Editor: Tịnh Quân

Chương 43 - Lung Lạc

"Woah, viện này thật là đẹp nha." An nhi vừa đỡ Trữ Tâm bước vào sân, vừa không kịp nhìn cảnh tượng xung quanh trong viện, nhịn không được khen.

Sân viện rất lớn, đích thị là phồn cảnh ngày xuân. Hoa đào rơi đầy ven đường, xung quanh là biển hoa khoe sắc, mọi người đi theo đường mòn, trong không khí phiêu tán mùi hoa cỏ làm tâm tình người ta sung sướng. Dưới bóng cây là một góc đình hành lang, nhìn là có thể thấy thoải mái và mát mẻ. Đi một hồi là thấy một hồ nước, trong sạch và cạn, hình trăng khuyết, nhiều cá đủ màu chơi đùa. Trên hồ là cầu đá xanh nhạt, chỉ dài vài thước nhưng đẹp lung linh, điêu khắc thập phần tinh xảo. Bờ hồ, chỗ nhánh cây là xích đu buông xuống, dây mây thô kệch bọc da thú màu trắng, hoa leo quấn quanh rất đẹp. Một đường đi tới, không chỉ có An nhi, ngay cả Diệp Kết Mạn và Thư nhi đều âm thầm kinh ngạc. Viện này tựa như tiên cảnh, có thể thấy chủ nhân chăm chút không ít.

"Đây là... viện của Kỷ tiểu thư?" An nhi cảm khái, "Quả nhiên rất xứng với Kỷ tiểu thư."

Nghe An nhi nói, trong lòng Diệp Kết Mạn bỗng chấn động, hậu tri hậu giác kịp phản ứng: Đúng rồi, Trữ Tâm là thị nữ bên người Kỷ Tây Vũ thì phòng ở tự khắc là ở trong viện Kỷ Tây Vũ. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn có chút khẩn trương. Mà khi xem cảnh tượng xung quanh lại có một phen tư vị khác. Nàng không khỏi tò mò cuộc sống của Kỷ Tây Vũ là như thế nào.

Đang trong suy nghĩ, đã tới cuối đường, cước bộ Trữ Tâm ngừng lại ý bảo tới rồi. Tất cả ngẩng đầu nhìn liền thấy mấy gian phòng chồng chéo đan vào nhau một cách có hứng thú hiện ra trước mắt. Trữ Tâm chỉ vào gian phía bên phải, nói: "Nơi đó."

An nhi Thư nhi hiểu ý, đỡ Trữ Tâm đi về phía đó. Diệp Kết Mạn đi ở phía sau, nhấc chân đi lên thềm. Cước bộ nàng ngừng lại trước căn phòng, cảm tình phức tạp nhìn cánh cửa đóng kín bên kia, rồi xoay người đi theo ba người Trữ Tâm bước vào phòng bên cạnh.

An nhi cùng Thư nhi dưới sự yêu cầu của Trữ Tâm đỡ nàng ngồi xuống ghế. An nhi thoáng nhìn thấy môi Trữ Tâm khô khốc, tri kỷ rót một chén nước đưa qua:

"Tỷ uống chén nước nhuận hầu đi."

Nhìn đến chén trà trước mắt, Trữ Tâm hơi sửng sốt, trầm mặc một lát mới tiếp nhận, uống cạn.

Diệp Kết Mạn nhìn Trữ Tâm, rồi nói: "An nhi, Thư nhi, hai em ra ngoài canh chừng dùm ta một lát, ta có lời muốn nói với Trữ Tâm. Nếu có người đến thì báo cho ta một tiếng."

