Chít vành khăn tang trắng trên đầu, Doanh Doanh cắn chặt môi mình đến bật máu tươi mà vẫn không thể ngăn dòng suối lệ bi thương. Thế là hết, hết tất cả rồi, nghìn thu vĩnh biệt, không hiểu nằm sâu dưới ba tấc đất lạnh lùng kia, cha mẹ nàng có hiểu cho tâm sự đứa con thơ? Vốn được nuông chiều, sống trong nhung gấm châu lụa, lại sắp phải lao thân vào mưa bão?

Làn gió nhẹ thổi hiu hiu phất phơ làn khăn tang trắng. Gục đầu vào bệ đá lạnh, nghe mùi thơm nhang khói nàng cứ ngỡ bàn tay từ mẫu vuốt ve mái tóc, động viên con trẻ trước đường sương gió.

− Cô nương, tất cả mọi người đã về hết rồi, xin cô nương lui gót ngọc, kẻo mưa phùn làm nhuốm bệnh.

Nghe Đỗ Ngọc nhắc, Doanh Doanh mới giật mình choàng tỉnh. Thì ra tự nãy giờ chàng đã dầm mình ngoài làn mưa bụi cầm dù che đỡ cho nàng, Doanh Doanh cảm động đưa tay chậm mắt:

− Công tử, tiện nữ không biết dùng lời chi để cảm tạ người. Song thân tiện nữ được mồ yên mả đẹp cũng nhờ ơn người chăm lo chu đáo. Nay mọi việc đã xong, xin người nhận cho hai lạy để đền ơn.

Đỗ Ngọc hoảng hốt cản tay nàng lại:

− Ơ kìa! Cô nương! Chuyện chẳng có gì xin cô nương đừng nhọc lòng lo ngại.

Chàng chợt hạ giọng:

− Tại hạ đưa cô nương về nhé.

Nước mắt vòng quanh mi, nàng lắc đầu:

− Tiện nữ muốn ở lại cùng cha mẹ.

Chàng ngồi xuống ghềnh đá cạnh bên nàng:

− Vậy thì tại hạ sẽ cùng ở lại với cô nương.

Doanh Doanh ngạc nhiên:

− Sao công tử lại tốt với tiện nữ như vậy?

Ánh mắt chàng nhìn nàng thiết tha đắm đuối:

− Doanh Doanh, nàng không hiểu thật ư?

Lời chàng gọi tên nàng âu yếm quá, làm Doanh Doanh phải rùng mình.

Đỗ Ngọc tiếp lời:

− Lúc đầu tại hạ giúp cô nương là vì nhiệm vụ. Còn bây giờ thì trái tim của tôi nó bảo phải làm như vậy. Doanh Doanh! Nàng là cành hoa yếu đuối giữa dòng đời, cần phải có một bàn tay quân tử để nương tựa và tôị.. tôi đã mơ mình được đóng vai trò người quân tử đó.

Ngoài trời mưa vẫn rơi, gió vẫn rít từng cơn mạnh. Trước mộ phần của song thân, lời tỏ tình đột ngột của Đỗ Ngọc đã làm Doanh Doanh choáng váng. Nàng cứ ngồi yên không hiểu mình say hay tỉnh, và không hiểu khuôn mặt của chàng đang chập chờn ẩn hiện kia là do mưa rơi hay do lệ dâng lên làm nhạt nhòa hình ảnh.

Bàn tay Đỗ Ngọc tìm lấy tay nàng tha thiết:

− Doanh Doanh! Nàng là người con gái mà suốt đời Đỗ Ngọc này đã bỏ công tìm kiếm. Lần đầu tiên gặp nàng ta cứ ngỡ mình nghe sét đánh giữa thinh không! Doanh Doanh, ta sẽ vì nàng mà rửa thù cho cha mẹ.

Lớp mây mù được vén bớt sang một bên. Gương mặt Đỗ Ngọc hiện ra hơi rõ nét.

Lòng người con gái bỗng bâng khuâng xao động. Làm sao có thể dửng dưng với gương mặt đẹp trai thanh tú thế kia? Ánh mắt đa tình nồng nàn tia lửa ấm. Nàng bỗng nhiên thấy mình mệt mỏi, trong giây phút ấy muốn được ngã vào lòng chàng để được vuốt ve an ủi, để được ngủ vùi trong hơi ấm tình thương, để được chở che, nâng niu chiều chuộng.

Vòng tay chàng rộng mở, lồng ngực hứa hẹn sẽ ấm áp biết bao. Giữa lúc nàng muốn ngã vào lưới mật thì ánh mắt dịu hiền của từ mẫu lại hiện lên.

Doanh Doanh giật mình, như kẻ từ cung trăng rơi xuống, nàng lắc đầu:

− Đa tạ công tử đã có lòng thương tưởng đến phận hoa hèn. Nhưng tiện nữ hiện nay trên đầu còn trắng khăn tang, đâu dám mộng tưởng chuyện trăm năm tơ tóc. Còn chuyện báo thù tiện nữ đã hứa với lòng, tự tay mình lấy máu kẻ ác gian để tế mộ song thân.

Lúc nói những câu này, ánh mắt nàng rực sáng lửa căm thù, làm Đỗ Ngọc nghe toàn thân chấn động. Chàng xiết chặt tay nàng:

− Nhưng cô nương tay yếu chân mềm, làm sao mà trả thù cho được.

− Tiện nữ sẽ tìm thầy học võ, dù năm năm, mười năm cũng nguyện thề moi gan móc mật bọn sát nhân.

Đỗ Ngọc vòng tay:

− Tại hạ vô cùng khâm phục ý chí của cô nương, nhưng...

Chàng dừng lại ngập ngừng:

− Nhưng cô nương vẫn xem Đỗ Ngọc này là bạn chứ?

Doanh Doanh nở nụ cười yếu ớt:

− Nếu công tử không làm gì hại đến Doanh Doanh này, thì làm sao tôi xem người là thù được? Rất mong giữ mãi tình bạn với người, bây giờ xin giã biệt.

Đỗ Ngọc hốt hoảng:

− Cô nương, cô nương định đi đâu?

Doanh Doanh cúi đầu:

− Cánh hoa lạc giữa dòng nước xoáy chưa biết phải tấp vào đâu?

Đỗ Ngọc đứng dậy cùng nàng ấp úng:

− Còn câu chuyện hôm nay, tại hạ vẫn chờ mong có một ngày nào đó cô nương nghĩ lại.

Doanh Doanh vòng tay không đáp.

Đỗ Ngọc trao cây dù cho nàng, lưu luyến:

− Cô nương đi đường nên cẩn trọng. Chúc cô nương thượng lộ bình an và hẹn ngày gặp lại.

Nàng đỡ cây dù ngậm ngùi nói:

− Giã từ công tử, vĩnh biệt song thân.

Rồi nàng lầm lũi bước đi trong cơn mưa bão. Chiếc áo trắng mờ dần rồi mất hẳn.

