Đế lăng nằm ở ngoại thành phía Tây Bắc của đế đô, phía sau là những dãy núi kéo dài liên tiếp, xung quanh được một nhánh của sông Thanh Đô bao bọc, sau lưng là Bắc phía trước là Nam, tựa núi gần sông, là nơi có phong thủy vô cùng tốt. Đây là nơi yên nghỉ của tất cả các vị đế quân và hoàng hậu từ khi khai quốc tới nay, các thành viên còn lại của Hoàng thất đều được chôn cất ở phía Nam của đế lăng, trong một tòa hoàng lăng khác. 

Trong đế lăng ngoài binh lính canh gác, còn có mấy người coi giữ, phần lớn là hoàng tộc bị biếm vì ngoan cố phản kháng khi Dạ Quân Hi cướp đoạt đế vị, người có địa vị cao nhất, không ai khác chính là mẹ ruột của Thái tử, hoàng hậu của tiên hoàng, nữ nhân mà ngay cả Dạ Quân Hi, vốn cũng nên xưng là “mẫu hậu”.

Trên chiếc xe ngựa đi tới đế lăng, Thiển Ly Du lẳng lặng nghe Dạ Quân Hi thản nhiên kể lại bí mật của Hoàng thất vào mười năm trước, ánh sáng trong đôi mắt xinh đẹp xoay chuyển, cảm động vạn phần.

Kỳ thực đây cũng chỉ là một câu chuyện không hiếm thấy trong hoàng thất.

Hai mươi tám năm trước, trong hậu cung Lam Vũ, Quý cơ Tiêu thị đứng hàng cuối cùng trong tam phu nhân tại một đêm mưa to gió lớn sinh hạ Lân Nhi. Đó là nhi tử thứ  hai mà Tiêu thị sinh hạ, cũng là hoàng tử thứ chín của tiên đế. Tin tức truyền tới tai tiên đế, Tiêu thị lập tức được sắc phong làm quý phi, đứng đầu Tam phu nhân, địa vị chỉ dưới Hoàng hậu.

Lúc đó, Trưởng tử mà Hoàng hậu sinh hạ đã được phong Thái tử, nhưng vị Thái tử này nhu nhược vô năng, trong triều cũng có nhiều lời chê trách hắn, các hoàng tử còn lại cũng nhăm nhe vị trí Thái tử. Thế nhưng Hoàng hậu lại là một nữ tử có thủ đoạn sắc bén, dưới sự thao túng của nàng, không ai có thể lay động địa vị của Thái tử.

Song, khi hai nhi tử của Tiêu thị dần dần lớn lên, Hoàng hậu cũng càng đứng ngồi không yên. Hai vị hoàng tử này quá mức chói mắt, ánh sáng của bọn họ dần dần che phủ các hoàng tử khác, mối nguy bị đoạt vị dần dần ép sát Thái tử. Hoàng hậu dùng trăm phương ngàn kế, coi hai vị hoàng tử này như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể trừ diệt nhanh chóng.

Thế nhưng, tiên hoàng lại rất thích hai vị hoàng tử, hai vị hoàng tử này còn tuổi nhỏ mà đã được trên dưới triều đình tán thưởng, Hoàng hậu vài lần dùng kế những vẫn không thể thành công.

Rốt cuộc, cơ hội cũng tới. Sau khi sinh hạ Cửu hoàng tử, thân thể Tiêu quý phi dần dần yếu ớt, vào mùa đông của mười hai năm sau đã buông tay khỏi thế gian. Tiên đế cảm thương vị quý phi hiền lương thục đức, hạ chỉ muốn Tiêu phi được đại táng quy mô, lại cho mời trăm vị cao tăng niệm kinh siêu độ cho Tiêu phi.

Nhưng tới ngày thứ ba khi quan trủng của Tiêu phi được hạ táng, một trong trăm vị cao tăng đột nhiên chỉ vào Cửu hoàng tử mới vừa mười hai tuổi nói, hài tử này chính là mãnh thú hạ phàm, là hắn đã khắc chết mẫu phi của hắn. Nếu theo thời gian, chờ hài tử này lớn, có lẽ sẽ khắc chết càng nhiều thân nhân, thậm chí bao gồm cả tiên đế.

Cao tăng vừa dứt lời, mọi người đều kinh. Ban đầu, tiên đế cùng triều thần cũng không tin tưởng lời hắn nói, chỉ coi là nói xằng nói bậy.

Nhưng, khi cao tăng kia quay về phía Cửu hoàng tử niệm vài câu phật hiệu, những ánh sáng màu xanh chói mắt lập tức phát ra từ Cửu hoàng tử, hàn ý thẩm thấu tới trái tim từng người ở đó.