"Dạ, Thiếu phu nhân." Hai người mặc dù kỳ quái nhưng nếu Diệp Kết Mạn đã mở miệng phân phó thì họ vẫn theo lời rời khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn hai người, Diệp Kết Mạn chậm rãi đi đến bên cạnh Trữ Tâm, đưa tay rót trà. Trữ Tâm nhìn Diệp Kết Mạn không nhanh không chậm làm hết thảy cũng không mở miệng. Diệp Kết Mạn buông ấm trà, đẩy chén trà đẩy qua, giương mắt nhìn Trữ Tâm ngồi xuống ở bên cạnh, thần sắc ôn hòa nói:

"Vừa rồi ở linh đường ngươi hỏi ta là ai, nói vậy khi nãy ngươi cũng nghe thấy ta nói chuyện. Ta là Bùi tứ thiếu phu nhân - Diệp Kết Mạn, mới đến quý phủ ngày hôm qua, xuất thân từ thường gia ở thành Bắc. Ta nghĩ về hôn sự đó ở Bùi gia ngươi cũng có vài phần nghe thấy. Trên thực tế, ngày tiểu thư nhà ngươi gặp chuyện không may cũng là ngày ta xuất giá vào Bùi gia." Khi nói chuyện, Diệp Kết Mạn hồi tưởng lại tình cảnh đêm đó, tâm tình không khỏi có chút phức tạp. Nàng trầm mặc một lát mới tiếp tục nói: "Thực không dám dấu, ta trăm phương nghìn kế nghĩ biện pháp đến Kỷ phủ là vì Kỷ Tây Vũ."

Vẫn lắng nghe, Trữ Tâm nhíu mi, ánh mắt đề phòng: "Ngươi ở thành Bắc, đồng nghĩa với việc càng không quen biết tiểu thư hơn thì tại sao lại để ý chuyện tiểu thư?"

"Ta..." Diệp Kết Mạn vốn muốn nói sự thật, nhưng đột nhiên nghĩ đến đối phương đã là thị nữ bên người Kỷ Tây Vũ thì tại sao lại không biết lúc Kỷ Tây Vũ đến thành Bắc tiếp xúc với ai? Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn chợt thấy đau đầu, nhất thời nghĩ không ra lý do đành phải hàm hồ nói: "Cơ duyên xảo hợp quen biết được với tiểu thư nhà ngươi, mặc dù thời gian ngắn ngủi...Nhưng cũng hợp ý."

Quả nhiên, Trữ Tâm vẫn chưa tiêu trừ nghi ngờ ngược lại nghi vấn nhiều hơn, nói: "Ta đi theo tiểu thư từ nhỏ, phàm là quen biết tiểu thư ta đều rõ như lòng bàn tay, ta không nhớ là nàng có quen ngươi không?"

Nhìn Trữ Tâm vẫn còn nghi ngờ, Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy đau đầu hơn. Nàng không thể nói là Kỷ Tây Vũ chết rồi nàng mới quen biết, như vậy thế nào người ta cũng nói nàng bị điên. Trữ Tâm có vẻ là người cẩn thận, thật sự không dễ gạt, phi làm sao mình mi được nàng tin tưởng? Đó là trong nháy mắt suy nghĩ, Diệp Kết Mạn nhìn xuống mộc phù đang đeo xúc động muốn gọi Kỷ Tây Vũ ra. Nàng có chút kỳ quái vì sao Kỷ Tây Vũ lại không đi ra? Mà Kỷ Tây Vũ không đi ra hẳn là có nguyên nhân của nàng. Huống chi... Nếu ngay cả việc nhỏ này làm cũng không được thì còn có thể giúp được việc gì? Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn hít một hơi thật sâu, kiềm chế xúc động muốn gọi Kỷ Tây Vũ, bức bách chính mình nhìn thẳng Trữ Tâm, chậm rãi nói:

"Ngươi cũng không có khả năng lúc nào cũng đều đi theo tiểu thư nhà ngươi không phải sao?"

Nghe Diệp Kết Mạn nói, sắc mặt Trữ Tâm thoáng chốc biến đổi, hiển nhiên nghĩ tới lần này khi Kỷ Tây Vũ gặp nạn là lúc nàng không có ở bên cạnh. Diệp Kết Mạn còn muốn nói điều gì chợt nghe răng rắc một tiếng, liền thấy chén trà trong tay Trữ Tâm vỡ tan. Mảnh vỡ sắc bén cắt tay Trữ Tâm, chảy máu. Diệp Kết Mạn thấy thế quýnh lên, nắm cổ tay Trữ Tâm, trách mắng:

"Ngươi điên rồi!"