Đỗ Ngọc vẫn đúng đó nhìn theo, mưa đã đẫm ướt mái đầu, mà chàng vẫn đứng lặng yên bất động. Nhìn cánh chim non rời xa tổ ấm, đem thân vùi dập vào cơn giông bão phũ phàng đến ngang trái.

***

Và thật vậy, giông bão đã bắt đầu nổi dậy khi nàng vừa đặt chân đến ngôi “Cổ lâm tự” để tìm sư phụ. Giữa lúc nàng còn đang đứng ngẩn ngơ dưới cội mai già thì bỗng “sịch” một cái, chiếc kiệu vàng dừng lại. Hai bóng đen từ trong kiệu nhảy ra, bế xốc nàng lên kiệu rồi lại tiếp tục cho ngựa phi nước đại.

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì nàng đã thấy mình bị kềm cứng giữa những gương mặt hung tàn. Tiếng kêu cứu tắt nghẹn trong lồng ngực, nàng đành đưa mắt nhìn chiếc dù hồng do Đỗ Ngọc tặng cho nằm lăn lóc dưới cội mai già, mặc cho gió mưa tơi tả.

Vừa trông thấy nàng, tên quan huyện Đạt Thịnh để ý ngay. Hắn cười khoái trá rồi rộng tay ban thưởng cho bọn đàn em, hí hửng chờ một đêm hoan lạc.

Biết mình lọt vào tay tên dâm ác, Doanh Doanh hoảng sợ biết bao khi phải một mình đối diện cùng hắn trong căn phòng rộng mênh mông. Nàng dự định sẽ hủy mình khi hắn dám dở trò đê tiện.

Chưa bao giờ huyện quan Đạt Thịnh gặp được một cô gái xinh đẹp như thế này, hắn thích chí nên cố lấy lời ngon ngọt:

− Nào em bé hãy ngoan ngoãn chiều ta rồi sẽ được thưởng công hậu hĩnh.

Vừa nói hắn vừa cởi áo vứt sang bên để lộ cái thân hình phì nộn làm Doanh Doanh phải kinh khiếp hét lên:

− Lui ngay, con lợn già thối tha. Ta thà chết chứ quyết không để ngươi làm nhục.

Đạt Thịnh dừng lại sau tiếng hét của nàng, rồi lại cười hì hì tiến tới:

− Chết làm chi cho uổng vậy cô nương? Có lẽ tại nàng chưa biết lạc thú trên đời đó thôi, chứ khi biết rồi nàng sẽ không bao giờ la hét như vậy nữa đâu. Nào lại đây ta chỉ dạy cho.

Bàn tay của hắn chụp mạnh tay nàng. Trong lúc cấp bách Doanh Doanh đưa tay phản ứng, không ngờ theo thói quen nàng làm một động tác dịu dàng trong "Miêu gia linh pháp", cũng nhờ vậy mà nàng thoát khỏi tay hắn một cách dễ dàng.

Đạt Thịnh lùi lại, kêu lên kinh sợ:

− Trời, "Miêu gia linh pháp"!

Rồi hắn sụp xuống lạy nàng như tế sao:

− Xin cô nương rộng lòng tha thứ, kẻ phàm trần có mắt không ngươi, dám mạo phạm oai danh.

Không ngờ sự việc lại xoay chiều như vậy, Doanh Doanh lùi lại vừa vui mừng vừa lo sợ. Nàng chớp mắt nghĩ nhanh:

− Oai danh của "Miêu gia linh pháp" quả bất hư truyền. Ta phải mượn oai danh của sư phụ để thoát khỏi nơi này mới được.

Nghĩ vậy nàng vờ co tay đi thêm một động tác trong "Miêu gia linh pháp" rồi chợt ngập ngừng như không nỡ xuống tay, nàng cất tiếng ôn tồn:

− Quan huyện, té ra ta đã hạ độc thủ giết ngươi. Nhưng nhìn ngươi van cầu thảm thiết quá ta chẳng nỡ xuống tay. Vậy khôn hồn hãy bảo quân lính mở đường cho ta rời khỏi nơi này mau.

Đạt Thịnh mừng rỡ như vừa bắt phải cơn mưa bạc, hắn hét vang rối rít:

− Quân bây, mở đường cho cô nương rời khỏi nơi này.

Tim nhảy nhót trong lòng ngực vì chiến thắng không ngờ, Doanh Doanh phải cố gắng lắm mới nén được tiếng kêu mừng rỡ. Nàng bậm môi, bước chầm chậm qua khỏi huyện đường cho chúng khỏi nghi ngờ. Nhưng vừa được một đoạn ngắn, nàng buông mình chạy biến vào đêm tối, cứ ngỡ sau lưng mình, tên quan huyện đã nhận biết được sự thật và đang xua quân đuổi theo để bắt lại.

Nàng chạy, chạy mãi đến lúc mòn hơi kiệt sức ngã quỵ dưới chân một cổng thành to, rồi thở phào tưởng mình vừa trải qua cơn ác mộng.

− Nàng kia, đi chỗ khác, sao lại lảng vảng ở đây.

Một tiếng thét lớn làm Doanh Doanh giật mình sợ hãi. Cứ ngỡ bọn thuộc hạ tên quan huyện đuổi theo, nàng chấp tay van vỉ:

− Xin các ông tha tội cho. Thật tình thì tôị..

Tên lính chống giáo hét lớn:

− Nàng kia, có điên không? Ta bảo nàng tránh đi chỗ khác, sao lại lải nhải gì vậy?

Doanh Doanh ngẩng lên mừng rỡ:

− Ồ, nói vậy ôn không phải là quân của quan huyện Đạt Thịnh đuổi theo để bắt tôi ư?

Tên lính nhìn nàng chăm chú:

− Cô nương! Nàng làm gì mà phải chạy trốn quan huyện chứ?

Nàng cúi đầu e lệ:

− Dạ, tại vì tôi không muốn làm vợ hắn, xin ông hãy thương tình cứu giúp tôi.

Tên lính phì cười:

− Cô nương khéo lo xa, từ đây đến chỗ huyện đường cách nhau hàng trăm dặm, làm sao hắn rượt bắt cô nương cho được.

Doanh Doanh ngước mặt ngỡ ngàng:

− Tôi đã chạy xa đến thế rồi ư? Ông, ông có thể cho tôi biết nơi đây là nơi nào không?

Tên lính ngạc nhiên nhìn nàng:

− Từ nãy đến giờ cô nương vẫn chưa thấy ba chữ Đông Quan thành ở cổng kia sao?

À, hay là cô nương không biết chữ.

Doanh Doanh ngước nhìn theo tay tên lính rồi mỉm cười mừng rỡ khi nhìn thấy ba chữ Đông Quan thành đỏ chót mà nãy giờ vì quá sợ hãi nên nàng không để ý:

− Ồ! Tôi đã đến thành Đông Quan rồi sao? Nói vậy ông là lính gác ở đây à?

