Mẹ Tôi là một người phụ nữ hiền lành nhân hậu, lúc nào tôi cũng thấy nụ cười hiện hữu trên khuôn mặt của bà, nhưng đêm hôm đó chính tai nạn xe đã mang mẹ tôi đi mất, tôi còn nhớ đêm đó mẹ vội vã đi tìm cha không cẩn thận bị xe tông phải mất máu rất nhiều sau đó không thể qua khỏi.

lúc đó tôi thực sự không có cách nào đối diện với sự thật này, sau khi mẹ mất cha tôi luôn tự trách bản thân không lâu sau đó cũng qua đời, trên thế gian này tôi chỉ có 3 người thân, cha mẹ đã bỏ tôi lại chỉ còn ông nội là người thân duy nhất của tôi.

Ông nội có nói những việc này đều là trời phạt người làm nghề thầy pháp vì vốn dĩ vạn vật tuần hoàn đều theo qui luật nhân quả mà phát sinh nhưng những người như chúng tôi lại ngăn cản nhân quả nảy nở vốn dĩ từ đầu đã đi ngược lại Thiên Ý, đến cùng tôi cũng buột phải làm pháp sư vì đơn giản " oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt".

Đó là lần đầu tiên tôi biết được nổi đau của sinh ly tử biệt Giờ nhìn dì Châu như vậy tôi lại càng trách bản thân không cách nào giúp họ được, có thể sau 3 ngày họ sẽ phải chịu cảnh sinh ly tử biệt đau đớn vạn phần.

" Châu thiếu gia cậu còn nhớ..."

Tôi chưa kịp dứt lời thì ông nội đã kéo tôi ra khỏi phòng:" Để họ nói chuyện một lát, còn chuyện Miêu Quỷ chúng ta hỏi sau?"

Tôi gật đầu đồng ý rồi cùng ông nội và Tô Nhi đến phòng khách ngồi đợi.

Tôi cứ thấp thỏm không yên mà đi đi lại lại, thời điểm hiện tại tôi rất sợ cậu ấy xảy ra việc ngoài ý muốn chúng tôi sẽ vì vậy mà mất hết manh mối, tên đại ma đầu cũng sẽ thoát được một kiếp

" Sở Lăng anh nhìn kìa, phía trước có một cô bé"

Tô Nhi đứng dậy chỉ tay về phía trước tôi đồng thời cũng nhìn về phía ấy, trời ạ! Là cô bé ngày hôm qua, tại sao cô bé ấy lại luôn xuất hiện trước mặt tôi, có lẽ nào nó có nỗi oan cần giải.

" Em gái anh cho em kẹo hồ lô có được không?" Quái lạ hôm nay cô bé này mặt mày lạnh như băng nhìn chằn chằm chúng tôi, nó không nói cũng không mỉm cười chỉ im lặng như vậy mà đứng hết nữa canh giờ.

Ông nội đi đến dự định dán bùa lên người cô bé nhưng tôi kịp thời ngăn cản:" Nó chỉ là một đứa trẻ thôi ạ!" Ông hừ một tiếng rồi nghiêm nghị nhìn tôi:" Một đứa trẻ, nói không chừng nó chính là muốn nuốt chửng dương khí của con đó".

Một hồn ma nhỏ bé mà đòi nuốt chửng dương khí của tôi đúng thật là không thể tin nổi, vạn nhất nó là Dã Quỷ thì cũng chẳng thể làm gì tôi vì tôi có chính khí bảo vệ mà, có lẽ ông nội mang tâm ý là thà giết lầm còn hơn bỏ sót mà tôi đại ý là muốn bảo vệ cô bé ấy:" Không phải chứ nó chỉ là một cô bé thôi ạ!"

Tô Nhi cũng đến nói tiếp tôi sau một hồi tranh cãi cuối cùng ông chỉ thở dài mặc kệ chúng tôi.

" Em gái em là..." Tô Nhi nhìn cô bé với ánh mắt nghi ngờ như muốn chính miệng cô bé tự khẳng định thân phận của mình.

" Tỷ là người xấu".

Ai biết được cô bé đó như nổi điên hết lên một tiếng tựa như có sức mạnh vô hình hất tung Tô Nhi lên, trời ạ có đùa không vậy một cô bé nhỏ yếu mà lại có lực mạnh như vậy chính là muốn chơi tôi đây mà, cũng may tôi kịp thời đỡ lấy Tô Nhi nếu không chỉ e nữa đời còn lại cô ấy đành sống trên xe lăn rồi.

" Mẹ nó".

Tôi rất ít khi quăng tục nhưng tự nhiên cô bé đó lại phát điên còn gây hại đến Tô Nhi tôi nhất thời không nhịn được mà thốt ra những lời như thế.

"Em muốn làm cái quái gì thế?" Tôi đến trước mặt cô bé kia rồi bài ra vẻ mặt lạnh như băng mà hét lớn

" Tỷ ấy là người xấu, tỷ ấy muốn cướp huynh khỏi tay Ngô Mệnh tỷ tỷ".

Cô bé vừa hung hăng vừa nhìn về phía Tô Nhi cơ hồ như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện, Ngô Mệnh là ai? Tại sao vô duyên vô cớ lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi? Thật ra người tên Ngô Mệnh này là bạn hay là thù?.

"Ngô Mệnh là ai anh không biết người này, còn nữa chị gái này không phải người xấu" tôi vừa nói vừa chỉ tay về phía Tô Nhi nhằm khẳng định lại một lần nữa cho cô bé hiểu.

" Họ đều là người xấu, Diêu ca ca huynh mau đi theo muội, có người muốn hại huynh".

Cô bé chuyển từ vẻ mặt lạnh như băng qua vẻ mặt thập phần lo lắng.

" Có thể em đã nhận nhầm anh không phải là Diêu gì đó mà anh tên là Chung Sở Lăng" lửa giận trong tôi cũng dịu bớt tôi cũng hơi ái ngại vì chuyện lúc nãy nên bây giờ khi nói thanh âm cũng dịu lại.

" Ai nha, ngay cả tên mình mà ca cũng quên ca tên là Chu Diêu".

Cô bé nói chuyện với ngữ khí và vẻ mặt có chút oán trách lại pha lẫn chút đáng yêu.

Tôi mỉm cười nói:" Ai nha, anh không phải tên đó"

" Thế ông có phải là ông nội của anh Chu Hải?".

Cô bé chỉ tay về phía ông nội nhưng có phần e sợ mà lùi về sau.

Ông tôi chừng mắt với cô bé khiến nó không khỏi run sợ.

" Ông ấy đúng thật là ông nội của anh như ông ấy không phải tên Chu Hải mà ông ấy tên là Chung Hán Uy" - Tôi nói bằng ngữ khí như phủ định lại lời cô bé.

" Không đúng ông ấy tên là Chu Hải".

Cô bé dùng ánh mắt như khẳng định nhìn tôi.

" Không đúng" tôi cũng khẳng định lời nói của mình.

Cô bé quay lưng biến mất tựa hồ như nó chưa từng xuất hiện nhưng lí do tại sao thì tôi không biết, nhưng như vậy cũng tốt phải không? Chí ít tôi cho là vậy.