Editor: VũBeta: Vũ YênTôi mờ mịt, đưa tay sờ loạn không khí xung quanh nhưng không tìm được cảm giác băng lãnh quen thuộc.
Chẳng biết gió từ đâu thổi qua khiến nến trong phòng tắt hơn phân nửa. Vương Bát Khâu hoảng hốt, bỗng nhiên lại trở lên điên loạn, tôi đứng im tại chỗ cho tới khi phía sau lưng bị đập một cái, đau đớn kịch liệt khiến tinh thần tôi phút chốc liền thanh tỉnh.
Vương Bát Khâu nói Trương Khởi Linh đã biến mất.
Tôi nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, Vương Bát Khâu đuổi sát sau lưng không rời. Tôi một đường chạy xuống tới lầu ba, lúc này ánh mặt trời đã tắt, hành lang vốn u ám nay càng thêm tăm tối, tôi vừa chạy vừa thở hồng hộc, chạy đến khúc quanh tôi phát hiện mấy hộ gia đình xung quanh cửa phòng đều hé ra một khe nhỏ, trong lòng thầm kêu không tốt nhưng hiện thực chẳng cho tôi lựa chọn bởi Vương Bát Khâu đã đuổi tới. Tôi lách mình vào một gian nhà, tiện tay khoá chốt cửa, Vương Bát Khâu ở bên ngoài tức giận đập búa sắt ầm ầm vào cánh cửa, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên ầm ầm. Trong khu nhà hoang vắng vẻ này thứ âm thanh ấy càng khiến người ta sợ hãi không nói lên lời.
Tôi cứ nghĩ với tốc độ đập cửa của Vương Bát Khâu chẳng mấy chốc cánh cửa sẽ bị đập bể, nhưng tôi lúc này không muốn nhìn thấy gã, cũng không dám nghĩ tới tên gã. Tôi đứng yên lặng như thế không biết qua bao lâu, tới khi ngoài cửa vang lên tiếng đế giày kéo lê trên mặt đất, âm thanh kia ngày càng xa, cho tới khi biến mất hẳn, tôi thở phào nhẹ nhõm, vươn tay sờ sờ trên tường ấn lên công tắc đèn, đột nhiên lại thấy một thân ảnh thấp bé đứng bên cạnh chiếc bàn vuông cũ kỹ.
Đó là một bà lão mặc một thân hắc y hầu như chìm lẫn vào bóng tối, nhưng cho dù đầu óc mơ màng tôi vẫn thấy được sắc mặt trắng bệch của bà ta không phải là sắc mặt mà người bình thường nên có.
Trái tim đã nhảy tới cổ họng.
Cùng là quỷ hồn nhưng cảm giác bà lão này mang tới so với Trương Khởi Linh hoàn toàn khác biệt.
TaTô đứng im không nhúc nhích, cả người cứng đơ như pho tượng, chính giây phút này tôi lại ước gì mình biến thành pho tượng cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy…
Bỗng nhiên thân ảnh phía trước mặt hơi nhúc nhích, tôi cảm thấy trái tim mình muốn ngừng đập. Bàn tay tôi mò về chốt cửa phía sau, nhưng dù vặn thế nào chốt cửa cũng không chịu mở, giống như đang bị ai đó điều khiển. Khuôn mặt tựa xác chết đang tiến về phía tôi ngày càng gần, tôi có cảm giác cấp bách đến hít thở không thông nhưng hai năm kinh nghiệm trộm mộ thật không uổng phí, tôi nhanh chóng điều chỉnh ánh mắt sợ sợ hãi quét qua bài trí trong phòng, ngay lúc thân ảnh kia vọt tới, tôi liền lách mình chạy vào cửa phòng gần đó nhất, tôi không biết làm như thế có hữu ích hay không nhưng bản năng cầu sinh trong hiểm cảnh nói cho tôi biết phải chạy trốn, chạy vào trong phòng tôi nhanh tay khoá chốt cửa còn không quên kéo cái bàn gần cửa sổ ra chặn lại.
Làm xong xuôi tôi đã mệt tới mức ngã ngồi trên mặt đất, rất không có tiền đồ mà ngồi co rúc dưới gầm bàn.
Thời gian chậm chạp trôi qua đối với tôi chính là một loại giày vò tra tấn, phía sau cánh cửa một chút động tĩnh cũng không có, tựa như những chuyện xảy ra nãy giờ chỉ là ảo giác của tôi.
Không khí liền lâm vào an tĩnh tuyệt đối. Những lời Vương Bát Khâu nói ban nãy bỗng vang vọng trong đầu tôi.