Tên lính gật đầu xác nhận rồi hỏi nàng:

− Cô nương có vẻ vui mừng khi nhận ra mình đã đến thành Đông Quan, chắc hẳn có người thân trong ấy?

Doanh Doanh hé mắt nhìn qua cổng thành.

Đột nhiên tên này ôm chặt lấy Doanh Doanh.

Doanh Doanh hốt hoảng hét:

− Buông ta ra!

Bất giác ngọn ngọc chưởng của nàng vẽ một vòng, không ngờ lại thi triển tuyệt chiêu "Miêu gia linh pháp".

Một tiếng rú thảm khốc nổi lên. Tên lính ngã lăn ra chết liền tại chỗ.

Doanh Doanh vô cùng sửng sốt, trố mắt nhìn tử thi.

Lại có nhiều tiếng quát:

− Ả tiện tỳ to gan thật!

Một loạt mười hai tên hán tử phóng tới bủa vây Doanh Doanh, trói gô nàng lại.

Doanh Doanh bị tội sát nhân và sau đó bị đày lên vùng rừng núi Miêu Cương...

***

Doanh Doanh đã kể xong câu chuyện của đời mình từ lâu lắm mà Giang Lâm vẫn còn ngồi yên bất động, mắt nhìn vào cánh rừng sâu, tối đen, mù mịt, lặng nghe tiếng chim u minh kêu thương, buồn bã.

Tương lai của họ đấy, chỉ một màu đen tối. Họ sẽ phải kéo lê cuộc đời tù tội đến bao giờ? Khi nào thì ánh sáng bừng lên cho họ khỏi lạc vào cõi mê u ám. Nàng cũng như chàng, đều ở trong một hoàn cảnh trái ngang, đều phạm những tội không đáng bị lưu đày, và còn bao nhiêu? Bao nhiêu người nữa cũng gặp phải hoàn cảnh đau thương, vùi cả đời trai nghiệp lớn vào tăm tối lao tù.

Giang Lâm hét:

− Không thể được. Không thể như thế này được.

− Kìa, Giang huynh, anh không thích nghe em kể nữa thì thôi, việc gì anh phải la hét lên như vậy?

Lời Doanh Doanh dịu dàng đưa Giang Lâm trở về thực tại. Thì ra vì quá căm phẫn, chàng đã hét lên thành lời. Giang Lâm ngập ngừng:

− Doanh muội, câu chuyện em kể thật thương tâm. So với nỗi khổ của em, anh chỉ mới là hạt muối giữa đại dương. Nhưng anh có điều muốn hỏi là lúc nãy em có kể về một bức thư nằm giữa ruột con mèo bằng đá, nếu tin anh, em có thể cho anh xem qua một chút được không?

Nước mắt Doanh Doanh chảy xuống môi mằn mặn, nàng nghẹn ngào:

− Em đã tin anh nên mới kể cho anh nghe, nhưng thú thật, đến giờ này em cũng chưa hiểu nội dung bức thư ấy muốn nói gì?

Vừa nói nàng vừa cho tay vào người lấy ra mảnh giấy nhỏ bằng nửa bàn tay.

Giang Lâm đón lấy, bước chân ra khỏi ghềnh đá, mượn ánh trăng soi sáng những bí mật của đời nàng. Bức thư viết:

Doanh Doanh con!

Vì gấp rút, mẹ chỉ kịp ghi lại cho con đôi dòng để làm bút tích, hòng sau này còn có dịp gặp nhau. Nếu muốn rõ bí mật đời con, hãy tìm người có chiếc bông tai mà con đang giữ. Đời mẹ nhiều trái ngang, nên đời con cũng phải nhiều ngang trái, đừng hờn trách mà hãy rộng lòng thứ tha cho mẹ.

Người mẹ suốt đời thương con.

Một bức thư quá ngắn, nhưng chứa đựng cả một câu chuyện dài đầy ngang trái.

Giang Lâm buông tay suy nghĩ. Doanh Doanh ngước nhìn chàng dò hỏi:

− Giang huynh, anh có hiểu ý nghĩa của bức thư lạ này không? Em cứ thắc mắc không hiểu vì sao mẹ em lại viết cho em một cách khó hiểu như thế này? Tại sao mẹ em chẳng nói gì với em cả, suốt mười mấy năm dài. Còn bí mật đời em, lẽ nào, em lại có bí mật gì nữa hay sao?

Giang Lâm chậm rãi:

− Theo ý huynh hiểu thì đây có thể là bức thư của mẹ ruột của muội, Dương phu nhân cũng không biết nội dung của bức thư này đâu.

Doanh Doanh lùi lại kinh hoàng:

− Giang huynh, anh nói gì lạ vậy? Em còn người mẹ ruột nào nữa? Không phải như vậy đâu. Mẹ em yêu em lắm, em không tin em là con nuôi của người đâu?

Chàng nhìn những giọt nước mắt của nàng mà tái tê cả dạ:

− Doanh muội, em còn ngây thơ lắm, anh hứa sẽ cùng em tìm ra bí mật về chiếc bông tai còn lại. Bây giờ mình hãy vào kẻo mọi người trông đợi.

Nàng là người trong tay chàng, vì kiệt sức, Giang Lâm nhẹ đỡ dìu nàng bước vào trong, người lơ lửng như say như tỉnh.

Từ sau một ghềnh đá khác, Sĩ Khải đứng dậy mặt hầm hầm sắc giận:

− Thì ra là vậy? Nàng là con gái của Dương viên ngoại. Hèn gì không xinh đẹp dường kia, mà tại sao nàng lại đem bí mật đời mình kể cho Giang Lâm nghe mà không kể cho ta? Có phải vì nàng đã có cảm tình với hắn nhiều hơn?

Lòng chàng đau nhói khi phải nói ra sự thật phũ phàng. Sự thật đã làm tan giấc mộng đầu đời mà chàng đã dệt bằng những sợi thủy tinh mỏng long lanh, thơ mộng nhưng dễ vỡ. Và sự thật đó đã vỡ tan rồi, vỡ từ lúc nàng buông chùm trái cây của chàng rơi xuống nước để đón mừng con cá vàng của Giang Lâm. Giờ đây những mảnh vờ thủy tinh ấy đang làm tan nát trái tim chàng. Giấc mộng đầu đời đã thành ảo mộng.

Một vật gì đó chạm nhẹ vào vai, Sĩ Khải giật mình quay lại, nhận ra nó là một con sáo màu đen, chàng kêu lên mừng rỡ:

− Ồ, Lịch Tuyền, mi đi đâu mấy ngày nay? Ta trông mi mãi.

Con sáo dụi mỏ vào tóc chàng như để tỏ bày sự nhớ thương của nó, rồi bay xuống đậu ở tay chàng. Sĩ Khải không nén được tiếng nói vui:

− Ôi, mi có đem quà về cho ta nữa à?

