận, lẽ nào cũng là do Dục Quỷ lấy đi như cách mà nó móc mắt con Mơ?

Vân Xuyên thấy hơi đau đầu.

Cô nhìn con Mơ, thấy ngón tay của nó đã bắt đầu cử động thì liền đặt sách xuống chạy lại.

“Mơ ơi, em có nghe chị nói không?”

Miệng con Mơ hơi há ra, môi khô khốc, Vân Xuyên ghé lại gần thì nghe nó thều thào.

“Nước…khát nước…”

Vân Xuyên vội vàng lấy một chén nước ấm, đỡ con Mơ ngồi dậy cho nó uống.

Uống xong, con Mơ nắm chặt lấy tay Vân Xuyên, khàn giọng hỏi.

“Chị Xuyên phải không? Em không thấy gì cả, mắt rất đau, rất tối, sao lại tối thế hả chị?”

Hai mắt Vân Xuyên chợt nóng cả lên, cô ôm con Mơ vào lòng, vỗ lưng nó, nhưng lại chẳng biết nói gì, chỉ có thể ghì chặt lấy nó để con Mơ không cảm thấy bị bỏ rơi.

Người sinh ra đã mù sẽ không có cảm giác đó, nhưng người bất chợt bị mù thì khác, thế giới vụt trở nên đen tối mãi mãi, làm sao có thể không đau đớn.

“Chị Xuyên, em nhớ ra rồi, có kẻ đã móc mắt em, hức…”

Con Mơ ngẹn ngào bật khóc, nhưng chỉ là âm thanh phát ra, nó lại r3n rỉ kêu đau.

“Đau quá, khóc không ra được, đau quá.”

Vân Xuyên vội vàng đẩy con Mơ ra, cuống quít ôm lấy hai má con Mơ nói.

“Em đừng khóc, hiện giờ không khóc được đâu.”

“Chị Xuyên, nếu không còn mắt nữa thì sống làm gì? Sống trong bóng tối cả đời thế này chi bằng chết luôn đi.”

“Không được nói thế, chị nhất định sẽ tìm cách chữa cho em.”

Con Mơ đột nhiên bật cười, giọng điệu nửa trào phúng nửa tuyệt vọng.

“Mắt còn thì còn có thể chữa, nhưng mắt em bị móc mất rồi mà chị Xuyên, không thể chữa được đâu.”

Vân Xuyên lòng đau như cắt, nếu có thể lấy mắt mình thay cho con Mơ cô cũng sẽ làm.

Ông thầy lang lại lần nữa đi ra, lẳng lặng đem đến một bát thuốc, Vân Xuyên hiểu ý, bèn dỗ con Mơ uống, sau đó nó lại ngủ thiếp đi, hai nắm tay co chặt lại, cả người gồng cứng lên, có lẽ ngay cả khi ngủ con bé vẫn bị cơn ác mộng đêm đó dày vò.

“Ông ơi, nếu tìm được mắt từ tay Dục Quỷ có thể gắn lại được nữa không?”

Thầy lang nghe lời đó của Vân Xuyên chỉ có thể thở dài.

“Ta chưa từng thử, nhưng trời đất này có quy luật của nó, thứ đã mất đi rất khó để lấy lại, huống hồ còn là đôi mắt, chỉ sợ dù có là Hoa đà tái thế cũng không làm được.”

“Nhưng sách cổ có nói, thứ Dục Quỷ lấy đi sẽ biến thành của nó mà, biết đâu vẫn còn hy vọng.”

“Ta hiểu điều cô đang nghĩ là gì, nhưng chuyện này ta cũng không chắc.

Dục Quỷ có thể dùng tà thuật để biến mắt em gái cô thành mắt nó, nhưng chúng ta chỉ là người thường, quả thực ghép lại mắt còn khó hơn lên trời.

Chưa cần nghĩ tới chuyện ghép lại mắt, cô đi đâu để tìm Dục Quỷ đòi lại mắt chứ?”

Vân Xuyên trầm tư một hồi, sau đó nói.

“Hiện tại cháu chưa biết phải tìm Dục Quỷ ở đâu, nhưng cháu tin sớm muộn gì cũng tìm được nó.”

Cô gái này nói là làm, ngăn không được, ngay từ lúc quyết định tới U Linh Cốc để tìm đông trùng hạ thảo, thầy lang đã thấy được sự quyết tâm trong cô.

Ông hạ giọng dặn dò.

“Ý cô đã quyết, ta sẽ không cản.

Có điều, Dục Quỷ là loài hám sắc dục, cô phải tự chuẩn bị cho mình những thứ cần thiết phòng khi đối đầu với nó.

Ta từng tận mắt chứng kiến con trai và con dâu ta bị nó hại chết thê thảm, cô phải cẩn thận đấy.”

Trời sáng, Vân Xuyên định sẽ trở về phủ, nhưng nghĩ tới đôi mắt của con Mơ và căn hầm mộ có bốn thi thể tân nương đó, cô quyết tâm trở lại một lần nữa.

