Edit: Hạ Du

Bên kia, Đường Tân đội mũ quân sự về ký túc xá cũng nhận được tra hỏi của bạn cùng phòng.

Đường Tân ném xuống một quả bom: “Tớ đang yêu đương, đại học năm nhất, đang học quân sự.”

Cảnh Duật Hoài: “…”

Cảnh Duật Hoài: “Bảo bối, cậu nói gì cơ???”

Cảnh Duật Hoài nhảy một cái cao tới ba mét, suýt chút nữa xốc cả giường lên.

Cậu ta còn tưởng thật sự phải đợi qua tốt nghiệp Đường Tân mới tìm được người yêu.

Sau khi Cảnh Duật Hoài kích động xong lại bắt đầu mở ra tấm lòng người mẹ: “Tính cách thế nào? Có tốt với cậu không? Để ý tới chuyện tin tức tố của cậu không?”

Đường Tân biết Cảnh Duật Hoài đang quan tâm mình nên cũng không ngại phiền trả lời từng câu một: “Rất thích cười, rất tốt với tớ, hẳn là độ xứng đôi của tin tức tố… không thấp đâu.” Lúc nói Đường Tân cũng không quá xác định, dù sao cậu cũng không biết những thứ này, chỉ nghe từ mấy lời nói bậy của Tiết Chước.

“Dù sao em ấy cũng nói là như vậy,” Đường Tân nhỏ giọng thầm thì, cậu hơi thở dài, “Bây giờ còn chưa biết thế nào đâu, đợi quan hệ vững chắc hơn tớ mời cậu ăn cơm.”

“Đợi đã…” Cảnh Duật Hoài nhớ lại cuộc sống thường ngày mấy hôm nay của Đường Tân, không mê mệt với di động, không phải yêu qua mạng, tân sinh viên đại học năm nhất, không phải là người lúc trước có ý với cậu ấy, vậy… “Là Alpha đi xem mắt với cậu rồi bị cậu nhần lầm thành Omega??”

Đường Tân: “… Ừ.”

Cảnh Duật Hoài khó tin: “Mở đầu như vậy mà các cậu cũng có kết quả được?”

Đường Tân:… Đường Tân cũng cảm thấy thật thần kỳ.

Chắc đây mới là phương thức mở ra chính xác.

Ngày hôm sau, Cảnh Duật Hoài kéo Đường Tân tới bãi tập để Đường Tân chỉ cho cậu ta biết bạn trai mình đâu.

Đường Tân không có tiết học nên muốn ngủ tới 11 giờ lập tức hiểu được câu thơ của Tô Thức, “Phiêu phiêu hồ như di thế độc lập, vũ hóa nhi đăng tiên,” (hớn hở sung sướng như người quên đời đứng một mình mọc cánh mà bay lên tiên).

Bây giờ cậu cảm thấy mình sắp thành tiên luôn rồi.

Đến bãi tập, cuối cùng Đường Tân cũng tỉnh táo lại.

Nhưng vấn đề lại tới – hầu hết các đội ngũ đều giống nhau, hôm qua là Tiết Chước chạy ra tìm cậu trước nên cậu mới biết đội Tiết Chước ở đâu.

Hôm nay… đầu óc Đường Tân vừa thanh tỉnh lại trở nên mê man, tiểu đội ở chỗ nào?

Cảnh Duật Hoài nhìn vẻ mặt của Đường Tân lập tức thấy không ổn, cũng đoán được nguyên nhân đột nhiên Đường Tân dừng lại.

Quả nhiên không bao lâu sau, Đường Tân ấp úng nói: “Tớ, hình như tớ quên đâu là tiểu đội của em ấy rồi.”

Cảnh Duật Hoài: “…”

Đường Tân lại nói: “Nhưng mà hôm qua lúc tớ trên đường tới tòa Thức Uyên thì gặp được, chúng ta đi một lần, tìm một người cao không đội mũ là được.” Nói xong cậu lại lười biếng ngáp một cái, Thật là mệt, cậu có chút hối hận hôm qua đã nói luôn cho Cảnh Duật Hoài.

Quá trình tìm người cũng coi là thuận lợi, dù sao người ném mất mũ ở ngày huấn luyện quân sự thứ hai cũng ít, hơn nữa bản thân Tiết Chước cao nên cũng nổi bật – quan trọng hơn là Đường Tân vừa đi qua đã dẫn tới núi ầm biển động.

Huấn luyện viên cũng xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, đã không duy trì kỷ luật lại còn đi vào hàng đạp tên không có mũ ra ngoài.

Cảnh Duật Hoài nhét mũ vào tay Đường Tân, yên lặng đứng qua một bên tìm huấn luyện viên hỏi thăm.