Nói xong, chàng rút từ chiếc ống trong chân con sáu ra một bức thư nhỏ rồi bảo nó:

− Mi mệt lắm phải không? Hãy tìm cái gì ăn cho no bọng rồi xuống chơi với ta. Ta nhớ mi nhiều lắm.

Con sáo huýt lên tiếng kêu nghịch ngợm rồi bay vút lên cao. Đôi nhãn quang của Sĩ Khải quét nhanh khu vực mình đang đứng. Khi thấy không có gì khả nghi, chàng mới mở bức thư ra chăm chú đọc. Dù đêm tối nhưng Sĩ Khải vẫn đọc được. Đọc xong chàng xé vụn bức thư, buông cho nó trôi theo dòng suối, thong thả bước vào trong.

Con sáo bay xẹt đến tay chàng, Sĩ Khải vuốt đầu nó trêu chọc:

− Phen này về gặp tình quân, mi đâu còn nhớ đến ta làm gì phải không?

Con sáo dường như mắc cỡ. Nó mổ mạnh vào tai chàng một cái đau điếng rồi dụi mãi cái đầu vào lòng chàng, như muốn nhờ chàng sưởi cho ấm, bộ lông còn ướt đẫm hơi sương sau mấy dặm đường dài.

Vuốt ve con sáo trong lòng mà Sĩ Khải không khỏi ngậm ngùi. Chàng bảo nhỏ với nó:

− Lịch Tuyền ơi, mi còn có phước hơn ta nhiều lắm, ta yêu nàng mi có biết không?

Ta yêu nàng mà nàng chẳng yêu ta.

Con chim nhỏ ngước nhìn chàng, đôi mắt nó sáng long lanh, trong đêm tối như những viên ngọc sáng ngời, chàng mỉm cười ép nó vào má:

− Ngủ đi, đừng nhìn ta nữa, có lẽ cuộc đời của ta là như vậy đó.

***

- Doanh tỷ ơi, Doanh tỷ ...

Trúc Phi sựng lại khi bị Giang Lâm kề tay ngay miệng:

− Suỵt! Nói nhỏ nhỏ thôi. Doanh tỷ tỷ của em đang bận vận công trong kia, đừng làm nàng giật mình kinh sợ không nên.

Trúc Phi nhìn quanh ngơ ngác:

− Giang huynh, bộ Giang huynh dạy võ công cho Doanh tỷ hả?

Giang Lâm gật đầu không đáp. Sau khi nghe nàng kể rõ sự tình đau khổ, Giang Lâm đã quyết định thay sư phụ nàng dạy tiếp cho nàng giai đoạn thứ hai là đề công vận khí, và nguyện với lòng sẽ giúp nàng tìm ra bí mật chiếc bông tai nằm giữa lòng con mèo bằng đá kia.

− Giang huynh, sao anh không dạy cho em với, em cũng ham học võ công như chị Doanh Doanh vậy?

Giang Lâm phì cười:

− Nhỏ thế này mà học võ công để làm gì? Mà nếu em thích sao em không bảo ngoại em chỉ dạy cho.

Trúc Phi nhún vai:

− Ngoại em mà dạy? Nhưng thôi, nếu huynh không muốn dạy thì thôi, đệ chẳng cần.

Nói xong nó quay đi với vẻ hờn giận, Giang Lâm kéo đứa bé vào lòng âu yếm:

− Nói đùa một chút mà cũng hờn giận hay sao? Nếu đệ thích thì huynh ngại gì mà không dạy chứ?

Trúc Phi nhảy cẩng lên vì mừng:

− Ồ! Thật nhé Giang huynh, thế đệ có phải quỳ lạy để kêu Giang huynh bằng sư phụ không?

Giang Lâm nhướn mắt vờ suy nghĩ, rồi mỉm cười nghịch ngợm:

− Phải thế chứ sao không? Đệ phải kêu ta bằng sư phụ.

− A! Thế rồi đệ phải xưng con với Giang huynh à?

Trúc Phi mở to mắt lạ lùng, Giang Lâm gục gặc cái đầu lấy giọng trang nghiêm:

− Dĩ nhiên, muốn học võ công thì phải vậy chứ sao? Thế nào, có chịu không?

Trúc Phi bậm môi suy nghĩ, Giang Lâm nói thêm:

− Đệ nên nhớ khi đã bái ta làm sư phụ, thì phải hết dạ trung thành. Từ suy nghĩ đến hành động đều phải hướng về Thái Bình giáo phái.

− Thái Bình giáo ư?

Trúc Phi kêu lên thảng thốt.

Giang Lâm cất tiếng cười sằng sặc:

− Phải, đệ sẽ là đệ tử thứ nhất của Thái Bình giáo phái do Giang Lâm làm chưởng môn nhân.

Oai danh của Thái Bình giáo vang lừng bốn bể, nên Trúc Phi chẳng chút ngần ngại cúi đầu thi lễ:

− Đệ tử xin bái sư phụ để nhập môn.

Giang Lâm đặt tay lên đầu đứa bé nói trang nghiêm:

− Được, ta chấp nhận, kể từ hôm nay ta nhìn nhận Trúc Phi vào hàng đệ tử. Nên nhớ, nếu có ý nghĩ phản lại giáo phái sẽ bị xử theo môn qui.

Nói xong, Giang Lâm đeo vào cổ nó sợi dây chuyền lấp lánh huy hiệu Thái Bình giáo mà sư phụ chàng đã ban tặng năm xưa.

Trúc Phi ngước mắt nhìn chàng sợ hãi:

− Đệ tử xin vâng lời, nguyện sống làm người Thái Bình giáo. Chết làm ma Thái Bình giáo, nếu đem dạ phản lời nguyền xin được làm loài cầm thú.

Giang Lâm gật đầu vui sướng:

− Thôi, con hãy đứng dậy đi. Này, hãy nghe lời ta dặn, ngươi không được tiết lộ chuyện này với ai nhé, ngoài lúc tập luyện võ công chúng ta cứ xưng hô như những lúc bình thường.

Trúc Phi vòng tay:

− Đệ tử vâng lời, mà Giang huynh nè, anh có bắt Doanh tỷ bái rồi kêu người bằng sư phụ hay không?

Giang Lâm ngớ người ra rồi bật cười vui:

− Không!

Trúc Phi nắm áo chàng ganh tỵ:

− Sao vậy? Sao em phải bái huynh bằng sư phụ mà Doanh tỷ không bái huynh chứ hả?

− Vì Doanh tỷ đã có sư phụ rồi. Thôi anh em mình vào rừng hái trái đi.

Trúc Phi nắm tay chàng, tung tăng nhảy nhót đi vào rừng vắng mà lòng hân hoan vui sướng.

Doanh Doanh vừa trải qua những phút vận công mệt mỏi, nàng rời khỏi bệ đá bước ra cánh rừng, đưa tay lau mồ hôi trán ngơ ngác nhìn quanh.

