Đúng , em luôn ở đây , ở cạnh họ ! Không phải tình yêu của tên tội phạm nào cũng là sự ràng buộc , kiểm soát hay độc chiếm . Với hai người thì chỉ cần nhìn thấy , được ở bên em là đã quá đủ , một tình yêu nhẹ nhàng và ngọt ngào , một thứ không bị vấy bẩn bởi dục vọng ...

Nếu như hắn và gã không sinh ra rồi tiếp quản hắc đạo thì liệu có thể đến được với em ?

Hai kẻ khát máu luôn giữ cho mình cái đầu lạnh cùng suy nghĩ sắc bén . Thật nực cười làm sao khi câu trả lời là " Ta không biết , và mãi mãi chẳng thể biết được đáp án ! " . Đơn giản , không cần họ phải sinh ra ở một nơi nào đó tốt đẹp hơn , chỉ cần tình yêu đó được đáp lại thì dù ở đâu đi chẳng nữa cũng hạnh phúc !

" Senju , Takeomi ! " – Tiếng gọi của em lôi họ ra khỏi thứ suy nghĩ rối rắm

" Hả ? " – Cả hai đồng thanh trả lời em

" Làm gì mà đứng như người mất hồn vậy ? Nếu không có việc gì thì ra khỏi phòng tôi đi , công việc hôm nay đến đây thôi ! " – Haru vừa nói vừa sắp xếp lại bàn làm việc

" Muốn về ? Nhớ nhà lắm sao ? " – Hắn ( Senju ) cất giọng trêu chọc

" Đương nhiên , tuy không phải là đi công tác mấy tháng nhưng vậy cũng đủ nhớ nhà rồi ! Mấy người về hay không thì tùy "

" Phải về chứ ! Về để chào mừng người đặc biệt trở lại " – Takeomi phụ họa

Tiếng cười nói , sự vui vẻ và hạnh phúc ! Giá như thời gian ngừng trôi để khoảnh khắc này là mãi mãi . Nó giống ánh nắng ban mai , ấm áp và cũng thật yên bình ... 

Đăng ngày 2/3/2022