Tĩnh Nghi cũng không biết tại sao bản thân lại ngủ trên chiếc ghế lắc (1) ngoài ban công, dụi dụi đôi mắt, chầm chậm mở ra, cả một khoảng không ửng lên nhiều tầng màu sắc vàng đỏ đập vào mắt cô, màu sắc đỏ rực biến ảo của sự kỳ diệu, cuối cùng biến thành một bức tranh đen đặc, tạo nên sự xinh đẹp kỳ lạ.

Ý? Cái mùi gì vậy? Sao lại có chút khét, không không phải là mùi khói thuốc (lá). Mùi khói thuốc?

“A…” Tĩnh Nghi theo bản năng la thất thanh, sau đó chạy vào nhà bếp, tiêu rồi, cô vừa mới giận dỗi với thằng nhãi ranh định ra ban công muốn nghỉ ngơi chút xíu, ai ngờ nằm xuống liền ngủ luôn.

‘Rầm’ một tiếng, cửa bị mở ra, khói mù mịt khắp phòng ngay lập tức xông ra ngoài.

“Ách-xì” Tĩnh Nghi bị đám khói mù mịt làm cho sặc liên tục hắt hơi, còn thủ phạm lại phát ra lời nói càng khủng bố hơn, “Woa, cháy rồi kìa” Nói xong, nó liền nhanh chóng chạy vào phòng khách, đồng thời chỉ vào nhà bếp hét lên với cô “Cái đồ ngu ngốc, ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Cứu hoả đi.”

“Cái gì?” Tĩnh Nghi vẫn còn chưa phản ứng kịp, thì ngọn lửa đỏ rực đã bùng lên.

“Gọi gọi gọi 119 mau.” Tĩnh Nghi gào to lên, cũng nhanh chóng chạy ra phòng khách cầm lấy di động gọi.

Nửa tiếng sau.

Trong đội cứu hoả mặc bộ đồng phục màu cam, có một đôi mắt hung hăng trừng Tĩnh Nghi, Tĩnh Nghi bị nhìn đến toàn thân mất tự nhiên, trong lòng không cầm được thầm đoán, cái người này có bệnh phải không ta? Làm gì mà nhìn mình dữ vậy?

“Cô làm mẹ cái kiểu gì vậy hả?”

“Cái gì?” Tĩnh Nghi ngơ ngác một chút, cái gì mà mẹ?

Người nhân viên cứu hoả vẫn hung dữ nói: “Người mẹ như cô thật chẳng ra làm sao hết, nhìn cô mốt như vậy, trẻ trung như vậy, lại để con trai cô nấu cơm? Cô thật độc ác mà.”

“Hả?” Lúc này Tĩnh Nghi nghe đã hiểu, chỉ là, cô khi nào trở thành mẹ của nó? Trừ khi là…

“Chú cứu hoả, chú đừng nói như vậy với bà, haizz, ai kêu mệnh của con khổ, bà thì mỗi ngày chỉ cho con ăn mì gói, con… con thật sự nuốt không nổi nữa mới nấu cơm, xin lỗi, đã gây thêm phiền phức cho các chú rồi.” Minh Diệm bỗng nhiên nói với khuôn mặt tràn đầy u sầu, cộng thêm khuôn mặt lem luốt của nó càng làm cho nhân viên cứu hoả cực kỳ đồng tình.

“Ê, mày có ý gì hả?” Tĩnh Nghi không vui quát lớn lên.

“Cô gào cái gì hả? Tôi nói cho cô biết, tôi không chỉ là nhân viên cứu hoả còn từng làm luật sư, cái hạng ngược đãi, hù doạ trẻ em giống như cô cũng phải chịu sự xử phạt của pháp luật, nhìn cô ăn mặc thì giống người hành động thì giống chó, không ngờ lại độc ác như vậy.” Người nhân viên cứu hoả này cũng không biết bị rút gân ở chỗ nào, cứ xăm xoi vấn đề này không chịu tha.

“Nè, anh…”

“A Phi, rút quân.” Đột nhiên xuất hiện một người đàn ông hơi lớn tuổi ra lệnh với người nhân viên cứu hoả ngu ngốc này.

“Dạ, đội trưởng.” A Phi hành lễ bèn rời khỏi căn phòng.

“Cô ơi, xin lỗi nha, cũng vì sự lơ là của mẹ cậu ấy nên mẹ cậu ấy mới mất đi, tôi nghĩ cậu ấy là không hy vọng đứa bé này có một tuổi thơ không vui vẻ như cậu ấy thôi.” Đội trưởng thương cảm giải thích.

“Nhưng mà tôi…”

“Được rồi, sự việc đã giải quyết xong, chúng tôi cũng đi đây, lần sau chú ý nha.” Đội trưởng không cho Tĩnh Nghi cơ hội mở miệng bèn nhanh chóng rời khỏi.

Toàn bộ người đều rời đi, trong phòng lại yên tĩnh trở lại, không khí cũng dường như trở nên căng thẳng, cảm giác giống như chỉ cần chạm phải một cái liền bùng nổ.

“Nói – - – - – chuyện này là sao?” Tĩnh Nghi lạnh lùng mở miệng.

Minh Diệm không thèm chấp nhún nhún vai, “Ngươi đừng dùng cái ánh mắt đó mà nhìn ta, ta cũng chả nói bậy bạ cái gì.”

Tĩnh Nghi tức giận đứng dậy, hai tay chống hông, bắt đầu trách mắng “Mày không nói gì mà người ta lại tưởng rằng tao là mẹ của mày hả? Tao có già đến như vậy không, hứ, mày cũng nghe được cái ngữ khí của cái tên thối tha kia rồi đó.” Tức chết cô luôn rồi nè.

Minh Diệm chau mày, cười ha ha nói, “Mẹ ta nói ngươi thật ra rất ‘dịu dàng’ nha, ta tin là bây giờ tiểu thư Tĩnh Nghi ‘dịu dàng’ đáng lẽ không nên so đo gì với người nhân viên cứu hoả kia chứ mới phải chứ.” Nó đặc biệt nhấn mạnh hơn hai chữ ‘dịu dàng’.

Tĩnh Nghi bị lời nói của nó ngẩn ra một lát.

Giây kế tiếp, khoé miệng cô hơi nhếch lên, cúi người trả lời nó: “Mẹ của mày nói mày là ‘anh linh’ của quý tộc, tao tưởng là ‘quý tộc’ chí cao vô thượng (*) sẽ không chơi khăm trêu đùa loài người nữa chứ?”

( (*) Chí cao vô thượng: Chỗ tối cao, cao nhất.)

“Ngươi…”

“Ha – ha- ha -” Tĩnh Nghi nhìn thấy dáng vẻ giận dỗi của nó, cười lớn ba tiếng, hứ, đấu với cô, cô lại không phải là Tô Tiểu Thiến ngốc nghếch! Mới không có ngu xuẩn như vậy!