− Giang huynh, Giang huynh ...

Nàng lẩm bẩm lạ lùng:

− Giang huynh đi đâu mất rồi?

− Doanh muội, em làm gì mà ngơ ngác giữa rừng vậy?

Sĩ Khải hiện ra vui vẻ tay cầm một chùm trái cây chín. Doanh Doanh quay sang mừng rỡ:

− Ô! Sĩ huynh! Trái cây của em phải không?

Sĩ Khải trao chùm trái chín cho nàng, lòng rộn ràng vui sướng khi nhìn chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng nhai gọn những trái chín mọng. Bao nhiêu mệt mỏi lùng sục giữa rừng sâu đều tan biến khi thấy mắt nàng ánh lên những tia nhìn vui thích hân hoan.

Vừa mới tập luyện xong, sẵn cơn khát, Doanh Doanh ăn liền một lúc hơn năm trái mới chịu dừng lại, vị ngọt của nó xua tan bao mệt mỏi, nàng nói với vẻ biết ơn:

− Sĩ huynh, mấy ngày nay rừng hanh nắng, làm sao anh kiếm trái cho em được vậy?

Sĩ Khải mỉm cười không đáp, làm sao nàng biết được rằng, để có một chùm trái cây rừng chín tặng nàng, chàng phải lặn lội thật sâu vào rừng vắng, bất kể bụi rậm dây gai chằn chịt, cào rách cả thịt da.

Để lấy được nụ cười xinh xắn của nàng, chàng có tiếc gì những giọt máu hồng tuông chảy từ da ngoài. Nếu có thể, chàng vẫn sẵn sàng tặng cho nàng cả sinh mệnh của mình.

Ngẩn ngơ, ngớ ngẩn, kèm theo tiếng cười khúc khích trong như suối của Doanh Doanh, Sĩ Khải cảm thấy vị ngọt mát lịm tê nồng đầu lưỡi. Cô bé nghịch ngơm vừa ném vào miệng chàng trái nho chín mọng, như đôi môi nàng mọng đỏ. Sĩ Khải chớp mắt cố nuốt vào lòng cái cảm giác ngọt ngào và êm dịu mà nàng vừa đem đến.

− Cho huynh một trái nữa này.

Bàn tay nhỏ mềm mại của nàng lại ném trái nho chính xác vào giữa miệng chàng.

Nhưng lần này Sĩ Khải đã kịp đề phòng, phun trả trái cho trở ngược về phía nàng. Vô tình trái nho chui tọt vào miệng Doanh Doanh. Nàng đứng ngây người ra vì bỡ ngỡ rồi e thẹn quay lưng bỏ chạy:

− Sĩ huynh! Anh, anh thật là ...

Sĩ Khải đứng yên bối rối, không ngờ mình lại làm một việc khiếm nhã như vậy, chàng hốt hoảng chạy theo nàng gọi lớn:

− Doanh muội, em dừng lại nghe huynh nói đây, sự thật thì ...

Bóng hai người khuất hẳn nẻo rừng xa, Trần Lãnh bước tra nhìn theo vuốt râu cười buồn:

− Lạ gì hai chữ ái tình. Nơi nào có gái đẹp thì y như nơi đó có nuôi mầm tình yêu và bất hạnh.

Rồi lão ngồi thừ bên phiến đá như cố nhớ về một dĩ vãng xa xưa. Một dĩ vãng buồn đau đầy tủi nhục. Cái dĩ vãng đã bắt lão trả giá bằng hai mươi năm dài giang hồ lưu lạc. Lão hận nó, nhưng lão lại chẳng muốn quên, bởi vì ngoài hương vị đắng cay, nó còn ban tặng lão một cảm giác ngọt ngào, mà suốt đời lão không sao tìm thấy được.

− Miêu Gia Linh, bây giờ nàng ở đâu? Có phút giây nào nàng quay về kỷ niệm?

Trời ơi! Gương mặt của nàng lúc ấy sao mà tội nghiệp.

− Không!

Gương mặt lão bỗng dưng đanh lại:

− Mi phải trả cho ta hai mươi năm trời phiêu bạt! Gia Linh, sao em nỡ trốn ta chứ?

Em có biết là đến phút giây này anh vẫn còn yêu em tha thiết!

− Ngoại ơi!

Tiếng Trúc Phi vang lên nũng nịu. Trần Lãnh giật mình trở về thực tại để nhớ lại rằng mình đã ở vào lứa tuổi năm mươi, đã là một lão già râu tóc bạc phơ, chớ không phải như ngày nào là một trang thanh niên tuấn tú hào hoa nữa.

− Gì thế cháu?

Lão hỏi để mà hỏi.

− Cháu thương ngoại quá!

Vòng tay cậu bé choàng quanh cổ ông tha thiết:

− Ngoại kể chuyện giang hồ cho cháu nghe đi, rồi dạy cho cháu học võ công nữa nhé.

Lão giật mình:

− Không được, ngoại có biết gì về võ công đâu mà dạy chứ, còn chuyện giang hồ hả, ngoại có thể kể cho cháu nghe tới sáng.

Trúc Phi náo nức:

− Kể đi ngoại.

− Ừ, ngày xửa ngày xưa có một chàng thanh niên hào hoa phong nhã ...

Cậu bé giẫy nẫy:

− Không, chuyện này ngoại kể rồi cơ mà, kể cả hàng trăm lần, phải kể chuyện khác đi thôi.

Lão buồn bã:

− Nhưng ngoại chỉ biết có mỗi một chuyện này thôi.

− Chán ngoại quá đi, chuyện ngoại kể buồn quá, cháu thích nghe chuyện vui thôi.

Lão lắc đầu:

− Nếu cháu chẳng thích nghe thì thôi, ngoại mệt quá rồi, dìu ngoại vào nghỉ đi.

Trúc Phi thở dài, nhún vai, dìu lão vào một lùm cây tránh gió. Ngoại nó thế đó, mỗi lần kể chuyện là mỗi lần bịnh. Thật là tội nghiệp.

***

Giang Lâm ngỡ ngàng đưa mắt nhìn quanh, khi thấy nơi mình vừa đến là một mỏm đó cheo leo, kề bên bờ vực thẳm, giữa đêm tối thế này, chỉ cần sơ suất một bước chân là bỏ mạng như chơi.

− Giang Lâm, cháu đã đến rồi đấy ư?

Giọng Trần lão vang lên từ sau một ghềnh đá. Giang Lâm quay lại vòng tay ngạc nhiên:

− Lão bá, sao người lại chọn một địa điểm cheo leo như thế này để luyện tập võ công chứ?

Trần lão ngọt ngào, trong bóng đêm ánh mắt lão sáng long lanh:

− Vì ở đây ta mới tránh được sự chú ý của mọi người chứ. Cháu có biết mình đang ở đâu không? Dưới chân cháu là Tuyệt hồn nhai đấy!

− Tuyệt hồn nhai?

