Nàng thay y phục, ngồi trước gương vẻ mặt lộ rõ vẻ sầu não.
"Thượng tiên! Người trông có vẻ không vui. Đã xảy ra chuyện gì với người sao?"
Một cô bé nhỏ nhắn, hai má ửng hồng, đôi mắt to tròn, bay lượn lờ trước mắt nàng. Nàng khẽ cười, đưa tay đẩy cô bé ấy ngồi lên lọ phấn.
"Không có chuyện gì cả. Ta chỉ đang luyến tiếc một vài thứ ở trần gian"
"Lục Nhi nghe nói thượng tiên người hạ phàm lịch kiếp với Vô Nhược thượng thần. Không lẽ người luyến tiếc vì không còn được ở cạnh Vô Nhược thượng thần nữa"
Nàng khẽ mắng Lục Nhi.
"Tiểu quỷ! Sao ngươi hiểu được lòng ta kia chứ?"
"Lục Nhi không hiểu người thì còn ai có thể hiểu người đây?"
Nàng mĩm cười, đem chiếc bánh trên bàn đưa cho Lục Nhi ăn.
Lục Nhi là tiểu linh do nàng tạo ra. Với vẻ ngoài nhỏ xíu và khả năng bay lượn Lục Nhi đã giúp nàng được rất nhiều thứ.
Nàng là Lục Hạ, con gái của Lục An thượng thần, sư phụ nàng là Dung Âm thượng thần. Gia tộc nàng là hậu nhân duy nhất của tộc Hữu Cực Âm Linh.
Năm ấy nghe tin Dung Âm thượng thần chiêu mộ đệ tử, phụ thân nàng liền đem nàng đến chỗ Dung Âm thượng thần ở núi Hóa Bạch. Vì phụ thân và sư phụ nàng là bằng hửu nên nàng được sư phụ thương yêu, tận tình chỉ dạy.
Lúc trước, Thiên Quân hạ lệnh xuống cho người lịch kiếp cứu phàm nhân. Lúc đó nàng mang tội làm hư bảo pháp của sư phụ nên sư phụ phạt nàng lịch kiếp lấy công chuộc tội.
Trước khi lịch kiếp nàng nghe tin Vô Nhược thượng thần cũng cùng lịch kiếp, khiến nàng có chút bất ngờ. Vô Nhược thượng thần là cháu họ của sư phụ nàng. Phong độ, tài giỏi, tinh thông mọi thứ nhưng lại nổi tiếng là người có trái tim sắt đá.
Nàng lại càng không ngờ nàng và hắn lại có một đoạn tình duyên ở trần thế. Càng không ngờ hơn nàng lại thật sự đem lòng yêu hắn.
Không lâu sau nàng liền rời khỏi, quay lại núi Hóa Bạch tìm sư phụ.
Bà lão mái tóc bạc, ngồi đọc sách trong phòng không ai khác chính là sư phụ nàng.
"Sư phụ!"
Nghe âm thanh quen thuộc bà hướng mắt về phía cửa. Nàng liền nhanh chóng tiến lại chỗ sư phụ.
"Không phải người nói sẽ cho con ở lại đến khi hạ sinh sao? Tại sao bây giờ lại như vậy?"
Dung Âm thượng thần thở dài. Bà ấy biết tâm tư của nàng nhưng lại không thể giúp nàng.
"Chuyện này sảy ra ngoài ý muốn. Sư phụ cũng không có cách giải quyết. Con nên nhớ thiên mệnh không thể cãi, hơn nữa đó chỉ là một kiếp phàm nhân"
Nàng nghe xong câu này đôi mắt liền đẫm lệ, lặng lẽ rời khỏi đó. Dung Âm thượng thần nhìn theo nàng mà cảm thấy xót xa.
Nàng thật không can tâm kết thúc như vậy. Nhưng nàng biết rõ đó chỉ là một kiếp phàm nhân vốn dĩ không nên luyến tiếc. Nhưng nàng yêu hắn, tâm can nàng không chịu yên khi rời xa hắn
Sư phụ vì thương nàng mà đồng ý giúp nàng nhưng nếu nàng tiếp tục thì người gánh tội là sư phụ nàng. Vì vậy nàng đành ngậm ngùi mà kết thúc chuyện này. Dù sao Vô Nhược thượng thần sau khi lịch kiếp cũng không biết đến nàng.
Nàng ngồi trong phòng đưa tay lấy ra một chiếc gương đồng, điêu khắc vô cùng tinh xảo. Nàng đưa tay quơ qua một lượt trước gương, mặt gương liền hiện lên hình ảnh của hắn.
Nàng nhìn hắn, nước mắt lại vô thức rơi xuống. Hắn ngồi bên cạnh thân xác của nàng, nắm chặt lấy tay nàng. Hình ảnh ấy khiến nàng không kiềm được lòng.
Là nàng mềm yếu trước hắn.
Là nàng tâm can rối bời khi nghĩ về hắn.
Là nàng ngu muội không dứt khoát.
Là nàng vì yêu mà bất chấp tất cả.
Vì vậy, mọi tổn thương mình nàng gánh chịu.
