Âm Dương Tân Nương

Chương 17: 17 Thiên Cẩu Ăn Trăng

Tôi và Tô Nhi cùng chạy về phía bìa rừng không lâu sau đó từng đợt gió lớn cứ ồ ạt kéo về.

Tiếng quạ kêu hoà lẫn vào tiếng va chạm của cành cây như thể có những quỷ hồn muốn vượt khỏi quỷ môn quan mà đến với trần thế.

Khung cảnh xung quanh bìa rừng lúc này thập phần quỷ dị khiến tôi và Tô Nhi không khỏi rùng mình vài cái.

Gió lạnh thổi rất lâu sau đó mới ngừng lại, tôi nhìn về phía ông nội ở nơi đó phát ra một làn khói màu xanh quỉ dị điều kì lạ hơn là làn khói xanh chỉ tụ lại một chỗ không bay đi đâu cả.

Tôi quay sang hỏi Tô Nhi:" làn khói xanh đó là gì vậy?"

Tô Nhi lắc đầu nhín vai một cái:" em cũng không biết, chỉ là nhìn nó rất quỷ dị, bên trong như thể nhốt rất nhiều Oan Hồn đang cố gắng phá tan phong ấn vậy"

Tôi cũng đồng ý với quan điểm này của Tô Nhi bởi làn khói xanh ấy liên tục rung chuyển rất mạnh nhưng đến cuối cùng nó chỉ có thể tụ tán lại một chỗ.

Trong lúc tôi vừa suy nghĩ vừa nhìn về phía ông nội thì bị Tô Nhi làm cho hốt hoảng.

Tô Nhi chỉ tay về phía hàng cây bìa rừng:" nhìn kìa...nhìn kìa Tử Lăng có rất nhiều người đang tiến về phía chúng ta"

Sau tiếng nói của Tô Nhi tôi mới định thần nhìn lại trời ạ! Đúng thật là có rất nhiều bóng đen đang lần lượt tiến về phía chúng tôi mà trong tay những bóng đen ấy đều cầm theo lồng đèn trắng và phía sau có vô số hình nhân giấy miệng đỏ tươi cười, nhưng có cố thế nào tôi cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt của bọn họ.

Tô Nhi nhanh trí bịt miệng, kéo tôi núp sau một tảng đá:" im lặng, Chúng ta cứ núp đây đừng lên tiếng"

Tôi cũng nghe lời Tô Nhi ngồi im lặng sau tảng đá, gió ngừng thổi không khí cũng trở nên yên tĩnh.

Những bóng đen lúc nãy vẫn cứ tiếp tục tiến đến...khoan chẳng phải hướng bọn họ đang đi đến là mộ phần của Dược sư phụ sao? Nguy rồi ông nội và Lão Mù cũng đang ở đó.

Nghĩ tới đó tôi ngồi dậy hốt hoảng nói: Tô Nhi hướng họ đi là mộ phần của Dược sư phụ, lão Mù và ông nội sắp không xong rồi"

Tô Nhi nhìn theo đoàn người áo đen rồi nhanh chóng gật đầu:" đúng là phía đó, Sở Lăng em và anh đi đến đó xem thử"

Tôi nắm lấy cổ tay của Tô Nhi rồi ám chỉ là không được đi:" anh sẽ đi một mình còn em ở đây"

Tô Nhi kiên quyết không nghe theo lời tôi:" em có gì phải sợ chứ, ngay cả người nhát gan nhất là anh còn không sợ thì em sợ gì chứ, em không thua anh đâu"

Thời khắc này tôi không phân biệt là ai nhát gan hơn ai, chỉ là tôi muốn bảo vệ Tô Nhi, tôi không muốn cô ấy vô duyên vô cớ bị kéo vào những chuyện quỷ dị không hồi kết này nữa.

Thật sự mà nói tôi dần như sắp cạn kiệt sức lực vì những chuyện quỷ dị này rồi.

Đắn đo một hồi tôi vẫn là đồng ý cho Tô Nhi theo mình cùng đến chỗ của Ông nội.

Từ xa xa tôi đã thấy ông nội và lão mù đang bày Mộc Đàn ở bốn góc phần mộ.

Nghĩ cũng lạ từ trước đến nay tôi chưa từng thấy ông sử dụng loại cây này, nó chỉ dùng để chữa bệnh cứu người không ngờ còn có loại công dụng này nữa.

Ai mà ngờ hai người chúng tôi vừa đến đã bị ông nội phát hiện, ông vừa thi triển linh phù vừa trách mắng chúng tôi:" đã nói là không được đến đây rồi, sao hai đứa còn đến?"

Tôi và Tô Nhi liền vội giải thích cho ông nội rằng vừa nãy có một đám người cầm theo đèn lòng trắng từ sau bìa rừng tiến về phía này.

Ông nội nghe đến đó liền trợn tròn mắt thốt lên:" Nguy rồi, mộ phần này có thứ gì đó thu hút quỷ hồn xung quanh đây, nếu không nhanh tay chúng ta sẽ gặp nguy hiểm "

Tôi ngó xung quanh một lượt rồi thắc mắc hỏi hai người họ:" đám người đó không đến chỗ ông nội sao?"

Ông nội nhìn bốn góc phần mộ rồi lắc đầu:" bọn họ vẫn còn quanh đây, tạm thời họ chưa thể xác định được phương hướng"

Tôi ngó quanh một lược vẫn là không có một bóng ma nào gần đây ngoài bốn người chúng tôi.