Chàng nhìn xuống vực sâu choáng váng, tận cuối đường rừng, nơi mà biết bao người đã vùit hây khi muốn thoát đời tù tội, chàng lẩm bẩm:

− Thật là nguy hiểm.

Trần lão mỉm cười:

− Càng nguy hiểm, càng ít người nghĩ đến, việc luyện tập của ta mới có thể giữ bí mật và an toàn. Giang Lâm, cháu có đem theo quyển bí kíp đó không?

Trên mỏm đá cheo leo, Giang Lâm vòng tay mà cảm thấy cơ thể mình hơi chao đảo:

− Thưa tiền bối! Có bao giờ cháu rời những bảo vật mà sư phụ và đại ca cháu ban tặng. Cháu định khi mãn việc lưu đày mới tính đến chuyện luyện tập võ công.

Trần lão nghiêm giọng:

− Đừng phí bỏ thời gian vô ích cháu à? Ngay đêm nay lão sẽ bắt đầu giúp cháu luyện thành công pho bí kíp “Thần cương đại pháp”.

Giang Lâm mừng rỡ:

− Nếu được tiền bối thương tình thì ân đức này cháu xin nguyên ghi tạc.

Trần lão khoát tay:

− Đừng nói chuyện nghĩa ân, pho bí kíp đâu?

− Thưa đây!

Giang Lâm cho tay vào người lấy ra pho bí kíp bước tới trao cho lão. Bỗng lão nhanh như chớp nhảy đến chụp quyển bí kíp cười ha hả. Giang Lâm chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy một luồng kình phong hất tung mình lên cao rồi rơi nhanh xuống Tuyệt hồn nhai như một viên đá lớn.

Sau khi đánh rơi Giang Lâm xuống Tuyệt hồn nhai rồi, Trần lão mới cất pho bí kíp vào người, cười sang sảng:

− Ha! Ha! Ha! Rồi đây pho “Cương, nhu hóa thần công” sẽ thuộc về ta.

− Đừng ảo tưởng, lão già khốn khiếp, lão đã dám đánh ngã Giang đệ ta xuống Tuyệt hồn nhai thì ta bắt lão phải xuống dưới cùng Giang đệ cho có bạn.

Quay lại thấy Sĩ Khải, Trần lão buông tràng cười khinh miệt:

− Nhóc con, đừng xen vào chuyện của ta mà thiệt mạng, cút đi.

Sĩ Khải dừng chân, vận công lên:

− Mời.

Không đợi Sĩ Khải dứt lời, lão vung cước phóng vào giữa mặt Sĩ Khải, ngọn phi cước của lão thật là hung hãn, có thể khiến Sĩ Khải chết ngay trong chớp mắt. Vì nơi chàng đứng là một ghềnhd dá cheo leo, khó lòng xoay trở, chỉ cần một cái mất thăng bằng nhỏ là rơi xuống vực ngay.

Nhưng Sĩ Khải vẫn đứng lặng yên, hai tay bắt chéo lên trước mặt hứng trọn ngọn cước như trời giáng của lão. Một tiếng va chạm vang lên, Trần lão kêu lên thảng thốt, lùi lại:

− Hà! Thằng khốn này khá thật.

Sĩ Khải nhếch mép:

− Không khá gì nhưng cũng đủ để bắt lão xuống bầu bạn với Giang Lâm, trả pho bí kíp lại đây.

Trần lão cười gằn không đáp, vung chưởng đánh tới tấp, tiếng kình lực phát ra ào ào. Đang mãi mê giao đấu cả hai chợt dừng lại khi nghe một tiếng hét thất thanh:

− Trời, Sĩ huynh, Lão bá bá, sao hai người lại đánh nhau?

− Ngoại, vậy mà ngoại bảo là mình chẳng biết võ công.

Thì ra Doanh Doanh và Trúc Phi đã nghe tiếng giao tranh vội chạy đến. Nàng nhìn Sĩ Khải với vẻ trách móc:

− Sĩ huynh, sao anh lại giao đấu với Trần lão bá? Còn Giang huynh đâu?

Thấy Doanh Doanh, gương mặt chàng dịu lại, giọng ôn tồn:

− Lão già khốn khiếp đã vì một pho bí kíp mà đánh rơi Giang đệ xuống Tuyệt hồn nhai rồi.

− Trời!

Doanh Doanh lùi lại mặt mày tái mét:

− Có thật như vậy không? Lão tiền bối, người làm như vậy được sao?

Doanh Doanh rên rỉ, Trúc Phi đứng ngây người ra như phổng đá. Trần lão cất giọng cười ha hả:

− Phải, các ngươi đừng xen vào việc ta làm mà uổng mạng, ta là Độc cô sầu Trần Lãnh đây.

Nếu bây giờ có tiếng sét nổ giữa thinh không cũng không làm ba người ngạc nhiên bằng cái tên lão vừa mới nói. Trúc Phi nắm áo ngoại và khóc:

− Nhưng sao ngoại lại giết chết sư phụ của con?

Lão chợt gầm lên:

− Trúc Phi, ngươi vừa nói cái gì?

Nó mếu máo:

− Cháu nói là ngoại đã giết chết sư phụ của con rồi.

Lão ôm đầu rên rĩ:

− Trời ơi! Oan nghiệt, oan nghiệt lại đến nữa rồi ...

Nói xong, lão cắp Trúc Phi phóng qua ngọn núi mất dạng, bỏ mặt Doanh Doanh và Sĩ Khải đứng giữa rừng.

***

Phải hơn một phút trôi qua, Doanh Doanh mới hết kinh hoàng, nàng chạy đến bên ghềnh đá nhìn xuống Tuyệt hồn nhai nức nỡ:

− Giang huynh, Giang huynh. Trời ơi, người anh hùng sao lại đoản mệnh thế này?

Sĩ Khải bước đến gần nàng lo lắng:

− Doanh muội, cẩn thận kẻo rơi xuống dưới đó.

− Rơi xuống luôn cũng được nữa. Bây giờ em có còn gì mà để sống đây?

Sĩ Khải lật đật nắm chặt chéo áo của nàng cất giọng van xin:

− Doanh muội, em đừng nói bậy, em cần phải sống để rửa hờn cho cha mẹ nữa chứ.

Doanh Doanh ngẩng dậy ngạc nhiên:

− Sĩ huynh, anh cũng biết chuyện của em nữa ư? Nhưng ...

Sĩ Khải mỉm cười:

− Em an tâm, huynh sẽ thay Giang đệ cùng em tìm diệt kẻ thù và giúp em tìm ra bí mật đời mình.

Nàng cảm động nói rưng rưng:

− Đa tạ Sĩ huynh có lòng nghĩ đến nhưng trên bước đường giang hồ phiêu lãng chỉ có hai chúng ta, muội e rằng ...

