"Dai-chan, cậu đang ở đâu?"

"Tôi ở nhà "

Sau khi tan học, Momoi Satsuki một mình đi ngẩn ngơ.

Moimoi vừa từ trung học Harada điều tra xong, các bạn học đã tản đi gần hết.

Cô tin tưởng người bạn thanh mai trúc mã của cô nhất định sẽ chờ cô cùng về nhà, nhưng mà không có.

Dai-chan đáng ghét! Dai-chan xấu xa! Một chút phong độ cũng không có! Hừ, không bao giờ để ý tới cậu nữa! Lúc này, Momoi đối với vị trúc mã vô cùng oán giận, về sau cậu ta nhất định sẽ không có bạn gái! Hừ!

Tắt điện thoại, Aomine Daiki biểu tình dại ra.

Hắn cũng không về nhà, cũng không muốn nói cho Moimoi hắn đang ở đâu, bởi vì không cần thiết.

Chuyện này là của "Thế Hệ Kì Tích" năm người bọn họ, dù là thanh mai trúc mã của hắn cũng không có ý định nói cho cô.

Nói cách khác, Aomine đang tìm kiếm Kuroko Tetsuya.

Từ lúc Akashi ra mệnh lệnh, Aomine phát hiện bản thân hắn đã giảm bớt thời gian ngủ, hắn không biết sao lại để ý việc này như thế.

Thật ra cho dù không có mệnh lệnh, hắn vẫn sẽ đi tìm, đơn giản là để ý.

Bước chân hắn vô thức đi đến cửa hàng hamburger "M".

Tùy tiện mua một vài món, tìm đến vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Aomine luôn có cảm giác, nếu là Tetsu, nhất định sẽ đến nơi này.

Hắn rất tin tưởng điều này.

Cửa hàng tiện lợi trên một góc phố nào đó, trước cửa có không ít học sinh dừng lại, đều là học sinh trung học, điểm đặc biệt chính là mỗi người cầm một cây kem trên tay, mặt tươi cười vui vẻ.

Momoi Satsuki nghỉ chân, sự bất mãn đối với bạn trúc mã đã bị kem trong tay đám người kia hấp dẫn.

Trông họ ăn rất ngon.

Momoi nghĩ thế liền mở ví tiền ra, nhưng mà chỉ còn mấy đồng tiền xu ít ỏi, cô nháy mắt gục đầu xuống.

Không xong! Hôm nay cả ngày đều theo dõi quan sát ở trường trung học Harada, tiền đã sớm dùng hết để đi xe.

A!!!Cô quên mất không tìm Akashi-kun đòi tiền!!!

Nhìn những người khác ăn kem, Moimoi hâm mộ nuốt nước miếng.

Nếu có thể, thật hy vọng cùng mọi người thế hệ kỳ tích ăn kem.

Nếu Dai-chan ở đây cô đã bảo Dai-chan mua rồi...Dai-chan! Cậu nên chờ tớ về nhà cùng nhau chứ! Moimoi sinh ra thêm nhiều oán giận với Aonime hơn.

***

"Rất xin lỗi, hôm nay vanilla milkshake đã hết hàng rồi."

Aomine Daiki trở lại vị trí lúc trước ngồi, uể oải ỉu xìu.

Không biết từ khi nào hắn có thói quen mua một ly vanilla milkshake mỗi ngày.

Cho dù hắn đối với loại đồ uống ngọt đậm này không hứng thú.

Vì sao lại có nam sinh thích uống? Aomine không rõ.

Nhìn chỗ ngồi đối diện không có ai, Aomine đôi khi sẽ tập trung nhìn chăm chú để xác nhận thật sự không có người.

Không có cách nào khác, tên nhóc kia cảm giác tồn tại quá thấp, một khi không cẩn thận liền sẽ biến mất.

Nghĩ đến đây, Aomine căng thẳng trong lòng.

Cậu ta thật sự biến mất rồi, nếu không sao đến bây giờ vẫn không xuất hiện?

Này sao có thể.

Kuroko Tetsuya, cậu là cái bóng của tớ, lý do gì cậu lại muốn đi tìm ánh sáng khác? Aomine cảm thấy trong lòng khó chịu.

Hắn không nghĩ tới, Kuroko sẽ lựa chọn biến mất.

Không chỉ là Aomine, năm người đều không nghĩ ra nguyên nhân.

Thời gian đã không còn sớm.

Xem ra hôm nay không thu hoạch được gì, về nhà trước đã.

