Hắn ngồi trên long bào, ánh mắt lạnh băng, nhìn những kẻ được cho là thông đồng với Cung Tứ vương gia mưu phản. Trước mắt vô vàn người đang quỳ dưới đại điện, mà trong đó nổi bật nhất chính là hoàng hậu. Hắn lớn giọng, vẻ đầy thất vọng, tức giận.
" Khá khen cho các khanh, khá khen cho hoàng hậu. Thật xem trẫm không ra gì! Đường đường là mẫu nghi thiên hạ mà âm mưu cấu kết tạo phản "
Hoàng hậu, hai mắt đẫm lệ, vẻ như cầu xin, dường như có điều gì muốn nói nhưng khi nhìn thấy hắn thì lại ngưng. Hắn hô to ra lệnh:
" Người đâu! Đem hoàng hậu cùng với những cẩu quan này, tất cả những người có liên quan, chém đầu thị chúng cho trẫm "
Mặc hoàng hậu khóc lóc kêu xin, gào thét trong đại điện hắn vẫn không màn quan tâm. Những vị quan đều ngước mặt nhìn theo, chỉ thầm đáng tiếc cho phận hồng nhan.
. .. . .. . .. .
Thanh Liễu hớt ha hớt hãi chạy vào Dung Ninh Cung, đến chỗ nàng đang ngồi liền báo tin. Nàng nhìn Thanh Liễu gấp gáp, chạy như bay vào thì đặt chén trà trên tay xuống, hỏi chuyện.
" Có chuyện gì mà ngươi chạy như ai đuổi thế? "
" Nương nương, sáng nay hoàng thượng đem hoàng hậu cùng hơn chục vị quan lớn nhỏ, chém đầu thị chúng rồi ạ "
Nàng nghe đến đây liền kinh ngạc, đường đường là hoàng hậu mà lại âm mưu tạo phản. Thanh Liễu nhìn sắc mặt của nàng rồi nói tiếp:
" Nô tỳ còn nghe nói hoàng hậu trước đây với Cung Tứ vương gia từng qua lại với nhau. Nhưng khi hoàng thượng lên ngôi thì dựa vào gia thế mà có được ngôi vị "
Nàng khẽ chau mày, hóa ra là có âm mưu từ trước. Nàng cầm lấy chén trà tiếp tục thưởng thức.
" Thật đáng tiếc cho một hồng nhan. Gieo hạt nào thì gặt trái ấy "
Nàng ta lúc trước âm mưu thâm độc, hãm hại không biết bao nhiêu phi tần, cung nữ. Nàng ta nhiều lần bày mưu hãm hại nàng nhưng vì nàng phát hiện sớm nên vẫn có ngày nay. Nàng biết thừa rằng, kẻ đứng sau Hoàng quý phi chính là hoàng hậu nàng ta. Nhưng nàng một mặt nhân từ không so đo tính toán, bỏ qua cho nàng ta vì kiên nể nàng ta là hoàng hậu.
" Thanh Liễu! Ngươi nên nhớ rằng nếu gieo hạt tốt thì sẽ sinh trái tốt, nếu gieo hạt xấu thì trái sinh ra sẽ không hề tốt. Vì vậy, ngươi phải biết đối nhân xử thế, như vậy sau này mới có được kết quả tốt. Cũng nên nhớ rằng, ông trời cũng có mắt "
Thanh Liễu nghe xong liền gật đầu vâng dạ.
Chuyến vi hành cũng không vì vậy mà ngừng lại, sau khi chuyện của Cung Tứ vương gia kết thúc thì chuyến vi hành được tiếp tục.
Nàng ngồi trong xe ngựa, những rèm lụa phất phơ bay lượn theo gió. Nàng đưa tay lướt qua từng sợi dây đàn, khẽ rung lên một điệu âm thanh mềm mại. Phía xa xa là những đàn bướm đùa nghịch cùng những loài hoa tuyệt mĩ. Nàng khẽ cười nhìn hắn lại đưa tay gãy một điệu âm thanh. Đoàn ngựa lướt qua những con đường đất đá, âm thanh phát ra du dương hòa cùng mây gió, đất trời tạo nên khung cảnh mị hoặc đầy si mê. Tiếng đàn của nàng khiến người nghe mềm lòng, chỉ có thể ngưng lặng mà lắng nghe tiếng đàn của nàng, chợt thốt lên "thật hay".
Hắn đưa tay chống cằm, đôi mắt thanh mãnh nhìn nàng, chiêm ngưỡng dung nhan của nàng. Đôi môi hắn khẽ cười, thưởng thức tài hoa của nàng. Bàn tay còn lại nhẹ nhàng nâng niu từng sợi tóc mượt mà của nàng.
Sau vài canh giờ đoàn xe ngựa dừng lại ở huyện Châu Ngân. Hắn cùng nàng đi dạo, đi được một đoạn thì phía xa xuất hiện hỗn loạn. Những quân lính mang theo giáo, kiếm, gậy gộc bên mình đuổi đánh những người dân. Người dân có cả người già lẫn trẻ nhỏ, phụ nữ, kẻ rách rưới, người bẩn thỉu, đang phải tháo chạy dưới sự truy đuổi của quân lính. Cảnh tưởng thật thảm khốc. Một vài vị tướng quân tiến lên chặn quân lính lại. Một tên trong số chúng, tên lỗm chỗm râu ria, mập mạp, hai mắt thanh mãnh một đường hấc chéo, vẻ đầy dữ tợn.
" Các người là ai? Cản trở công vụ, có biết là tội không hả? "
" Xin hỏi những người này đã phạm phải tội gì mà bị đuổi bắt như vậy? "
Nàng tiến lên một bước hỏi tên lính kia. Tên lính tức giận, khuôn mặt ra vẻ.
