Tôi vừa đặt bút kí tên xong thì cô ấy hướng tay về phía ngực tôi mà vồ lấy.

Phạch...! Một luồng gió mạnh thổi ngang làm cảnh vật xung quanh trong phút chốc đã đổ vỡ.

Từ trong làn khói trắng một bóng nữ nhi bước ra.

" cô lại muốn hại kẻ khác à"

một giọng nói quen thuộc vang lên, vẫn là thứ cảm giác này, một thứ cảm giác khiến tôi nhớ mãi không quên.

Tôi thốt lên :" Ngân Hương? Tại sao chị lại ở đây?"

Ngân Hương chỉ nhìn tôi một cái rồi nói:"Sở Lăng mau rời khỏi đây"

Giọng của chị ấy rất bình thường nhưng tôi vẫn nghe ra có chút gấp gáp

Tôi ngẩn người không hiểu tại sao Ngân Hương lại xuất hiện ở đây chẳng phải chị ấy đã rời khỏi nơi này từ lúc nhỏ hay sao.

Nữ Quỷ tiếp tục hướng về phía tôi hét lớn:" Chu Diêu nộp mạng đi"

Trên người chị Ngân Hương tỏa một luồng khí cực mạnh trực tiếp hất tung nữ quỷ, nữ quỷ va vào cửa nhưng vẫn cố sức gượng dậy:" Ngân Hương lại là cô muốn phá chuyện tốt của ta? Lẽ nào cô muốn chống đối Ngô Mệnh?"

" nếu Ngô Mệnh biết cô trái lời cô ấy muốn giết chết Chu Diêu thì cô cũng không khỏi tai họa"

Quái lạ tại sao Ngân Hương lại quen người tên Ngô Mệnh, cô gái tên Ngô Mệnh kia chẳng phải là người mình đã từng gặp ở Châu gia sao?

Nữ quỷ cuối cùng không nói gì trực tiếp biến mất trước sự kinh ngạc của tôi như thể bóc hơi khỏi trái đất vậy

Ngân Hương đi về phía tôi dịu dàng

đỡ tôi đứng dậy :" Sở Lăng chị giờ không cách nào ở cạnh em được nữa, phải nhớ kĩ một điều em sinh ra đã mang trọng trách hàn yêu diệt ma nên không thể nào chối bỏ được".

Tôi như một đứa trẻ khóc không ngừng bởi vì bản thân tôi sợ nhất là mất đi Ngân Hương, hồi bé tôi đã mất chị ấy giờ lại phải chịu cảm giác ly biệt này thêm một lần nữa thật sự mà nói trái tim tôi không thể nào chống cự nổi.

Chị ấy rất giống mẹ từ cử chỉ đến lời nói đều rất dịu dàng có lẽ bởi vì điều đó mà khiến tôi yêu Ngân Hương đến tận bây giờ.

Tôi ngước nhìn chị ấy với con mắt còn ngấn lệ:" tại sao chị không thể ở cạnh em? Mấy năm qua em lúc nào cũng mong gặp lại chị, giờ đến lúc gặp lại chị lại bảo không thể ở cạnh em được nữa"

Ngân Hương nhìn tôi không nói chỉ lặng lẽ cuối đầu, sau một lúc mới cất lời:" Sở Lăng, rồi sẽ có một ngày em hiểu ra mọi sự trên đời đều không như ý nguyện, em nên nhớ phải giữ được sơ tâm lúc đầu"

Tôi dùng sức liên tục lắc đầu để phản bác lại những gì chị ấy nói, dù có thế nào tôi cũng không muốn xa chị ấy.

Chị ấy cố trấn an tôi:" nghe chị nói em phải rời khỏi nơi này để cứu chị"

Tôi nhìn chị ấy với ánh mắt lộ ra vài phần kinh ngạc:" cứu chị?? Tại sao chị bị gì à Ngân Hương? "

Ngân Hương hướng mắt về phía bên ngoài nhất thời cả kinh:" sắp đến giờ tí rồi em phải ra khỏi nơi này"

Tôi ngạc nhiên hỏi:" tại sao a? "

Ngân Hương trừng mắt quát lên:" mau lên, dù có nghe thấy hay nhìn thấy gì cũng đừng quay lại đừng dừng bước"

Nói xong chị ấy thẳng tay đẩy tôi ra ngoài, tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì khung cảnh trước mắt làm tôi kinh hãi đến tột độ.

Phía trên cây cổ thụ cao trước mắt treo một xác nam nhân.

