Edit: Gấu Chan ~

Kì hạn cuối cùng cũng đã đến, cũng không quá ngạc nhiên hay quá thất vọng là bản vẽ của người tên Gia Minh Diệc kia vẫn không ai giải được.

Khi người quản lí của bộ phận uể oải chuẩn bị đem tin tức này báo cáo lên tổng công ty, ngay lúc đó một tin khác cũng truyền đến.

Nghe nói chủ tịch thật sự thích bản thiết kế kia, không thể chờ được đáp án của bộ phận kiến trúc, nên đã mời anh ta trở thành kiến trúc sư trưởng của công ty, đồng thời kiêm nhiệm cố vấn đặc biệt của bộ phận kiến trúc.

Hơn nữa, chính là sáng hôm sau, Gia Minh Diệc sẽ đến bộ phận kiến trúc để họp bàn, mà công trình cũng chính thức khởi công.

***********************************************************************************

Sáng hôm đó, nhận được mệnh lệnh của tổng công ty, mọi nhân viên của bộ phận kiến trúc đều đi làm sớm hơn mọi ngày để nghênh đón đại nhân vật trong truyền thuyết.

Mặc dù toàn bộ nhân viên từ trên xuống dưới đối với hành động ‘nhảy dù’ này của lãnh đạo trong lòng đều rất khó chịu, nhưng dù sao cũng là đại nhân vật trong giới, lại còn là người phụ trách hạng mục được chủ tịch đích thân chỉ định, mọi người cũng chẳng ai dám đắc tội, ngược lại còn thêm phần cung kính, nể sợ.

Nhưng mọi người cứ như thế háo hức, chờ đợi cả buổi sáng, lại không thấy một bóng người nào đến.

Thậm chí toàn bộ công ty không một ai biết số điện thoại của anh ta, ngay cả muốn tìm cũng không biết tìm ai mà hỏi.

Cứ như vậy thời gian bất tri bất giác đã là 11 giờ trưa, có người bắt đầu đoán mò: cái gọi là bậc thầy của giới kiến trúc thực ra là một kẻ có tiếng mà không có miếng, không dám lộ diện?

Vào lúc này, một nam nhân mặc một bộ tây trang tối màu, đứng ở trước cửa bộ phận kiến trúc.

“Xin chào, xin hỏi ngài…………” nhân viên tiếp đón ở sảnh ngẩng đầu nhìn người đàn ông với khuôn mặt đẹp trai,… nhất thời không nói nên lời.

Vẻ ngoài điển hình của con lai, thân hình kiện mỹ, ngũ quan rõ ràng, hai mắt màu lam hút hồn đối phương.

“Tôi là Gia Minh Diệc”. Nam nhân dùng tiếng Trung lưu loát giới thiệu tên mình.

“A!” Trước sảnh, nhân viên lúc này cơ hồ hét ầm lên, “Là Minh Diệc tiên sinh, mau……..mau gọi quản lí đến.”

Thật không nghĩ tới a ~ nghe đồn người đó là một gã trung niên bụng phệ, thế nhưng không ngờ tới lại là một soái ca~, làm cho người ta thực hưng phấn quá đi!!!!!!

Lúc này, người quản lí cũng nhận được tin tức, ngay lập tức ra nghênh đón

“Gia tiên sinh, hoan nghênh ngài đã đến.”

“Ân.” Gia Minh Diệc thản nhiên gật đầu, rồi mới đi theo quản lí đến văn phòng.

Quản lí dẫn Gia Minh Diệc đến trước mặt một đám nhân viên đã không còn kiên nhẫn.

“Xin được giới thiệu với mọi người, vị này chính là người được tổng công ty tiến cử trở thành kiến trúc sư trưởng— Gia Minh Diệc, từ hôm nay trở đi, kế hoạch thiết kế cao ốc sẽ do chính cậu ấy phụ trách, hy vọng mọi người có thể hợp tác vui vẻ”.

Ngay sau đó là một tràng pháo tay hoan nghênh.

Có một người, sững sờ tại chỗ, nhất thời phản ứng không kịp.

Người đàn ông này………….

Vô số lần xuất hiện trong mộng của mình, khiến mình sợ hãi lại vô luận như thế nào …cũng không xóa đi được thân ảnh ấy………….

Đây là, thủ tịch điều giáo sư ở Never Begin —Keith…………………

Hắn thế nhưng………………lại chính là kiến trúc sư tiếng tăm lừng lẫy được tổng công ty phái tới, trong tương lai sẽ chỉ đạo, cố vấn cho ngành của mình trong hơn nửa năm, thậm chí là một năm tới……………

*******************************************************************

Gia Minh Diệc từ trong một đám người như thế thấy cư nhiên được một thân ảnh quen thuộc.

Không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, chính mình ở Never Begin vài năm, tiếp xúc với khách hàng không nhiều, hiển nhiên chưa bao giờ phát sinh trùng hợp gặp lại trong công việc, loại tình huống ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

Hai người liền như thế nhìn nhau vài giây, may mà còn có một nhóm nhân viên đang chìm đắm trong sự hưng phấn, căn bản cũng không chú ý tới có điểm bất thường.

Mãi cho đến quản lí bộ phận nói:

“Gia tiên sinh, biết anh hôm nay tới, chúng tôi đã vì anh mà chuẩn bị một văn phòng mới, mời anh đi xem, nếu có thiếu sót gì thì tôi lập tức cho người đi chuẩn bị.”

