“Thái độ của anh với ba em vẫn không thay đổi.” Đứng ở trước cửa, Mạnh Uyển Lôi tức giận nhìn người đàn ông bên cạnh.

Nghiêm Quân Dịch khuôn mặt anh tuấn, lãnh đạm, không nói lời nào.

Mạnh Uyển Lôi vẻ mặt bất đắc dĩ “Dịch, anh khi nào mới không như vậy nữa! Ba cũng đã tha thứ cho anh, lại không cùng với anh so đo chuyện trước kia!”

“Thật không?” Nghiêm Quân Dịch cười lạnh “Không nghĩ đến chuyện cũ ông ấy thái độ không như vậy ?” Ông Mạnh nhìn đến hắn căn bản xem như kẻ thù không khác.

“Ai bảo thái độ của anh đối với ông ấy cũng rất kém.” Mạnh Uyển Lôi trừng anh.

Ba cô đối với chuyện cô ở cùng với Nghiêm Quân Dịch chưa hề lên tiếng, thái độ vô cùng bình tĩnh nằm ngoài dự kiến của cô, cô còn nghĩ rằng ông sẽ kiên quyết phản đối đến cùng, không ngờ một câu ông cũng chưa nói, chính là mỗi lần nhìn đến Nghiêm Quân Dịch sắc mặt liền thâm trầm đi xuống, mà Nghiêm Quân Dịch cũng như vậy, hoàn toàn xem ba cô vờ như không thấy.

Ái chà! Hắn rõ ràng là phối hợp đồng dạng thái độ hành xử giống ba cô. Cô ở giữa hai người đàn ông quan trọng cũng rất là khó xử, Mạnh Uyển Lôi vừa bực mình vừa buồn cười. “Dịch, ông ấy cũng là ba vợ của anh mà.” Cô đã lấy anh, hiện tại đã là vợ của anh. “Anh đối xử với ba tốt một chút nhé!” Nào có con rể mang sắc mặt như vậy xem ba vợ?

“Ba vợ?” Nghiêm Quân Dịch cười nhạt. “Ông ấy nên gọi anh một tiếng em vợ đi?”

“Dì cũng không có kết hôn với ba!”

“Chị ấy cũng đã sinh cho ông ấy một đứa con gái.”

“Nghiêm Quân Dịch!” Mạnh Uyển Lôi tức giận.

Mà hắn chỉ là nhìn cô một hồi rồi hừ lạnh.

“Anh……” A! Cô đột nhiên ôm bụng.

“Làm sao vậy?” Nghiêm Quân Dịch lập tức khẩn trương ôm lấy cô, bàn tay to vuốt ve phía bụng. “Bụng còn đau không?”

Mạnh Uyển Lôi lườm hắn một cái. “Còn không phải do anh làm cho em tức giận.” Cô đã mang thai được năm tháng, là một đứa bé trai.

“Được rồi, anh sẽ cố gắng thêm nữa.” Nghiêm Quân Dịch lời nói ra thực miễn cưỡng.

“Còn gì nữa?” Mạnh Uyển Lôi còn chưa có vừa lòng.

“À, anh sẽ gọi ông một tiếng ba vợ.” Hai chữ cuối cùng nói đến có vẻ như là đang nghiến răng nghiến lợi.

“Thế này mới ngoan.” Mạnh Uyển Lôi vừa lòng vỗ nhẹ lên mặt Nghiêm Quân Dịch, anh khẽ hừ mũi. “Đừng như vậy mà!” Cô dịu dàng ôm lấy anh, kéo mặt anh xuống, trấn an lòng anh rồi khẽ hôn nhẹ anh một cái. “Em yêu anh.”

Mỗi ngày, cô đều có nhiều hơn vài lần bộc lộ tình yêu với anh.

Đối với cô không có cách nào kháng cự, Nghiêm Quân Dịch mềm lòng, mãnh liệt hôn cô thật nồng nàn.

“Anh yêu em.”

“Anh yêu em.”

Say you love me……

HẾT