Đường Tân: “…”

Tiết Chước: “…”

Hai người đối mặt, vẻ mặt Đường Tân có chút mờ mịt.

Hai tai Tiết Chước hơi ửng đỏ, không biết do thẹn thùng hay do nóng.

Đường Tân kiễng chân đội lại mũ lên đầu Tiết Chước, kết quả không đội được – hôm qua cậu chỉnh mũ thành quá nhỏ.

“…”

“Tự em chỉnh lại mũ đi.”

Khoảng cách chiều cao của bọn họ hơi lớn, Đường Tân nhón chân không thoải mái, hơn nữa có nhiều người vây xem bọn họ như vậy…

Tiết Chước chỉnh lại mũ rồi đeo lên.

“Đàn anh, trưa nay chúng ta ăn cùng ăn nhé? Hôm qua đã nói rồi.” Anh hơi nhích tới gần nhỏ giọng nói.

Thật cảm ơn huấn luyện viên, hôm qua anh còn đang rầu rĩ không có thời gian hẹn người ăn cơm.

Đường Tân thầm nghĩ, ai đồng ý chứ, nhưng ngoài miệng cậu lại bảo được.

Nghe vậy, nụ cười của Alpha càng rực rỡ hơn, “11 giờ rưỡi chúng em giải tán, đến lúc đó em tới tìm anh nhé?”

Đường Tân hơi nghiêng đầu nhớ lại thời khóa biểu, ừm, hôm nay không có tiết, nói: “Để anh tới tìm em, muốn uống chút gì không?”

“Cảm ơn đàn anh, một chai coca là được.” Tiết Chước lại nói, “Có thể ôm một chút không ạ?”

Đường Tân: “…”

Cậu giang hai tay, có chút đành vậy nhỏ giọng than phiền: “Cái gì cũng hỏi rõ làm gì, lần sau có thể trực tiếp ôm.”

Tiết Chước ôm Omega mềm mềm thơm thơm trong ngực cười giống như chú mèo trộm được thịt, mặc dù cậu nói vậy nhưng lần sau Tiết Chước vẫn muốn hỏi, dù sao cũng phải chắc chắn Đường Tân có khó chịu hay không.

Tiết Chước có chút tham luyến sự mềm mại trong ngực, nhưng đột nhiên sau lưng anh truyền tới tiếng “Tuýtttt…” vang dội.

“…” Có thể để người ta yêu đương một tí được không!

Nhưng vẫn phải huấn luyện quân sự, Tiết Chước một bước ba quay đầu mà trở lại hàng ngũ giống như Ngưu Lang đang bị thiên binh thiên tướng áp giải.

Cảnh Duật Hoài cũng hài lòng nghe ngóng xong tin tức từ chỗ huấn luyện viên rồi bước tới bên cạnh Đường Tân.

Mùi vị thức ăn của căng tin Yến đại rất tuyệt, trừ mấy lúc phòng bếp sẽ nghiên cứu vài món kỳ kỳ quái quái làm người ta khó mà tiếp nhận, còn lại thức ăn cũng rất chính tông ngon miệng.

Buổi sáng Đường Tân có thói quen không ăn cơm mà chỉ uống một bát cháo.

Cảnh Duật Hoài ngồi xuống đối diện cậu thì không dừng lại được, vừa nói vừa ăn, tốc độ rất nhanh chóng.

Cảnh Duật Hoài: “Bảo bối, đại mỹ nhân này, à không, Alpha này nhìn cũng không tệ lắm, tớ hỏi thăm huấn luyện viên một chút, cậu đoán thế nào?”

Đường Tân nuốt miếng cháo trong miệng xuống: “Sao vậy?”

Cảnh Duật Hoài: “Ở trước mặt tiểu đội cậu ta trực tiếp thừa nhận đã thầm mến cậu nhiều năm –”

Trong miệng Đường Tân vừa ngậm một ngụm cháo, cậu chớp chớp mắt.

“…”

Cảnh Duật Hoài tức giận nắn nắn lông mềm của cậu: “Mau dừng việc tỏa ra sự đáng yêu của cậu lại! Nếu không tớ phải làm tình địch của đại mỹ nhân mất.”

“Ừm… Biết rồi…” Đường Tân hơi né một chút: “Em ấy là Tiết Chước.”

Cảnh Duật Hoài húp một miếng cháo lớn, nói tiếp: “Bây giờ đám Alpha thích thể diện kia đều giấu diếm, toàn nói với mọi người là Omega theo đuổi chúng trước… Tên nào cũng chổng lỗ mũi lên trời.” Nó tới đâu cậu ta cũng tỏ ra coi thường, “Đúng là có bệnh mà.”

“Ừ…” Đường Tân cứ đáp lại.