Aomine thu thập mọi thứ, xoay người rời đi.

Không biết Satsuki về đến nhà chưa?

"Đều tại Takao-kun hôm nay quá chậm chạp, hại tớ bỏ lỡ ly vanilla milkshake cuối cùng."

" Tớ mời cậu ăn kem để bồi thường rồi mà~"

"Không có vanilla milkshake, lần sau tớ không bao giờ đáp ứng đi cùng cậu nữa."

"Không cần nhỏ mọn như vậy chứ~ tớ kể cho cậu chuyện này nha? Tớ hôm qua gặp được Teiko Midorima Shintarou đó ~ chính là cái người thuộc "Thế Hệ Kì Tích"

"......"

"A!"

Một chiếc xe máy gào thét phóng qua, Momoi đứng ở ven đường thất thần, suy nghĩ đi vào cõi thần tiên, may mắn cô vẫn là kịp thời phản ứng nhảy sang một bên, nhưng vẫn bị ngã.

"A, đau quá!"

Tên điên nào đi xe nhanh như thế! Thiếu chút nữa đụng vào người ta có biết hay không hả! Không xin lỗi liền chạy mất tiêu, đúng là người xấu! Momoi âm thầm oán giận.

"Cậu có sao không?" Lúc này, một đôi tay nhẹ nhàng mà đem cô nâng dậy.

"Cảm ơn."

Momoi hơi hơi mỉm cười,

"Cảm ơn Takao-kun."

"Hả? Cậu biết tớ sao?"

Takao có gương mặt cợt nhả, lúc nào cũng cười.

"Harada trung học, CLB bóng rổ, số10, PG, Takao Kazunari."

Momoi tự tin mà mở miệng, một ngày quan sát cũng không phải là chơi

"Được toàn trường gọi là

Eagle eye, nhưng mà cái kỹ năng này của cậu mới ở giai đoạn khám phá ra thôi, cũng chưa hoàn thiện đâu."

"Oa ~ lợi hại! Hoàn toàn đúng rồi!"

Takao phi thường hưng phấn

" Vì sao cậu đối với tớ hiểu biết rõ thế?"

"Bởi vì biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng."

Momoi cũng không tính toán che giấu hoặc giấu diếm

"Tớ là quản lý của CLB bóng rổ trung học Teiko, Momoi Satsuki."

"Teiko......" Nhẩm một lần hai chữ, Takao càng thêm hưng phấn

"Ôi, Nghe nói Teiko có một quản lý siêu cấp giỏi phân tích số liệu, chính là cậu hả! Ai nha, không xong, tớ bị nhìn thấu hết chơn rồi.."

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng biểu cảm của Takao không có bất luận cái gì cho thấy đang lo lắng hoặc sợ hãi.

"Thật cao hứng gặp cậu nha, bất quá chúng tớ phải đi ~"

Nói chuyện phiếm vài câu, Takao vẫy tay đi về phía trước.

Chúng tớ? Momoi mê mang, từ đâu ra chúng tớ?

"Uy ~ Kuroko, nhanh lên nào ~" Takao kêu to.

"Ừm" bên tai đột nhiên có một giọng nói nhẹ trả lời.

Momoi hướng bên cạnh nhìn lại.

Một đôi màu lam đối diện với cô.

"A!!!" Sợ tới mức nhảy lên, Momoi nói năng lộn xộn, "Cậu...!Cậu đến đây lúc nào?"

"Vẫn luôn ở đây mà." Thiếu niên vô tội nhìn, "lúc nãy tớ đỡ cậu đứng dậy đó."

Momoi ngốc lăng.

Người này, cảm giác tồn tại có bao nhiêu thấp!

"Đúng rồi, cái này tớ không dùng được, cho cậu."

Thiếu niên đem thứ gì giao cho cô, sau đó liền đuổi kịp Takao.

"Cái gì đây, cho tớ rác rưởi là có ý tứ gì...."

Nhìn que gỗ trong tay, Momoi buồn bực lật qua mặt còn lại có hai chữ "Trúng thưởng".

"Satsuki, cậu còn chưa về tới nhà à? Ở chỗ này làm gì?"

Không biết qua bao lâu, Aomine Daiki đi ngang qua chỗ cửa hàng tiện lợi, ngoài ý muốn thấy Moimoi một tay bụm mặt, gương mặt đỏ lên, tràn đầy ngượng ngùng, hắn kỳ quái hỏi:

"Cậu làm gì thế?".