Khi nói chuyện, Diệp Kết Mạn mở ngón tay Trữ Tâm ra, thần sắc Trữ Tâm có chút hoảng hốt tùy ý Diệp Kết Mạn cau mày đem mảnh vỡ bỏ lên bàn. Diệp Kết Mạn nhìn quanh phòng một vòng, lên tiếng hỏi: "Thuốc mỡ băng gạc để đâu?"

Trữ Tâm tái mặt không nghe không nói gì, Diệp Kết Mạn thở dài, đứng dậy đi tìm. Cũng may, rất nhanh nàng đã tìm được thuốc mỡ và băng gạc được đặt chỉnh tề ở ngay tủ. Diệp Kết Mạn trở lại bên cạnh Trữ Tâm, không do dự bắt đầu bôi thuốc băng bó. Khi nàng ngẩng đầu lên vẫn thấy đối phương mất hồn mất vía, bỗng có chút cảm khái:

"Một cái Kỷ phủ to như vậy lại chỉ có một mình ngươi bi thương." Dừng một chút, Diệp Kết Mạn nghiêm nghị nói, "Bất quá hiện tại không phải thời điểm để thương tâm. Thi cốt Kỷ Tây Vũ chưa lạnh, quan phủ lại mập mờ. Ngoại giới chỉ nói tiểu thư nhà ngươi như nữ tử bình thường liễu yếu đào tơ, mà lại không biết nàng tâm tư kín đáo trí tuệ hơn người. Ngươi ở chung cùng nàng lâu như vậy hẳn là rõ ràng, nàng có thể chết đuối? Chuyện này, sau lưng nhất định có uẩn khúc chúng ta không biết."

"Vì sao?" Trầm mặc một lúc lâu, Trữ Tâm thất thần ngẩng đầu nhìn Diệp Kết Mạn, chậm rãi rút tay mình về, nghiêm mặt gằn từng chữ, "Đúng vậy, ta không tin tiểu thư sẽ dễ dàng chết đi như vậy. Nhưng ta cũng không tin ngươi. Về phần chuyện của tiểu thư, ta sẽ tự nghĩ cách điều tra, không nhọc ngươi lo lắng."

Diệp Kết Mạn nhíu mày: "Một mình ngươi không đối phó được toàn bộ Kỷ gia."

Trữ Tâm: "Thì sao? Cho dù phải bỏ mạng, ta cũng sẽ làm. Nhưng còn ngươi, thân là tân Thiếu phu nhân Bùi gia, ta có thể tin tưởng ngươi sẽ đứng ở bên tiểu thư?"

"Ta... ta có lý do của mình."

Trữ Tâm bức bách nhìn Diệp Kết Mạn chằm chằm: "Lý do?"

Diệp Kết Mạn mím môi: "Đáp án trọng yếu như vậy sao?"

"Đúng thế." Trữ Tâm lạnh lùng nói, "Chuyện ở đây đối với Bùi thiếu phu nhân ngươi căn bản trăm hại không một lợi, không ai ngu ngốc vô duyên vô cớ làm chuyện bất lợi đối với mình. Ngay cả đáp án ngươi còn không có thì dựa vào cái gì bảo ta tin tưởng ngươi?"

Diệp Kết Mạn nắm chặt hai tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Ngoài cửa sổ nắng chang chang chiếu sáng cả phòng. Hai người lặng im đứng song song, Diệp Kết Mạn nhìn Trữ Tâm đang nghi ngờ mình, trong lòng bỗng nhiên có một thanh âm vang lên làm Diệp Kết Mạn do dự. Một lát sau, coi như nàng quyết định xong, nàng nhắm mắt, khi mở ra, đôi mắt đã thanh minh, nàng nhẹ nhàng nói:

"Nếu ta nói, là bởi vì ta yêu Kỷ Tây Vũ thì sao?"