Ánh sáng màu xanh, tất cả mọi người đều biết, đó là điềm xấu. Mà trong vầng sáng màu xanh đó, đôi mắt vốn đen như mực của Cửu hoàng tử cư nhiên chuyển sang màu xanh, mơ hồ lóe ra tia sáng như máu.

Từ đó, không ai còn không tin cao tăng kia.

Tiên đế giận dữ, đem Cửu hoàng tử giam lỏng trong tẩm cung, nửa tháng sau, hạ chỉ biếm hắn thành thứ dân, đuổi ra đế cung, từ đó về sau không được bước vào đế đô một bước. Mà chuyện Cửu hoàng tử chính là mãnh thú hạ phàm, là vết nhơ của hoàng thất, đã bị tiên đế hạ lệnh cấm nhắc tới. Lúc đó, tất cả những người nhìn thấy Cửu hoàng tử biến đổi, ngoại trừ cung phi phẩm cấp cao, hoàng tử và công chúa cùng với một vài triều thần trung thành, không một ai may mắn sống sót.

Vị Cửu hoàng tử lúc đó, chính là đương kim đế quân Lam Vũ, Dạ Quân Hi.

“Nói vậy, tất cả đều là quỷ kế của tiên hoàng hậu?” Thiển Ly Du nghe xong câu truyện không quá dài kia, thoáng suy tư một lát liền hỏi. Xưa nay, càng là người quyền cao chức trọng, liền càng tin tưởng mấy lời nói ma quỷ. Nói vậy, kia chính là độc kế mà tiên hoàng hậu dùng để trừ bỏ chướng ngại vật trên con đường xưng vương của nhi tử đi?

Nhưng khiến Thiển Ly Du có chút ngoài ý muốn chính là, Dạ Quân Hi chỉ hơi cong khóe môi, lắc đầu: “Không hẳn vậy.”

“Nga? Chẳng lẽ ‘cao tăng’ kia nói là thật, ngươi chính là mãnh thú hạ phàm?” Thiển Ly Du nghe vậy tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn nam nhân.

“Có phải mãnh thú hạ phàm không, trẫm không biết. Bất quá năm đó, khi tên hòa thượng kia niệm vài câu pháp hiệu, ánh sáng xanh lóe lên khắp trời cũng không phải làm giả, trẫm quả thực cảm thụ được một cỗ lực lượng không biết từ đâu tới. Chẳng qua, khi ánh sáng tan đi, lực lượng cũng biến mất vô tung. Hoa thượng kia xác thực từng nhận lời nhờ vả của tiên hoàng hậu, nhưng ngày ấy xảy ra những việc ly kỳ như vậy, có lẽ tiên hoàng hậu cũng không dự đoán được.” Dạ Quân Hi nói, giọng nói vốn trầm thấp dễ nghe bỗng nhiên nhiễm lên một tầng sắc thái quỷ bí, Thiển Ly Du chỉ nghe nam nhân cười khẽ hai tiếng, lại thấy hắn nói: “Thế nào, lẽ nào Du Nhi cảm thấy trẫm không giống dáng dấp của mãnh thú hạ phàm sao?”

Thiển Ly Du nghe vậy đột nhiên quay đầu lại, trong đôi mắt như hắc diệu thạch khó nén vẻ kinh ngạc. Nhưng cũng chỉ trong chốc lát. Nhìn tuấn nhan đủ để mị hoặc tất cả nữ tử trong thiên hạ cùng khí thế bẩm sinh khiến người ta khiếp sợ của nam nhân, Thiển Ly Du trầm ngâm chốc lát, trong mắt xẹt qua tiếu ý, y nhíu mày nói: “Bằng vào khí thế, quả thực giống mãnh thú. Nhưng mãnh thú không phải luôn có bộ dáng đáng sợ như nhe răng, há miệng, trừng mắt sao? Với tư sắc của đế quân bệ hạ, có phải là đẹp đến quá phận rồi không?”

Dạ Quân Hi nhìn thần sắc trêu tức trên gương mặt thiếu niên, nghe lời nói nửa đùa nửa thật của y, không khỏi hơi sửng sốt, tảng đá vẫn đè trong lòng từ lúc bắt đầu tự thuật lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Tuy nói hắn có lòng tin, người hắn yêu sẽ không vì thân phận đáng sợ “mãnh thú hạ phàm” mà thay đổi thái độ đối với hắn, nhưng trong đáy lòng vẫn sợ nhìn thấy thần sắc e ngại trên mặt người này.

Nghĩ vậy, Dạ Quân Hi chỉ cảm thấy nội tâm sóng cuộn mãnh liệt, cánh tay ôm ở bên hông Thiển Ly Du xiết chặt, vươn tay nâng lên cằm y, hung hăng hôn xuống đôi môi đang nhếch.