Sĩ Khải hiểu lòng nàng e ngại nên nói nhanh:

− Doanh muội, em đừng sợ tiếng đời thị phi mai mỉa. Huynh hứa sẽ gìn giữ muội như gìn giữ con ngươi trong đôi mắt của mình. Còn nếu như muội chẳng an tâm thì huynh sẽ đưa muội về nhà. Nơi đó có song thân và em gái của huynh.

Doanh Doanh mừng rỡ:

− Ồ! Nếu được huynh đoái tưởng như vậy, muội thật không lấy lời chi để cảm tạ bây giờ.

− Muội đừng nói câu ân nghĩa. Bây giờ chúng ta hãy lên đường. Huynh có biết một con đường rời khỏi nơi này rất an toàn.

Doanh Doanh đứng dậy, chợt nàng kêu lên:

− Ơ kìa! Sao huynh lại nắm áo muội?

Sĩ Khải buông tay bẽn lẽn:

− Ấy, huynh quên mất, xin lỗi muội nhé. Lúc nãy vì sợ muội nghĩ cuồng nên huynh nắm áo muội phòng hờ.

− Huynh đừng sợ, thù mẹ cha chưa trả, muội chưa chết được đâu, chỉ tội nghiệp Giang huynh.

Doanh Doanh lại sục tìm:

− Anh ấy chết sớm quá.

Sĩ Khải cũng thấy bùi ngùi, chàng nhìn xuống vực sâu buồn bã:

− Giang đệ, lòng dạ con người hiểm ác khôn lường. Huynh hứa sẽ vì đệ mà lấy lại pho bí kíp, giết tên Độc cô sầu Trần Lãnh.

Tiếng Doanh Doanh nhỏ nhỏ bên tai:

− Muội cũng vậy nữa, muội hứa sẽ trả thù cho Giang huynh. Xin vĩnh biệt.

Nàng đưa tay lau nước mắt rồi bước theo chân Sĩ Khải rời xa cánh rừng Độc Ma nhiều kỷ niệm. Rồi đây đời nàng sẽ về đâu? Hạnh phúc hay bất hạnh đang chờ trước mặt.

Qua một ngày dài lội rừng ròng rã, Sĩ Khải và Doanh Doanh đã bắt đầu bước vào cảnh phố thị ồn ào, trước mặt họ tửu quán đã hiện ra, mùi rượu thịt bốc lên làm cồn cào gan ruột.

Nhìn Doanh Doanh lê từng bước chân, Sĩ Khải nghe tái tê cả dạ. Chàng muốn đưa tay đỡ lấy bước nàng đi, nhưng lại e nàng cự tuyệt nên lại thôi. Chàng nhìn nàng dò hỏi:

− Doanh muội, em mỏi mệt lắm rồi, chúng ta vào tửu quán nghỉ ngơi em nhé!

Nghe nói được nghỉ ngơi, đôi mắt Doanh Doanh sáng lên mừng rỡ. Nàng lẳng lặng gật đầu, bởi sức nàng đã kiệt lắm rồi, nàng phải cố gắng thật nhiều mới không bị té quỵ trên đường.

Chàng đưa nàng vào một tửu quán gần nhất, tên tiểu bảo bước ra khúm núm:

− Dạ quý khách dùng chi?

Sĩ Khải đưa mắt nhìn quanh rồi gọi:

− Một bình rượu cho ta và một bình trà ngon cho Doanh muội của ta.

Tên tiểu bảo vui vẻ chạy đi ngay. Sĩ Khải nhìn nàng lo ngại:

− Doanh muội, em muốn nhuốm bịnh rồi phải không? Muội ráng ăn một chén cháo nóng cho lại sức nhé! Tiểu bảo, cho ta một chén cháo nóng nhanh lên.

− Dạ có ngay! Có ngay!

Tên tiểu bảo tỏ dạ sốt sắng, rồi bưng đến đặt trước mặt hai người một bát cháo nghi ngút khói, thơm lừng. Sĩ Khải đẩy chén cháo sang trước mặt nàng, âu yếm:

− Doanh muội, em ăn đi cho nóng.

Nghe tiếng động, đám thực khách ngồi ở bàn bên đang cùng nhau chơi đánh bạc, ngẩng dậy nhìn sang. Thấy cử chỉ âu yếm của chàng, bọn chúng ứa gan, một tên cất lời khiêu khích:

− Này chư huynh! Hãy nhìn xem, ở bàn bên có kẻ làm nhục phái mày râu của chúng ta.

Tên kia ném bài xuống mặt bàn tức giận:

− Mẹ, bữa nay sao mà vận đen thế này không biết, có lẽ đen bạc đỏ tình chăng?

Mấy tên còn lại cười vang rồi một tên cất giọng cợt nhã:

− Bàn bên có con tiểu tỳ xinh đẹp, đại có có thể qua đó xổ xui được mà.

Lại một tràng cười cợt nhã vang lên, tiếng khiêu khích lại vang lên:

− Thằng nhóc trói gà không chặt đó mà đại ca ngán sao?

Tên thua bài trợn mắt:

− Ta mà sợ thằng nhóc con ấy à? Có điều, các đệ nên nhớ chuyến hàng này đặc biệt vô cùng. Bảo tiêu cục Phong Vân chưa hề thất hứa với khách giang hồ, các đệ đừng hớ hênh mà Bang chủ chẳng tha thứ.

− Hả!

Đôi mắt Doanh Doanh trợn trừng vì giận dữ. Kẻ thù của nàng đấy mà. Sĩ Khải khẽ vuốt bàn tay nàng nói nhỏ:

− Doanh muội bình tĩnh, để huynh đối phó với bọn chúng cho.

Nói xong chàng hất mặt qua bàn bên điềm tĩnh gọi lớn:

− Ê! Mấy anh bạn, đánh bạc thua hết tiền uống rượu rồi sao mà ăn nói lung tung thế kia? Thôi để tại hạ rót rượu hầu cho quý huynh vậy.

Vừa nói, chàng vừa cầm bình rượu trên tay rót liền bốn chung, phóng vèo qua bàn bên cạnh. Bốn tên đánh bạc tái mặt nhìn nhau, rồi trong chớp mắt bốn ly rượu đều bay ngược lại phía Sĩ Khải. Tên cầm đầu vẫn còn bài trên tay cười lớn:

− Tiền chủ, hậu khách, quý huynh quên điều đó rồi sao?

***

Bọn chúng cứ ngỡ sẽ làm chàng bối rối vì bốn chung rượu mới quay ngược trở lại, nàng Sĩ Khải chỉ mỉm cười. Trên tay chàng không hiểu tự lúc nào đã xuất hiện một cây thước ngọc. Bốn chung rượu sắp thành hàng dài ngay ngắn, rượu vẫn đầy ắp không một giọt nào bị rớt ra ngoài đất. Sĩ Khải mỉm cười:

− Tại hạ sơ ý, xin chuộc lỗi mình. Vừa nói thì cây thước ngọc trên tay chàng khẽ vung lên. Bốn chung rượu bay bổng trên không, chảy vào miệng chàng rồi tự xếp chồng lên nhau nằm vào bàn tay trái của chàng trước những cặp mắt ngơ ngác thầm phục của mọi người.