Vân Xuyên thầm đoán, bốn tân nương kia chính là bốn phu nhân đã chết của Triệu Đại Tướng quân.

Nếu như không phải được người đàn ông mắt vàng kia gọi đi, con Mơ thay thế cô ở trong phòng tân hôn, thì có lẽ người thứ năm bị đóng đinh lên tường phải là cô.

Nhưng khi Vân Xuyên tới nơi, căn hầm mộ đã bị sập, chỉ còn là một đống đổ nát hoang tàn, cô lặng người đứng nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó đành quay về Tướng quân phủ.

Hiện giờ không có cách nào để lật đống đổ nát đó lên kiểm tra, một mình cô không làm được.

Nhìn Vân Xuyên trong bộ dạng nhếch nhác, máu me, bùn đất đã khô cứng trên y phục, Thái Bà nheo mắt hỏi.

“Thục Hiên, hai ngày vừa qua cháu đã đi đâu? Tại sao tuỳ tiện ra khỏi phủ mà không xin phép ta?”

Thái Bà nhìn xuống chân cô, càng cau mày dữ hơn, vẻ không vui hiện rõ lên khuôn mặt.

“Cháu bị thương sao?”

Vân Xuyên thầm nghĩ trong đầu, chuyện cô trải qua hai ngày nay không cần vội nói với Thái Bà, nhất là bà ấy đem lại cho cô một cảm giác rất không an toàn.

“Thưa bà, cháu dâu có lỗi, hôm trước tỳ nữ của cháu bị thương, đêm hôm đó bà đã cho người dặn dò không được ra khỏi phòng, nhưng cháu không thể thấy chết không cứu, liền đưa con Mơ đi tìm thầy lang.

Trong lúc đó cháu lại bị chó cắn, không có gì nghiêm trọng đâu ạ.

Đã khiến bà phải lo lắng, cháu xin nhận lỗi.”

Nhìn Vân Xuyên từ đầu tới chân một lượt nữa, Thái Bà chạm đến ánh mắt trong veo của cô thì bất giác nhìn đi chỗ khác nói.

“Không sao là tốt rồi, cháu về phòng đi, bà đã cho người chuẩn bị đồ lại mặt, cháu có thể xem qua.”

Vân Xuyên suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.

Cô vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng đáp.

“Cháu đã hiểu, cháu cảm ơn bà đã thay cháu chuẩn bị quà lại mặt, cháu xin phép về viện của mình ạ.”

Vân Xuyên lui ra ngoài, vừa bước trên hành lang vừa nghĩ ngợi.

Cô cảm thấy đôi mắt của Thái Bà hôm nay hơi lạ, nhưng lại có chút gì đó rất quen thuộc.

Vân Xuyên chợt ngẩng phắt đầu lên, một cảm giác ớn lạnh chạy xuyên suốt từ gan ban chân lên tận đỉnh đầu.

Cô không dám nghĩ thêm nữa, nhanh chân trở về phòng mình đóng cửa lại.

Căn phòng tân hôn hơi bừa bộn, vệt máu đã khô thẫm lại trên sàn, nhìn thấy máu, cô lại nhớ tới con Mơ tội nghiệp.

Cô dặn dò tỳ nữ chuẩn bị cho mình ít nước tắm, sau đó trở vào nằm xuống giường.

Mấy ngày qua cô đã quá mệt mỏi, cả người gần như không còn chút sức lực nào, ngày mai còn phải về Kiều phủ lại mặt, cô muốn nghỉ ngơi lấy lại sức.

Lo sợ Dục Quỷ sẽ quay trở lại tìm mình, nghĩ ngợi một hồi, cô định ngồi dậy lấy dụng cụ ra làm mấy cái bẫy trong phòng.

Nhưng còn chưa kịp đứng lên, trong ngực áo hình như có thứ gì đó đang ngọ nguậy.

Vân Xuyên lôi ra được bình thuốc của Triệu Ý và chiếc nhẫn của tên quỷ tóc dài giả dạng làm nhà sư ném xuống giường.

Đột nhiên chiếc nhẫn tự động đậy, xoay xoay vài vòng, Vân Xuyên rút trâm ra, lùi về sau cảnh giác.

Chiếc nhẫn đang giãn ra biến thành một con giun to bằng ngón tay cái.

Con giun ngoác miệng cười với cô, một con mắt ở chính giữa chớp chớp.

Con giun trườn đến gần chỗ cô, Vân Xuyên sợ hãi nhảy khỏi giường, sau đó với lấy cái vỉ chuyên đập ruồi giáng cho con giun một cái.

“Đừng đánh ta, đánh ta ta đánh lại đấy.”

Giọng nói đó chẳng phải là của tên nhà sư giả sao? Vân Xuyên không do dự trực tiếp đánh xuống một cái.

“Đau quá.

Ta đã bảo là không được đánh cơ mà.

Còn dám đánh là ta đánh cô thật đấy.”