Giọng nói không lớn rơi vào im lặng. Mặt không chút thay đổi Trữ Tâm đột nhiên chấn động thần sắc, mở to mắt không dám tin nhìn Diệp Kết Mạn. Trong mắt Trữ Tâm nhìn thấy: Diệp Kết Mạn che giấu buồn bả, tựa hồ để nói ra một câu ngắn ngủn này đã tiêu hao hết tinh thần nàng. Mặt mày Diệp Kết Mạn rũ xuống, rồi lập tức lại nâng lên nhìn thẳng Trữ Tâm, trong đồng tử màu nâu trong suốt đó là hình ảnh phản chiếu của ai kia đang khiếp sợ. Diệp Kết Mạn nhàn nhạt nói tiếp:

"Đáp án này, ngươi tin chứ?"

Ngoài cửa, An nhi nhàm chán tò mò đi đến cửa phòng kia, ghé sát cửa ý đồ nhìn xem ra cái gì, nói: "Thư tỷ tỷ, đây hẳn là phòng của Kỷ tiểu thư phải không?"

"Đừng lộn xộn." Thư nhi canh giữ trước phòng Trữ Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, thúc giục nói, "Mau lại đây."

"Từ từ đã, xem Thiếu phu nhân hẳn là chưa nói chuyện xong ngay đâu." An nhi cũng không quay đầu lại phất tay, cơ hồ đem cả khuôn mặt thiếp trên khe cửa, nói. "Không ngờ mới đến Kỷ phủ ngày hôm sau có thể đến sân viện Kỷ tiểu thư, không biết khuê phòng Kỷ tiểu thư trông như thế nào?"

"Nữ hài tử như em khuê phòng có gì mới lạ đâu mà xem."

Thư nhi nói xong, quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng kín nãy giờ như có điều suy nghĩ. Diệp Kết Mạn nói chuyện ở linh đường làm nàng thập phần phức tạp, lo lắng nếu rơi vào tai Kỷ phủ nhân sợ là sẽ không xong. Chuyện Kỷ tiểu thư có lẽ người khác nhìn không ra manh mối, nhưng lớn lên ở Bùi phủ từ nhỏ - Thư nhi hiểu thương nhân tình mỏng, nàng cũng mơ hồ đoán ra bên trong chuyện này là vực sâu. Huống chi vừa rồi Kỷ đại thiếu gia và Kỷ nhị thiếu gia nói chuyện cũng không tầm thường. Nhưng nếu Kỷ lão gia lựa chọn trầm mặc thì người sáng suốt sẽ không ngốc đi nhúng tay. Không ng Thiếu phu nhân nàng... Chẳng lẽ chân tướng đúng như Thiếu phu nhân đã nói, nàng tương giao thâm hậu với Kỷ Tây Vũ? Nếu lấy tính tình vô tranh của Thiếu phu nhân thì nàng chắc sẽ không làm ra chuyện nguy hiểm. Đang trầm tư, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu hốt hoảng, ngay tức khắc sau đó là nghe được một tiếng va chạm. Thư nhi vội nhìn lại, vừa vặn nhìn đến An nhi đang dán vào cửa chỉ còn một chiếc giày ở ngoài, cánh cửa nguyên bản đóng chặt cũng rộng mở. Thấy thế, Thư nhi hiểu được nhất định là An nhi đã lỡ tay đẩy cửa, nàng ảo não dậm chân chạy đi qua, nâng An nhi mặt nhăn nhó vì đau dậy, trách mắng nói:

"Em gặp rắc rối to rồi!"

"Kẽo kẹt..." Hẳn là bị tiếng vang kinh động, tiếng cửa mở cũng truyền đến. Thư nhi quay đầu nhìn lại liền thấy Diệp Kết Mạn và Trữ Tâm đi ra. Trữ Tâm cau mày, nhìn cửa khuê phòng Kỷ Tây Vũ bị đẩy ra tức giận quát:

"Các ngươi đang làm gì!?"