“Mày…” Miss Lâm bắt đầu có chút sợ hãi, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Thứ sáu tuần trước tại khách sạn Phương Tâm, cô cùng với ông chủ Lưu làm cuộc ‘giao dịch’ lần thứ 2, ông chủ Lưu rất chú ý đến an toàn, mỗi lần ‘làm việc’ đều thích mang ‘áo mưa’ màu tím, suy cho cùng ông cũng là người đã có gia đình, cho nên, ‘giống’ của ông ta nhất định không thể để rơi rớt ở bên ngoài được.

Lúc vừa mới đến công ty này cô mới hiểu được, làm tốt không bằng lấy chồng giỏi, mà Tiêu Dật là trưởng phòng, có học thức lại nhiều tiền, dịu dàng ân cần, không có ra vẻ dáng dấp lãnh đạo, anh ấy hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của một người chồng tốt, cho nên anh đã trở thành Bạch mã Hoàng tử trong lòng của các cô gái, mà cô cũng đã trúng độc rất nặng rồi, nhưng mà cô chỉ là một nhân viên cỏn con làm sao mới có thế tiếp cận được vị lãnh đạo cấp cao như thế đây?

Cô không cam lòng, cô tin chỉ cần bản thân cố gắng thì nhất định có thể được anh ấy chấp nhận, ông trời luôn công bằng, ông đóng đi cánh cửa này, thì sẽ mở một cánh cửa khác, cô vô tình nghe được có một cass (*) làm cho tất cả mọi người đều phải bó tay, ‘Hương Mô Mô (**)’ mà đối phương tạo nên sẽ chiếm lĩnh ở phố mua sắm.

( (*) Cass: Từ dùng trong kinh doanh, nhưng Mã tra không ra, không hiểu nó là gì, nhưng Mã đoán nó giống như công trình, dự án, quần chúng nào biết rõ giải thích giúp Mã với, liên quan đến những từ chuyên ngành trong kinh doanh Mã mù tịt T_T)

( (**) Hương Mô Mô: Mã không chắc đây là tên nhãn hiệu hay sản phẩm nữa?? Vì ‘mô mô’ là bánh màn thầu hay bánh bao không nhân, ‘hương’ thì là hương thơm => “Hương Mô Mô’ = Bánh màn thầu có mùi thơm. Nhưng khi tra thì thấy nó là tên một nhãn hiệu bánh quy, có nhiều mùi… nên Mã cũng chả biết là đang nói về bánh màn thầu hay tên một loại nhãn hiệu. Nói chung tạm thời cứ biết là một mặc hàng được tung ra để cạnh tranh đi, Mã sẽ ngâm cứu lại khúc đó.)

Nắm rõ được đầu đuôi ngọn ngành của đối phương, lúc vừa mới bắt đầu cô có chút do dự, bởi vì đối phương là một lão già đầu hói, vừa xấu lại vừa mập ù, nhưng… nếu cô không liều chết một lần, vậy thì cô mãi mãi cũng không ngóc đầu lên được.

Nhắm mắt, cắn răng, cô bắt đầu kế hoạch mồi chài.

Trùng hợp gặp gỡ, giả bộ tội nghiệp, giả bộ ngây thơ, Lâm Thần Thần là một người con gái đẹp tiêu chuẩn của miền Nam, xinh xắn đáng yêu, đối với người đẹp nhỏ bé ngây thơ như vậy, ông chủ Lưu thú tính bộc phát, một lần giả vờ say rượu để ông chủ Lưu nếm được mỹ vị, xong việc, cô khóc lóc nói lần đầu tiên đã mất rồi, ông chủ Lưu với chủ nghĩa đại nam nhân vội vàng đưa cho cô một triệu, khi biết cô làm việc tại tập đoàn Sinh Nguyên, ông ta liền hứa một cách chắc chắn sẽ bảo đảm giúp cô thăng chức.

Quả nhiên.

Cô hoàn thành được cái cass bó tay kia của công ty, chỉ trong một đêm mọi người đều biết đến Lâm Thần Thần, còn cô cũng từ giây phút đó từ một nhân viên quèn biến thành giám đốc bộ phận, quản lý trực tiếp của Tiêu Dật.

Vốn tưởng rằng cố gắng của bản thân có thể nhận được hồi báo, ai mà ngờ văn phòng làm việc bỗng dưng chuyển đến một con nhỏ từ đâu đến, mà đáng ghét hơn là, con nhỏ đó lại hoàn toàn thu hút được sự chú ý của Tiêu Dật, mỗi một cái nhíu mày, một nụ cười của nó, khuôn mặt anh đều sẽ vì vậy mà thay đổi, đau xót.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà trở nên như vậy? Dựa vào cái gì mà cô vất vả cực khổ làm hết tất cả nhưng lại được hồi báo như vậy chứ?

Không được.

Không thể được.

Tuyệt đối không.

Đúng, cô không thể để bất cứ người nào đoạt đi đồ thuộc về cô!

Cũng kể từ lúc đó, Tô Tiểu Thiến trở thành cái đinh trong mắt mà cô muốn loại bỏ, cô không tiếc dùng tất cả mọi giá để trừ bỏ con nhỏ đó.

Chỉ là…

Con nhỏ đó sao luôn gặp may như vậy, trong công việc mặc kệ là cass trên dưới lớn nhỏ nhiều ít ra sao, nó đề có thể hoàn thành, trong cuộc sống cho dù cô có phái biết bao nhiêu người đi bắt cóc, cưỡng hiếp nó, nhưng sao mà nó luôn có thể tránh thoát được tai nạn vậy, điều này khiến cô càng thêm đố kị, lần này nó nghỉ mà không xin phép, điều này quả thật là quá tốt.

Chỉ là đối với sự việc trước kia… Tại sao thằng nhóc này lại biết được?

Minh Diệm lúc này đang dựa thoải mái vào chiếc ghế dựa bằng da, chân để lên bàn của cô, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, trong lòng nó chế giễu khinh thường, muốn người khác chừa cho đường sống, trước tiên ngươi phải chừa cho người ta cái đã.

“Lâm Thần Thần, trừ khi ngươi thật sự không nhớ gì hết?” Lần này giọng nói của Minh Diệm truyền đến một cách xa xăm.

Hứ, cho dù nó biết được nội dung thì đã làm sao? Cô không tin rằng nó có chứng cứ? Hứ, chỉ cần có chết cũng không thừa nhận, ngược lại cô có thể thưa nó về tội vu khống!

“Ngươi xác định là ngươi muốn thưa ta tội vu khống ngươi?” Minh Diệm đột nhiên lại nói ra một câu.

“Á…” Lần này Lâm Thần Thần nghe rất rõ ràng, rời khỏi chỗ ngồi la thất thanh nhìn nó một cách khủng hoảng, nó, nó làm sao biết được suy nghĩ của cô?