Vân Xuyên lại tiếp tục đánh thêm một cái nữa.

Lần này từ con giun bốc lên một luồng khí xanh ngọc, biến thành bộ dạng quỷ phong lưu, nhưng mờ ảo như linh hồn.

Hắn túm lấy cái vỉ trong tay cô ném đi, một nhát quẳng cô lên giường ghì xuống.

Vân Xuyên bị bất ngờ, định thần lại thì hắn đã thổi vào mặt cô, nham hiểm nói.

“Cô gái này, thân lừa ưa nặng, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao?”

Vân Xuyên muốn vùng lên, cô nghĩ hắn không có bản thể, chỉ giống như ảo ảnh, nhưng không ngờ lại nặng đến vậy.

“Anh muốn gì thì nói mau đi, tôi là phụ nữ đã có chồng.”

Tóc dài hất tóc qua vai, đánh hơi trên người cô, sau đó lại ngửi xung quanh, trừng mắt nhìn cô hỏi.

“Mùi của tên mặt lạnh thối tha kia.

Nói cho ta biết, cô có quan hệ gì với hắn?”

“Anh hỏi ai cơ?”

“Hừ, đừng giả vờ ngây thơ với ta, chính là tên Tướng quân mặt lạnh như tiền đó.

Tên đần thối tha.”

Vân Xuyên biết hắn đang nhắc tới Tướng quân nhà mình, nhưng vẫn giả bộ không biết.

“Anh nói gì tôi không hiểu.”

Đột nhiên tóc dài tóm lấy cần cổ Vân Xuyên, kéo người cô lên áp chặt vào tường, mạnh tới nỗi lưng của cô truyền tới một cơn đau nhói.

Bàn tay anh ta lạnh buốt, lạnh đến thấu vào da thịt cô.

“Còn không nói thật, ta bóp ch3t cô.”

Vân Xuyên cảm thấy cổ mình sắp bị bóp vụn đến nơi, cô khổ sở ho thành tiếng, khuôn mặt bắt đầu tái nhợt đi, lắp bắp mãi mới được mấy từ.

“Anh…anh thả tôi ra trước đã…tôi không…không thở được…xin anh…khụ khụ khụ…”

Quỷ tóc dài cũng đã cảm nhận được nếu mình còn mạnh tay thêm nữa thì sẽ gi3t chết cô gái này, hắn liền thả cô ra, Vân Xuyên rơi bịch xuống giường, ho lên sặc sụa.

Cô nhanh tay với lấy cây trâm giơ lên.

“Anh không được lại gần, có gì từ từ nói.”

Quỷ tóc dài nhìn cây trâm trong tay Vân Xuyên, hắn nheo mắt, nhận ra đó là khắc tinh của yêu quỷ, liền hừ lạnh một tiếng hơi lùi về sau, lấy lại dáng vẻ hào hoa của mình.

“Nói đi, cô và tên đần họ Triệu kia có quan hệ gì? Có phải là nữ nhân của hắn không?”

Vân Xuyên nhanh nhảu suy tính trong đầu, cô thấp giọng nói với hắn.

“Ta làm sao là nữ nhân của Tướng quân được.

Anh nghĩ xem, ta mà là nữ nhân của Tướng quân thì có cần liều chết đi tìm thuốc ở U Linh Cốc không?”

Tóc dài còn chưa tin lời cô, liếc mắt quan sát xung quanh, cười nhạt hỏi.

“Không phải nữ nhân của hắn, sao lại ở trong căn phòng xa hoa thế này?”

“Tôi cũng muốn leo lên giường của Tướng quân lắm, nhưng đáng tiếc, tôi chỉ là con hầu của Phu nhân.

Tôi đã được gả ra ngoài rồi, nhưng Phu nhân nhà tôi đang bị bệnh nặng, Tướng quân lại không có nhà, tôi không muốn làm một kẻ bất trung, chỉ có thể liều chết đi tìm đông trùng hạ thảo cho Phu nhân chữa bệnh.”

Tóc dài đưa tay lên vân vê cằm, hai mắt khói nhìn cô chăm chú đánh giá mấy lượt.

Vân Xuyên thấy hắn nhìn lâu quá, chỉ sợ sẽ bại lộ, nên liền hỏi qua chuyện khác.

“Tôi còn nợ anh một ân huệ, anh đưa cho tôi chiếc nhẫn kia là muốn tôi trả ân huệ cho anh phải không?”

Tóc dài hừ nhẹ một tiếng, dò xét Vân Xuyên, hắn đúng là muốn tìm cô để bắt cô trả ân huệ đã dẫn đường cho cô tới U Linh Cốc, xong bây giờ hắn lại muốn đùa giỡn cô một chút.

Tóc dài nở nụ cười gian xảo, hơi ngả người về trước nói với Vân Xuyên.

“Nếu ta muốn cô giúp ta lấy mạng tên Triệu Ý đáng ghét đó, cô có đồng ý không?”