Tôi bất giác lùi về phía sau vài bước với ý định sẽ quay lại căn nhà lúc nãy, nhưng lí trí đã mách bảo chị Ngân Hương kêu tôi tuyệt đối không quay lại dù có chuyện gì.

Tôi dùng hết sức can đảm bình sinh vốn

có mà tiến lại gần cây cổ thụ, bất giác tôi không kìm lòng được mà hét lớn:"Tô Nhi".

Phải người bị treo trên cây cổ thụ lúc này không phải ai khác mà là Tô Nhi, tôi vứt bỏ mọi sợ hãi phía sau mà ôm lấy cơ thể của Tô Nhi liên tục lây động:" Tô Nhi em mau tỉnh lại đi, em bị sao vậy? Em mau nói anh nghe đi mà"

Tô Nhi cứ như thế yên tĩnh nằm trong lòng tôi không hề có chút cử động gì, nhưng lúc này tim tôi đau như cắt:" Ngô Mệnh ta có thù oán gì với cô thì cô ra đây ta và cô đường đường chính chính giải quyết mọi chuyện, tại sao phải giết chết Tô Nhi"

Tôi rất muốn biết rốt cuộc tại vì sao người tên Ngô Mệnh lại 5 lần 7 lượt xuất hiện trong cuộc sống của tôi, tôi hận bản thân không thể bảo vệ người thân của mình, giờ phút này nhìn cơ thể gần như đã lạnh cứng của Tô Nhi mà không ngừng tự oán trách.

" tuyệt đối đừng tin những gì mình thấy, tuyệt đối đừng quay đầu"

Giọng của Ngân Hương lại vang lên trong không trung, tôi ôm lấy thi thể của Tô Nhi đứng dậy hét lớn:" Ngân Hương chị có thể cứu Tô Nhi không ?"

Ngoại trừ tiếng quạ kêu thê thảm thì tôi chẳng còn nghe thấy được thanh âm gì khác.

Lũ Quạ cứ như đang chế giễu tôi bằng những tiếng kêu của chúng, càng lúc tiếng kêu lại càng lớn.

" Cứu em Sở Lăng" không biết từ lúc nào Tô Nhi đã tỉnh lại nhưng cơ thể không ngừng run rẩy nắm lấy tay tôi.

" được, được chúng ta quay lại tìm chị Ngân Hương để cứu em được không? "

Tô Nhi nhẹ nhàng gật đầu.

Tôi với ý định sẽ sưởi ấm cho em ấy trước mới rồi mới đến chỗ Ngân Hương nhưng ai ngờ ánh mắt tôi như dư quang lóe lên tay Tô Nhi đã mất đi vết bớt Kim Tinh.

Tôi ngang lập tức đứng bật dậy chất vấn:"Cô không phải Tô Nhi, cô là ai? "

Không thể ngờ khi vừa cất tiếng nói thì hình dáng của Tô Nhi bỗng chốc biến mất ngay trước sự ngỡ ngàng của tôi.

Hóa ra đây chỉ là ảo giác mà nữ quỷ tạo ra nhằm ngăn cản tôi, ngay lúc này tôi mới hiểu nơi đây vốn dĩ không có thật điều cần làm bây giờ là tôi phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Tôi nhanh chóng dùng hết sức chạy về phía trước dù không biết con đường nhỏ này sẽ dẫn ra lối nào, tôi cứ thế chạy rất nhanh đến khi tôi gục ngã đổ kiệt sức từ khi nào cũng chẳng biết.

Tôi cảm giác cơ thể chìm vào bóng tối rất lâu sau đó bị đánh thức bằng tiếng gọi quen thuộc:" Sở Lăng anh tỉnh lại đi"

Tôi cố gượng nhìn xung quanh sau đó không kìm lòng được mà ôm lấy Tô Nhi:" em không sao là tốt, anh sợ không gặp được em nữa"

Tô Nhi vỗ vỗ lưng tôi nhẹ nhàng nói:" sao vậy?, em đâu bị gì em vẫn ở đây mà"

Ông nội và lão mù cũng tiếng đến hỏi han tôi:" Sở Lăng trong người con cảm thấy như thế nào?"

Tôi nhẹ nhàng hít một hơi thật lâu rồi trả lời :" cháu không sao? "

Ông nội trầm tư rất lâu như thể đang suy nghĩ về việc gì đó mà tôi không thể nào biết được, cũng có khả năng ông đang lo cho Châu thiếu gia nhưng việc quan trọng giờ phải tìm ra thuốc giải đàng Thi.

Nếu còn chần chừ e rằng Châu thiếu gia sẽ không thể nào quay đầu nữa.