− Hảo công phu!

Có tiếng xì xào.

Tên đại ca vòng tay:

− Khâm phục, đáng khâm phục. Xin thiếu hiệp bỏ lỗi cho anh em chúng tôi những chuyện lỗ mãng vừa rồi.

Sĩ Khải cũng vòng tay:

− Chẳng có gì là lớn! Xin mời quý huynh cho tại hạ biết qua tên họ và được mời mỗi người một chung rượu làm quen.

Doanh Doanh kéo áo chàng ngạc nhiên:

− Sĩ huynh, sao anh lại kết bạn với kẻ thù như vậy?

Sĩ Khải đưa mắt nhìn nàng ra hiệu hãy ngồi yên. Rồi từ tốn cầm bầu rượu bước sang bàn bên. Bọn đánh bài lập tức xích qua một bên nhường chỗ cho chàng:

− Thiếu hiệp, người không phải người thường?

Một tên cát lời.

− Thế ư?

Sĩ Khải nhướng mắt:

− Không phải người thường thì tại hạ là ma ư?

Cả bọn cất tiếng cười vui, tên đại ca cất tiếng thân mật:

− Bốn chúng tôi là Cung, Khản, Tấn, Hồng, người của bảo tiêu cục Phong Vân, còn thiếu hiệp nếu không ngại thì mời cùng gia nhập vào sòng bạc cho vui.

Sĩ Khải cầm lấy sấp bài lên tay, làm một động tác đẹp mắt, chứng tỏ chàng cũng là một tay sành về các trò ăn chơi, vui vẻ nói:

− Tại hạ là Sĩ Khải, mặc dù túi bạc không đáng là bao, cũng xin được hầu quý huynh vài ván.

Thế rồi tiếng bạc rơi loảng xoảng, tiếng xúc xắc kêu lách cách, tiếng đùa vang lên ầm ĩ. Một ván, hai ván rồi ba ván ... Càng đánh càng say, chàng thua càng dại, Sĩ Khải như quên mất Doanh Doanh. Chàng cười hả hê khi thấy mình cứ được liên tục.

Doanh Doanh tức giận đứng dậy hét vang:

− Sĩ huynh, anh hãy ngồi đấy mà vui với những quân mạt chược, tôi đi đây.

Sĩ Khải ngẩng lên, giật mình nói như người biết lỗi:

− Ấy chết, anh quên mất, Doanh Doanh, em đừng hờn giận nữa, để anh kêu tiểu bảo dọn phòng cho em nghỉ nhé.

Tên Cung liếc nhìn nàng cười vui:

− Người yêu của Sĩ huynh đẹp quá. Cô nương, hãy cho phép tình quân đánh thêm vài ván cho chúng tôi gỡ lại chứ.

Doanh Doanh đỏ mặt hét lớn:

− Câm đi!

Tên Tấn cười hềnh hệch, như để lấy lòng nàng:

− Cô nương sao mà khó tính quá vậy, nếu cô sợ chàng thua hết tiền thì hãy ngồi xuống đây giữ tiền cho chàng đánh.

Sĩ Khải gãi tóc lộ vẻ khổ sở vì sự hiểu lầm tai ác này:

− Ê, quý huynh đừng nói vậy mà cô nương đây nổi giận. Tôi với nàng không phải là chồng vợ của nhau đâu.

Cả bọn ngớ người ra vì bị hố lớn.

Tên Khản vòng tay trước mặt nàng:

− Xin cô nương thứ lỗi cho sự hiểu lầm này. Bọn bảo tiêu chúng tôi vốn quen ăn nói hồ đồ lỗ mãng.

Doanh Doanh nghiến răng:

− Phải, ta còn lạ gì bọn bảo tiêu cục chúng bây, chỉ tiếc là ta chưa đủ sức giết chúng bây thôi.

Tên Hồng nổi giận đập mạnh nắm tay xuống bàn:

− Quá đáng lắm!

− Cô nương này thật chẳng biết điều. Chỉ có mấy câu hiểu lầm như vậy mà đòi giết chết tụi này ư? Nếu cô nương hiếu sát như vậy thì bọn này không nói chuyện với cô nương để làm gì? Anh bạn này tránh ra, để chúng tôi chơi với nhau.

Doanh Doanh cười lạt:

− Hừ! Hiếu sát? Phải, ta hiếu sát nên ta mới ra tay hạ độc thủ một gia đình vô tội.

Ta hiếu sát nên mới dùng “Thiết sa thần chưởng” đi giết những kẻ tay yếu chân mềm không biết một tý gì về võ công.

Tên Cung vỗ mạnh bàn đứng dậy:

− Này cô nương! Cô nương vừa nói gì chứ? Tại hạ không bao giờ dung thứ cho những kẻ dùng lời lẽ vu khống bôi nhọ bản môn, dù kẻ đó có là cô nương cũng vậy.

Đôi mắt nàng ngầu đỏ:

− Ta nói là Bảo tiêu cục Phong Vân phải đền nợ máu! Các ngươi đã giết thảm tất cả mọi người trong viên trang của Dương viên ngoại.

− Cô nương nói láo!

Tên Hồng co chân nhảy vọt ra đứng trước mặt nàng hét lớn:

− Nếu cô nương không rút lại lời mình vừa nói thì đừng trách sao ta chẳng nghĩ.

Doanh Doanh ôm mặt khóc:

− Thi ngươi cứ giết đi cho dòng họ Dương này tuyệt tự. Bằng không ta thề sẽ có một ngày giết hết bọn ngươi để rửa thù cho cha mẹ.

Song chưởng tên Hồng giơ cao, tên Tấn vội cản lại:

− Hồng nhị ca, câu chuyện cô nương đây vừa kể có nhiều uẩn khúc, đệ nghĩ ta không nên tự tiện. Hãy trở về trình lên sư phụ đã.

Tên Hồng buông tay uất ức:

− Nhưng ta không thể nào chịu nổi sự vu khống trắng trợn này.

Tên Cung bước lên vòng tay cung kính:

− Cô nương! Bảo tiêu cục Phong Vân chúng tôi từ lâu không gây chuyện ân oán với giang hồ, xin cô nương hãy chờ chúng tôi về trình lại với sư phụ. Nếu quả thật trong hàng đệ tử của Bảo tiêu vi phạm môn qui, chúng tôi sẽ đem đến tạ tội với cô nương.

Sĩ Khải chen vào:

− Doanh muội, quý huynh đã nói vậy, em cũng nên thư thả để trắng đen được sáng tỏ.

Doanh Doanh lắc đầu nức nở:

− Ta không biết, ta chỉ biết là các người đã tàn sát Dương viên trang và ta đang đòi rửa hận. Hãy chờ đấy.