Thật ra những Alpha sĩ diện như vậy không quá nhiều, nhưng ai bảo lần trước Cảnh Duật Hoài lại đúng lúc gặp được một tên…

Alpha tới tỏ tình còn lôi kéo giống như ai đang thiếu hắn năm triệu vậy, phảng phất như hắn vừa ý Cảnh Duật Hoài là do Cảnh Duật Hoài có phúc lớn.

Cái này làm Cảnh Duật Hoàn tức tới phát nổ tại chỗ, trực tiếp mắng thẳng mặt Alpha kia.

Sau đó mỗi lầm gặp phải cậu ta đều có thể lôi ra, trong sáng ngoài tối đều mắng một lần.

Đường Tân đã quen với việc này.

Vì vậy cho tới khi ăn sáng xong, Cảnh Duật Hoài vẫn còn đang tức giận mắng chửi.

Hai người đi trả đĩa thức ăn, trên đường lại gặp phải một tình huống ngoài ý muốn.

Omega với dáng vẻ xinh đẹp nhưng chưa tỉnh ngủ lắc lư tới trước mặt hai người ngăn đường hai người lại.

Đường Tân không muốn để ý cậu ta nên đổi hướng khác để đi.

Omega cũng đổi hướng khác, cứ muốn cản trở cậu, rõ ràng là đang tới gây sự.

Đường Tân nhíu mày, Cảnh Duật Hoài trực tiếp mắng lên: “Phan Phái, cậu có bệnh à?”

Phan Phái nói chuyện cũng mang theo sự lười biếng giống như giây tiếp theo có thể ngủ luôn: “Nghe nói cậu tìm được một bạn trai nhỏ?”

Đường Tân không vui: “Có liên quan tới cậu sao?”

Nhưng Phan Phái không để ý tới cậu, tự nhiên nói tiếp: “Dáng vẻ cũng rất đẹp… Chỉ là không biết cậu ta có thật lòng với cậu không…” Vừa nó cậu ta vừa cong khóe miệng, lúc nói chuyện giống như đang tán tỉnh với người yêu, “Muốn tôi giúp cậu thử một chút không?”

Đường Tân: “…”

Từ trước tới giờ cậu đều nhã nhặn, luôn không có biện pháp gì với mấy loại ác ý này, nhưng Cảnh Duật Hoài bên cạnh lại không có tính tình tốt như vậy.

Cộng thêm cậu ta nhớ tới tên Alpha lần trước là bực bội, lần trước Phan Phái cũng quấy rầy cuộc sống của Đường Tân.

Thù mới hận cũ, tính cách nóng nảy của cậu ta lập tức bùng nổ.

Cậu ta tức giận đùng đùng đẩy Phan Phái qua một bên, kéo Đường Tân cất chén bát cho xong – dù giận cũng phải hiểu nội quy.

Sau đó cậu ta xoay người hung ác đạp một đạp lên đôi giày AJ trắng tới phát sáng trên chân Phan Phái.

Quần chúng vây xem: Cừ lắm, vỏ tôm tim heo!

Đường Tân cười cười kéo Cảnh Duật Hoài cách xa chiến trường.

Hai người ra khỏi phòng ăn, đối mặt nhìn nhau rồi không nén cười nổi nữa, tức giận cũng bay mất, cười haha một lúc lâu.

Đường Tân cười tới khóe mắt cũng ươn ướt: “Phan Phái giận tới mặt cũng trắng luôn hahaha.” Thật ra cậu có chút sợ Cảnh Duật Hoài giận lên muốn đánh một trận với Phan Phái.

Sau khi đánh nhau trường học sẽ phạt là một mặt, quan trọng là nghe nói từ nhỏ Phan Phái đã luyện tán đả, gặp phải Alpha cũng không thua kém nhiều, Hai người bọn họ đánh với người ta có thể nói là tự đi dâng mình.

Với cả lúc đó  bọn họ bị Phan Phái đánh cũng do bản thân ra tay trước nên phải bị xử phạt, cái mất nhiều hơn cái được.

“Hầy, đánh nhau là chuyện không thể nào.” Cảnh Duật Hoài biết mình như thế nào, mặc dù vóc dáng cao gầy nhưng vì lười nên rất ít rèn luyện, hơn nữa ở mặt đánh đấm cậu ta cũng không có kinh nghiệm gì.

“Đánh rắn đánh bảy tấc, anh Hoài, lần này cậu tìm đúng phương pháp rồi.” Đường Tân cũng cảm thấy hả giận, trước giờ cậu không đặt chuyện Phan Phái làm ở trong lòng, dù sao những Alpha kia cũng không có quan hệ với cậu, chuyện của họ và Phan Phái hoàn toàn không ảnh hưởng tới Đường Tân.