Một khi Đàng Thi nắm giữ, chi phối được thể xác lẫn lí trí thì vô phương cứu chữa.

Ông nội bảo tôi đi tắm rửa cho sạch nhưng khoảng khắc tôi vừa đứng dậy ông nội liền hét lớn lão mù cùng bất giác lùi xa:" Sở Lăng đừng tiến tới"

Tôi ngây người một lúc lâu mới cất giọng hỏi:" sao vậy ông?"

Ông nội chỉ tay về phía dưới chân của tôi mà kinh hãi nói:" tại sao bóng của con có 2 cái đầu?"

" Có sao?" Tôi nhìn xuống không khỏi rùng mình một trận.

Quả thật bóng dưới chân tôi giờ phút này có tận 2 cái đầu.

Lão mù bất ngờ nói lớn:" Bán Quỷ?"

Ông nội liền nhanh tay bịt miệng lão mù:" đây là việc chúng ta không thể nói trước được"

Hừ! Lão mù khinh thường quay đi.

Tô Nhi đến cạnh ông nội:" anh ấy không sao chứ ông?"

Ông chau mày nói nhỏ với Tô Nhi gì đó mà không để tôi nghe.

Chỉ là thời khắc này tôi cảm giác cơ thể rất khó chịu.

" Con phải bình tĩnh nghe ông nói" ông nội nói bằng giọng điệu lo lắng khiến tôi cũng không khỏi lo lắng

Tôi hỏi ông:" sao ạ?"

Ông nhìn tôi một hồi rồi nói bằng giọng ấp úng:" giờ có thể là con đã bị trúng tà khí của Âm Dương Thi rồi"

Tôi hốt hoảng hỏi ông:" vậy có nghĩa là con sẽ chết sao?"

Ông nội lắc đầu

Tôi lại sốt ruột hỏi tiếp:" vậy thì cháu sẽ bị gì?"

" Có thể con sẽ thành Quỷ Hồn"

Tôi ngạc nhiên hỏi lại ông:" Quỷ Hồn? Vậy con sẽ làm hại người khác, con sẽ đối đầu với ông sao?"

Ông nội nhìn tôi rồi nói:" giờ con không hẳn là Quỷ Hồn, do bản mệnh của con trời sinh chính khí vốn mạnh nên giờ con chỉ là Bán Quỷ"

Càng nghe ông nói tôi càng ủ rũ Quỷ Hồn thì sao? Bán Quỷ thì sao suy cho cùng cũng chỉ cách nhau một bước, tôi thực sự không hiểu mọi việc xảy ra với tôi quá nhanh quá đột ngột khiến tôi khó mà chấp nhận, tôi còn chưa cứu Châu thiếu gia giờ lại đổi thành kẻ cần người khác cứu.

Ông nhìn thấy tôi im lặng cũng vội vàng an ủi:" cháu yên tâm tuy ta không có cách cứu cháu nhưng ta sẽ không để cháu trở thành Quỷ Hồn thật sự đâu, dù có đi đến cùng trời cuối đất ta cũng sẽ tìm cách cứu con".

Lão Mù cười khinh một tiếng:" Còn ai có bản lãnh cao để cứu tên tiểu tử này chứ, Lão già chấp nhận sự thật đi"

Ông nội và Tô Nhi ngăn cản lão mù nói tiếp, tôi biết họ chỉ sợ lão mù còn nói nữa ngay cả ý chí muốn sống cuối cùng của tôi cũng sẽ bị dập tắt.

Tôi nhìn họ mỉm cười một cái rồi nói:" giờ con chỉ muốn cứu Châu thiếu gia, dù cho còn sống 1 ngày con cũng sẽ dành một ngày đó làm chuyện tốt cuối cùng này, nếu như có một ngày con Thật sự trở thành Quỷ Hồn ông hãy mạnh mẽ xuống tay chật đứt đi duyên phận cuối cùng của chúng ta"

Ông sững sờ một lúc từ tận khoé mắt của ông đã ửng đỏ cả lên:" Con yên tâm ta sẽ không để ngày đó xảy ra đâu"

Tô Nhi cũng nói nối theo lời ông nội:" đúng đó Tử Lăng anh phước lớn mạng lớn chắc chắn sẽ không bị gì đâu"

Bầu không khí cũng trở nên tĩnh lặng một xíu, không ai nói gì cả chỉ vài đôi lúc chỉ nghe tiếng bật lữa phát ra từ phía lão mù.

Không biết nhờ thế lực gì mà chúng tôi không nói chuyện với nhau chỉ ngồi đó thẫn thờ đến khi trời sáng.