Tự trách sao số mệnh kiếp nhân của nàng lại là đoản mệnh? Nàng chỉ vừa cảm nhận được hạnh phúc và tình yêu của hắn. Sao lại có thể nhanh chóng như vậy mà ra đi?
Tự hỏi sự cố chấp không chịu chấp nhận sự thật này từ đâu mà có?
. .
Nàng ngồi dưới gốc đào cổ, ánh mắt nhìn về phía những áng mây trắng xa xa. Thoạt trong đầu nghĩ về lần đầu gặp hắn, Vô Nhược thượng thần.
Năm đó nàng chỉ là một tiểu tiên, thân thủ không đến nỗi tệ. Trong một lần nàng lén đem quạt xuống núi bán. Một nam nhân nho nhã, vận bạch y thanh khiết đến trước gian hàng của nàng. Nàng ngước nhìn qua, nam nhân có mái tóc màu bạch kim, đôi mắt màu hổ phách, ngũ quan hài hòa, tinh tế. Nam nhân nhìn qua số quạt trước mắt rồi chọn chiếc quạt đẹp mắt nhất. Nam nhân ấy không ai khác chính là Vô Nhược hắn.
Lần đó, Vô Nhược thượng thần mua chiếc quạt ấy rồi rời khỏi. Trên đường về nàng bất ngờ gặp phải một con báo to thành tinh tấn công. Lúc nàng sắp bị con báo đó cho vào miệng thì Vô Nhược thượng thần xuất hiện. Hắn chỉ ra một đòn duy nhất đã khiến con báo ấy hồn bay phách lạc.
Hắn đến đỡ nàng dậy, chính lúc đó nàng bắt đầu cảm thấy một cảm giác kì lạ cứ len lõi khắp tâm trí nàng.
Cho đến khi lịch kiếp hoàn thành nàng mới biết người cứu nàng là Vô Nhược hắn.
"Tiểu Hạ!"
Tiếng gọi từ đằng xa đánh thức ý nghĩ của nàng.
Nam nhân vận bạch y của Hóa Bạch, trên người thoãng mùi hương sen. Nàng nghe mùi hương liền biết nam nhân kia là ai.
"Đại sư huynh!"
Lưu Kinh ngồi xuống cạnh nàng. Y được gọi là Tiểu Kinh là đại đệ tử của Dung Âm thượng thần, cũng là đại sư huynh của nàng.
Lần đó là nàng đến muộn nên làm nhị đệ tử của Dung Âm thượng thần. Nàng lúc đầu ương bướng không chịu gọi y là sư huynh nhưng huynh ấy nhiều lần giải thích nên nàng cũng chịu khuất phục. Vốn dĩ về thân thủ lẫn tuổi tác thì y hơn nàng nên nàng mới chịu nghe.
Nàng đối với đại sư huynh là huynh đệ thân thiết, xem y như ca ca ruột. Vốn dĩ là cùng nhau lớn lên, cùng nhau luyện võ, luyện pháp. Nàng và y kết hợp lại vô cùng ăn ý. Nàng và Tiểu Kinh ca là hai đồ đệ được lòng sư phụ nàng nhất.
Còn tâm tư Lưu Kinh dành cho nàng là gì thì chỉ mình y biết. Y từ nhỏ đến lớn đều tận tình chăm sóc cho nàng. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy hai huynh muội tốt nhưng thật sự là gì thì chỉ có Lưu Kinh thấu hiểu.
Lưu Kinh nhìn nàng, nụ cười trìu mến.
"Sư muội quay về từ khi nào?"
"Khoảng hai canh giờ trước"
"Huynh nghe sư phụ nói là muội về liền đi tìm muội. Muội đã học hỏi được gì ở hạ giới?"
Nàng ánh mắt có chút sầu, cười nữa môi.
"Muội có được một trãi nghiệm lớn. Muội phát hiện lòng người không hề giống như những gì chúng ta thấy. Chúng ta nhìn người không phải chỉ qua nhãn quan mà còn cần phải dùng tất cả những giác quan còn lại nữa"
"Còn gì nữa không?"
"Muội không rõ"
"Huynh thấy tâm tư của muội khác hẳn. Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Y biết lòng nàng đang dậy sóng, tâm tư nàng đã không hiện hữu tại đây mà đã đến một nơi khác.
Lưu Kinh ngay từ đầu đã biết nàng sẽ lịch kiếp cùng Vô Nhược thượng thần. Y ngày đêm mong nàng quay về. Nhưng đến khi quay về điều y không mong muốn nhất lại xảy đến.
Nàng lại né tránh cây hỏi của Lưu Kinh, chuyển câu hỏi khác.
"Muội nghe nói có một mãng xà thành tinh ở Hàn Âm Sơn, nó đang lộng hành làm hại thường dân"
Lưu Kinh thở dài một hơi, gối tay lên trán, ánh mắt lại giống nàng, nhìn xa xăm.
"Phải! Sư phụ sai huynh cùng một người nữa đến đó hàn yêu nhưng huynh chưa biết phải đi cùng ai"
"Muội muốn đi cùng sư huynh có được không?"
Lưu Kinh nghe xong liền bật dậy, ánh mắt hoan hỉ.
"Được đó! Tiện đây rèn luyện lại thân pháp của muội"