Mà lần này có lẽ vì Phan Phái trực tiếp khiêu khích tới trên đầu cậu, hoặc là vì… vì trong lòng cậu thật sự để ý tới Alpha nhỏ thân thiết thích cười đó.

Đường Tân tức giận rồi.

Cậu nghĩ hay là lần sau mình cũng đạp một đạp luôn.

… Cho nên nói tính tình Đường Tân mềm mỏng cũng do có nguyên nhân cả.

Sau khi nháo như vậy, hai người cũng không bị những người không liên quan ảnh hưởng tới tâm tình, cầm tay nhau ra khỏi trường đi xem phim.

Đúng lúc dạo này diễn viên Cảnh Duật Hoài thích đang có một bộ phim được chiếu.

Là một bộ phim văn nghệ ca ngợi tổ quốc, mặc dù Đường Tân không quá hiểu vòng giải trí nhưng cũng biết đây là một chế tác lớn.

Đông đảo diễn viên kỳ cựu và diễn viên đang ăn khách tụ tập một chỗ, chỉ số thông minh của biên kịch cũng online không có điểm bất ổn nào, nhất định sẽ nổi tiếng.

Nhưng mà Đường Tân không quản nó hot hay không, cậu chỉ cảm thấy đây là một bộ phim điện ảnh hay, đang nghĩ tới thời gian xem lại lần nữa.

Cảnh Duật Hoài cũng thoải mái, thấy sự nghiệp diễn viên mình thích đang phát triển đúng hướng trong lòng cậu ta cũng rất vui vẻ.

Nhìn thời gian đã gần mười một giờ, Đường Tân chuẩn bị về trường đi tìm bạn nhỏ.

Cảnh Duật Hoài cũng phất tay chào cậu nói là có hẹn bữa trưa với người yêu.

Trước khi hai người tách ra Cảnh Duật Hoài còn nhiệt tình đưa ra đề nghị.

“Này, bảo bối, cậu có thể đợi khi Tiết Chước huấn luyện quân sự xong thì cùng cậu ấy đi xem phim.”

Những việc khi người yêu hẹn hò sẽ làm, không cần cậu ta nói Đường Tân cũng sẽ làm.

Theo như bạn nhỏ yêu cầu, Đường Tân mua hai lon coca lạnh – một chai khác cậu định đưa huấn luyện viên.

Lại mua một dải sữa Vượng Tử, cậu cảm thấy loại hương vị ngọt ngào của sữa bò này có chút giống tin tức tố của bạn nhỏ.

Uống nhiều sữa một chút không chừng có thể sớm thích ứng với tin tức tố của Alpha.

… Được rồi, Đường Tân thừa nhận cậu đã bị tin tức tố của Alpha gợi lên ký ức, thèm ăn rồi.

Quen cửa quen nẻo tìm tới chỗ đội ngũ, lúc Đường Tân tới bọn họ đang nghỉ ngơi trong sân.

Lúc này đưa một chai coca cho huấn luyện viên cảm ơn ông đã giúp đỡ nhiều lần.

Sau đó…

Ớ?

Đường Tân tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Alpha đâu.

Huấn luyện viên chỉ chỉ cho cậu, “Người đang bị vây quanh ở bên kia kìa.”

Đến gần mới phát hiện hình như Tiết Chước đang bị vây quanh dò hỏi gì đó.

Người bên ngoài nhìn thấy cậu, đang định gọi Tiết Chước thì bị Đường Tân ngăn lại, cậu nhỏ giọng nói: “Suỵt, đừng nhắc em ấy.” Đường Tân có chút tò mò Alpha đang mở tọa đàm gì mà hấp dẫn nhiều Omega như vậy.

Hừm… Nhìn một vòng không phải Omega thì là Beta, hoàn toàn không có bóng dáng của Alpha.

Đường Tân nhớ lại một câu – người bạn của những người phụ nữ.

Không phải Tiết Chước đang nói về mỹ phẩm dưỡng da chứ…

Đến gần hơn một chút, Đường Tân nghe được âm thanh của Tiết Chước.

“Đã thích tầm khoảng… ba bốn năm rồi? Không phải quá lâu…”

Tiếp theo là một âm thanh có chút xa lạ.

“Vậy đây chính là nguyên nhân cậu thầm mến người ta bốn năm mà người ta vẫn không biết cậu là ai?” Âm thanh này dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Cậu không được rồi Tiết Chước ơi.”

Sau đó chính là tiếng cười vang.

Đường Tân nghe cũng có chút tò mò, mặc dù một nhân vật chính khác trong câu chuyện là cậu, nhưng cậu không biết bốn năm trước mình đã làm gì mà có thể bắt sống được lòng của một thiếu nam đang học năm nhất phổ thông.

“Cho nên tại sao cậu lại thích đàn anh vậy?”.