" Bọn chúng không chịu nộp thuế, bổn quan đây là đến thu thuế. Chỗ này không phải việc của các người, mau mau đi chỗ khác "
" Thuế gì? "
" Là... thuế người! "
Một bà cụ trong số người dân bị đuổi bắt thều thào lên tiếng. Nàng và hắn không khỏi ngạc nhiên. Vốn dĩ loại thuế này không hề tồn tại.
" Thuế người sao? "
" Phải! Cô nương không biết đó thôi. Thuế này chỉ cần là người còn sống hoặc chết chưa đến mười năm đều phải nộp thuế. Gia đình chúng tôi đông con cháu còn có người khuất, lại còn nghèo khổ, thuế nặng như vậy chúng tôi thật sự không thể nộp. Hơn nữa đợt thuế trước chúng tôi còn phải bán đi con mình để nộp, đợt này không có tiền đóng họ đánh đập rất dã man "
Nàng nghe xong lại không ngờ rằng có loại thuế này tồn tại, thật sự khiến người khác phải phẫn nộ. Tên lính rút kiếm bên người ra, giọng đe dọa, hướng thanh kiếm đến chỗ đám người dân.
" Các người không cần nhiều lời. Nếu hôm nay mấy người các người không chịu nộp thuế thì hãy nộp mạng đi "
Dứt lời chúng tấn công bọn họ, nàng ra hiệu cho mấy vị tướng quân lên can ngăn. Người dân sợ hãi, co rúm, nép vào một bên. Tiếng thanh kiếm va chạm, giao đấu với nhau. Thoáng chốc bọn lính đã bị bắt, gom lại một đống. Hắn tiến đến chỗ bọn lính, ánh mắt lạnh như băng, nhàn nhạt nhìn bọn chúng.
" Lôi bọn chúng ra đánh cho mỗi người hai mươi đại bản sau đó trói chúng lại tùy người dân sử lý "
Nói xong hắn quay lưng rời đi, đến chỗ nàng, hắn nắm lấy tay nàng khẽ cười.
" Chúng ta cùng đến diện kiến tri huyện nào "
Đại học sĩ Tô Cảnh liền ngăn lại hắn.
" Chuyện này công tử cứ giao cho hạ thần làm là được "
Hắn cương quyết, quay qua chỗ Tô Cảnh.
" Không cần! Ta muốn gặp mặt tên tri huyện này "
Cửa nha môn bị một cước của hắn đá văng sang hai bên, gương mặt hắn tức giận lộ rõ, hai tên lính canh cửa thì nằm bất động dưới đất. Tên tri huyện mập, ngồi thưởng trà nghe tiếng cửa liền giật mình, giọng tức giận vọng ra.
" Kẻ nào? Kẻ nào to gan dám xông vào cửa nha môn, phá hoại của cải "
" Bắt tên tham quan kia lại "
Hắn bước vào, vẻ bực bội, bao nhiêu phẫn nộ đều dồn vào hiện tại. Hai tên thị vệ nhanh chóng giữ lấy tên tri huyện, lão ta vùng vẫy, rống to.
" To gan! Các ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta. Các ngươi có biết bổn quan là ai không? Dám cả gan lộnh hành ngay tại quan nha. Ta nói cho các ngươi biết, ta chính là cửu cửu của Đại tướng quân Mạn Tô Dương. Các ngươi thì là cái thá gì? "
Thị vệ giữ lão ta bực tức, nộ lão.
" Câm mồm! Ngươi còn dám lộng ngôn "
Nàng trên tay cầm chiếc quạt, nâng cằm và nhìn vào mắt lão.
" Ta từ khi nào lại có tên cửu cửu không ra gì như ngươi "
" Ngươi là ai? "
" Không phải ngươi nói ngươi là cửu cửu của Đại tướng quân Mạn Tô Dương sao? Ngay cả cháu gái mình cũng không nhận ra? "
Lão ngờ nghệch nhìn nàng, mặt bắt đầu tái xanh. Tô Cảnh lớn tiếng:
" Còn không mau mở to mắt xem xem người trước mắt ngươi là ai "
Lão bắt đầu sợ hãi, chân tay run rẫy, nhanh chóng quỳ xuống khấu đầu.
" Hoàng thượng vạn tuế! Thần có mắt như mù, không nhìn thấy thấy hoàng thượng, mong người tha tội bất kính "
" Đủ rồi! Ngươi dám thu thuế vô cớ, tham lam của công, bắt nạt bá tánh. Người đâu! Điều tra kĩ tội trạng của hắn, tịch thu của cải, mủ quan, nhốt vào đại lao chờ ngày xét xử "
Lão ta nghe xong lời hắn, chân tay như rụng rời, miệng không ngừng kêu la. Bất chợt lão nghĩ đến những lời nói của nàng liền lấy làm cớ cầu xin.
" Hoàng thượng tha mạng! Lão thần còn là cửu cửu của nương nương. Xin hoàng thượng nể mặt nương nương mà tha mạng cho thần "
Nàng nghe xong liền biết ý đồ của lão, nhìn sang chỗ hắn, nàng nghĩ nếu lão cứ tiếp tục như vậy thì hắn nhất định sẽ tha. Nàng liền nhanh chóng giải quyết.
" Cuồng ngôn! Mẫu thân ta là cô nhi, lấy đâu ra một cửu cửu như ngươi? Mau đem hắn đi! "
Thị vệ nhanh chóng nghe theo lời nàng, đem tên tham quan dẫn đi. Lão ta la hét cầu xin, mặt trắng bệt không còn giọt máu.