Nhờ sự thấu hiểu với ái nhân, cảm thụ được nỗi lo lắng vô hình của Dạ Quân Hi, Thiển Ly Du im lặng mỉm cười, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn nồng nhiệt, nhưng cũng có chút bất an, nụ hôn kết thúc, tùy ý cho đôi môi mềm mại kia ấn lên thái dương, chóp mũi mình, nghe giọng nói khàn khàn có chút áp lực của nam nhân: “Theo ta thấy, Du Nhi mới đẹp đến quá phận…” Nghe vậy, Thiển Ly Du bỗng nhiên lộ ra một nụ mỉm cười hoặc nhân.

Tới đế lăng, khi triều thần và cung phi thấy Quốc sư đại nhân cùng đế quân bệ hạ cùng nhau bước xuống từ long liễn, cho dù đã sớm có dự liệu, nhưng vẫn vang lên vài tiếng hút không khí – cùng ngồi long liễn với đế quân bệ hạ, ân điển cao nhất này sợ rằng chỉ có hoàng hậu mới có thể hưởng thụ; mà nếu muốn cùng đế quân bệ hạ sóng vai tế bái tổ tiên, thì cho dù là mẫu nghi thiên hạ cũng không có được quyền lực này.

“Khởi bẩm bệ hạ, này…. Này sợ rằng không hợp với tổ chế a….” Người tổ chức buổi lễ chính là nguyên lão tam triều, mắt thấy đế quân bệ hạ và vị Quốc sư có tướng mạo yêu mị kia tay nắm tay cùng nhau đi tới trước đế lăng chuẩn bị tế bái, râu bạc trên hai má hắn đều run lên. Đôi mắt đục vàng tràn đầy thần sắc khó tin, thiếu chút nữa liền lão lệ tung hoàng. Các triều thần còn lại và cung phi nghe vậy, cũng đều gián ngôn, những ánh mắt không có hảo ý lập tức đâm hàng trăm lỗ thủng lên người Thiển Ly Du.

Thiển Ly Du thấy thế, nghiêng đầu nhìn nam nhân đứng cạnh, chỉ thấy hắn cau mày, lạnh lùng nghe những lời phản đối, bàn tay nắm càng thêm chặt, không có ý định buông ra, đôi môi xinh đẹp cong lên một chút.

Khi những lời bàn tán, phản đối của mọi người dần dần biến mất bởi hàn ý mà Dạ Quân Hi tỏa ra, Dạ Quân Hi mới mở miệng, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo tựa như băng tuyết ngàn năm: “Trẫm nếu đã phong Quốc sư, thì Quốc sư chính là người thủ hộ đế quốc Lam Vũ, không cho phép các ngươi xen vào.”

Ngươi thủ hộ Lam Vũ?!

Lời nói của Dạ Quân Hi khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn thiếu niên có vóc người nhỏ nhắn nhu nhược, dung mạo tuyệt thế khuynh thành, tất cả mọi người chỉ có thể càng lúc càng tin tưởng lời đồn đại trong cung – vị trí Quốc sư, chỉ là danh phận dưới một người trên vạn người mà đế quân bệ hạ dành cho người hắn sủng ái mà thôi, còn thực tế cũng chẳng khác gì những Thượng quân trong Cẩm Lan cung.

“Bệ hạ…” Mấy vị triều thần tiền triều còn muốn khuyên thêm, nhưng dưới ánh mắt sắc bén tỏa ra sát ý của Dạ Quân Hi, bọn họ thực sự không dám đem tính mệnh của mình ra mạo hiểm.

Thấy ánh mắt bất cam bất nguyện, phẫn hận khinh miệt của mọi người, Thiển Ly Du không khỏi khẽ thở dài trong lòng, giương lên một nụ cười nhạt, tiếng nói tuy nhỏ nhưng đủ để tất cả những ai ở đây nghe được: “Tổ chế cũng là do người định ra, nếu đã lỗi thời, tất nhiên có thể phá vỡ tổ chế, định ra quy củ mới.”

“A di đà phật, thiện tai thiện tai…” Đúng lúc này, một câu phật hiệu bỗng nhiên vang lên, cắt ngang lời nói của Thiển Ly Du, từ xa tới gần bay vào trong tai mỗi người. Mọi người không khỏi ngạc nhiên, đây là đế lăng, sao đột nhiên lại có hòa thượng xông vào?

Trong khi mọi người đang vô cùng kinh ngạc vị hòa thượng kia làm thế nào để đi vào đế lăng, lại nghe giọng nói nho nhã trầm ổn đó nói: “ Thần điểu chuyển thế hồi sinh, hóa giải sát khí của mãnh thú, thiên hạ tránh được lầm than, thần linh trở về chốn cũ. Thiện tai, thiện tai…”