Quái lạ lúc nãy rõ ràng bọn người quỷ dị kia rất hùng hổ tiến về phía này nhưng cuối cùng đến một xíu động tĩnh cũng không có.

Cả một đám người to lớn lại như thể một hạt bụi hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.

Tiếng nói của ông nội khiến bầu không khí từ tĩnh lặng chuyển sang căng thẳng tột độ:" Nguy rồi, Thiên Cẩu Ăn Trăng"

Ông nội vừa dứt lời tôi liền thấy xung quanh bốn bề lại càng tối hơn, tôi thắc mắc hỏi ông:" Thiên Cẩu Ăn Trăng? Vậy bọn Quỷ Hồn lại càng có lợi thế"

Ông nội cũng gật đầu đồng tình với quan điểm của tôi.

Không phải là tôi nói chuyện không có căn cứ vì lúc trước ở thôn chúng tôi cứ mỗi khi xuất hiện "Thiên Cẩu Ăn Trăng" những người lớn trong thôn đều sẽ bảo con họ vào nhà xong sau đó cầu nguyện Thiên Cẩu nhả trăng vì thời khắc mặt trăng biến mắt dương khí sẽ suy yếu còn âm khí được lợi mà trở nên thịnh vượng.

Cũng chính vì âm khí thịnh sẽ là lợi thế lớn nhất của Cô Hồn Dạ Quỷ.

So với suy nghĩ của tôi và ông nội thì lão Mù lại phản bác rằng:" Nếu như để ánh trăng lên đỉnh điểm sẽ khiến cho Quỷ Hồn trong mộ trở nên mạnh mẽ thì thời khắc này Thiên Cẩu Ăn Trăng không phải không tốt, tuy lúc thường hiện tượng này là một miếng bánh ngon cho Cô Hồn Dạ Quỷ nhưng thời khắc này Ánh trăng hoàn toàn biến mắt sẽ khiến cho quá trình nuôi dưỡng oán khí bị gián đoạn đó cũng là cơ hội tốt để chúng ta giải quyết triệt để vấn đề này"

Nghe đến đây tôi, ông nội và cả Tô Nhi đều tán đồng quan điểm của lão mù, không ngờ ông trời cũng đang giúp chúng tôi.

Lão Mù không để chúng tôi suy nghĩ quá lâu liền tiếp tục lên tiếng:" Lão già giờ có thể dùng hết những gì ông học được trực tiếp phong ấn người trong mộ đi"

Lão Mù vừa dứt lời ông nội liền đem kiếm gỗ đào hay còn gọi là Giáng Long kiếm trực tiếp cắm thẳng lên mộ phần của Dược sư phụ.

Quả thật cách này có chút tàn độc nhưng nếu chúng tôi không làm vậy e là cả thôn Nguyên Hoàn này sẽ chìm trong bóng tối, và chúng tôi cũng không chắc thì thể trong mộ phần này rốt cuộc có phải là của Dược sư phụ hay không?

Thời khắc Giáng Long kiếm được cắm lên mộ phần cũng là lúc gió lớn một lần nữa nổi lên nhưng lần này có lẽ khác với lần trước bởi cơn gió thổi với tốc độ rất mạnh kèm theo đó là những thanh âm nghe rất chói tai như thể có hàng vạn Cô Hồn Dạ Quỷ đang kêu khóc van xin vậy.

Sau khi làm xong mọi việc ông nội nghiêng mình cuối đầu trước mộ phần của Dược sư phụ:" chúng ta suy cho cùng cũng xem như là đồng môn, cả đời làm việc cho người khác đi trái lại ý trời hôm nay chính tay ta lại phong ấn đi linh hồn của ông một lạy này ta xin tạ tội trước ông vậy"

Nói rồi ông nội gập đầu quỳ lạy bia mộ trước mặt.

Tôi và Tô Nhi cũng quỳ xuống tạ lỗi bởi dù muốn dù không thì chúng tôi cuối cùng cũng đã khiến cho người trong một phần vạn kiếp bất phục không thể siêu sinh.

Lão Mù lấy trong túi ra một chiếc bật lửa vừa phì phà điếu thuốc vừa nói:" cho đến cùng có phong ấn được hay không còn xem năng lực của ông, có thể Quỷ Hồn trong mộ không sớm không muộn sẽ được thả ra thôi"

Ông nội thắc mắc hỏi lại:" Giáng Long kiếm chuyên diệt trừ yêu mà tại sao lại nói không thể hoàn toàn phong ấn chứ?"

Lão Mù gạt đi tàn thuốc trên tay rồi nói:" Ông phải một biết một Quỷ Hồn có khả năng thay đổi Nhật Nguyệt phải tích tụ oán khí ít nhất là một trăm năm, ông xem Dược sư phụ chết nhiều nhất là 3 ngày mà đã có khả năng này e là có kẻ phía sau hỗ trợ "

Ông nội nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tôi cũng không khỏi thắc mắc rốt cuộc là kẻ nào làm ra việc này rốt cuộc là vì cái gì chứ? Tôi vội vàng dò hỏi Lão Mù:" vậy người đứng sau chuyện này là ai ạ?"

Lão Mù lắc đầu đáp lại:" nếu đã mượn tay kẻ khác để làm việc ác chắc chắn là không muốn lộ diện, nếu muốn biết người đó là ai thì phải xem duyên phận giữa các ngươi rồi"