Gia Minh Diệc từ trong suy nghĩ giật mình lại, mỉm cười nói “Ân, làm phiền rồi.”

Vì Gia Diệc đã đến, bộ phận kiến trúc đặc biệt đem gian phòng lớn nhất mà quản lí đang sử dụng, một lần nữa bố trí thành phòng thiết kế.

Đối với sắp xếp như vậy, Gia Minh Diệc tự nhiên không có gì là không vừa lòng.

Nhưng mà về công tác, hắn cũng có những nguyên tắc của mình, ví dụ như: hắn yêu cầu toàn bộ nhân viên, kể cả quản lí nếu không có sự cho phép của hắn thì không được phép vào phòng làm việc của hắn; hắn cũng yêu cầu không giới hạn giờ làm việc, kể cả thời gian tan tầm cùng với nhật trình công tác, nhưng vào thời điểm hắn muốn họp thảo luận, tất cả nhân viên đều phải có mặt; còn có, hắn cần một trợ lí, phụ trách toàn quyền công việc của hắn, hơn nữa chỉ có thể làm việc cho mình hắn.

“Ân……………………Về việc trợ lí———–” nói xong yêu cầu của mình, Minh Diệc đem ánh mắt hướng tới từng nhân viên, rồi dừng lại ở người đứng cuối cùng, nhìn vẻ mặt khẩn trương hơi run sợ của người đó, mở miệng, chậm rãi nói:

“Tôi chọn cậu ta.”

“Ha hả, Gia tiên sinh thật tinh mắt, Lăng Phàm của bộ phận kiến trúc chúng ta là một người rất chăm chỉ đó!” Quản lí vội vàng tìm cái cớ nịnh hót.

Mà Lăng Phàm, vẫn như cũ đứng tại chỗ.

Không phải cậu không phản ứng, mà là cậu căn bản không biết người đàn ông đó đang nghĩ cái gì trong đầu, vừa rồi đối diện ánh mắt của nhau, nam nhân kia rõ ràng nhận ra mình, vì cái gì lại…………………….

Chẳng lẽ lại muốn giở trò, muốn nhìn mình mất mặt thế nào sao?

********************************************************************************

Nghênh đón Gia Minh Diệc xong, đồng hồ đã điểm một giờ chiều, quản lí tuyên bố mọi người có thể  nghỉ ngơi, đi dùng cơm trưa.

Lăng Phàm từ lúc Minh Diệc yêu cầu mình là trợ lí, đã đi mua thêm một ít đồ dùng trong văn phòng, chờ đến lúc cậu ra thì mọi người đã sớm đi hết.

Đang muốn trở lại chỗ ngồi để ăn ổ bánh mì mà buổi sáng mang đến cho đỡ đói bụng, từ khi đi vào Never Begin, số tiền hai năm gửi tiết kiệm tạ ngân hàng của cậu đã sớm không cánh mà bay, hiện tại chỉ có thể dựa vào chút tiền lẻ ít ỏi này để sống qua ngày.

“Tiểu Phàm!”

Mới ăn được một miếng, chưa kịp nuốt xuống, phía sau liền truyền đến âm thanh nào đó, đúng là âm hồn không tan, sợ tới mức ngay cả bánh mì cầm trên tay cũng rơi xuống đất.

“Gia………….tiên sinh…. Minh Diệc……………”

Hiện tại văn phòng một người cũng không có, người đàn ông kia lúc này xuất hiện, không phải nghĩ muốn đối với mình làm cái gì đấy chứ…………….

“Vừa lúc cậu ở đây, tôi nghĩ mọi người đều đi rồi, chúng ta cũng phải ăn cơm trưa, đi thôi!”

Nhìn thấy Lăng Phàm giống như khẩn trương, nhịn không được, Gia Minh Diệc chỉ mỉm cười.

“Chính là…….tôi…..”

“Có chuyện gì? Chẳng lẽ cậu ăn rồi?”

“Ách…………..Không phải, không phải.” Nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng nhớ đến đối phương là lãnh đạo của mình, còn bắt được nhược điểm, vì bát cơm, Lăng Phàm không thể không giấu bánh mì, theo Minh Diệc đi ra văn phòng.

Khách sạn kinh doanh luôn dịch vụ cả ăn uống, tuy nói giá không đắt nhưng  một phần cũng đã 30-40 đồng, Lăng Phàm tính, cơ hồ bằng cả tiền ăn một tuần của mình, xem ra nửa tháng tới phải thắt lưng buộc bụng mới có thể sống a.

“Tiên sinh, hai phần ăn tổng cộng là 76 nhân dân tệ.

“Nga.” tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nghe được con số kia trong lòng vẫn là run run một chút, bắt đầu bỏ tiền túi.

“Ai nha, hình như tôi để quên ví tiền ở trên xe! Tiểu Phàm, cậu giúp tôi trả lần này đi! Lần sau tôi mời cậu.”

“A? …..Nga…………..”

38 nhân dân tệ!!!!! đã làm cho lòng cậu đau như cắt.

Thêm gấp đôi a!

Tháng sau …. mình không xong rồi……………

Người đàn ông này chắc chắn là cố ý!!!

********************************************************************************

Có kinh nghiệm ở ngày thứ nhất. Lăng Phàm ngày hôm sau đã chuẩn bị rất tốt, buổi trưa phải tìm cơ hội để chuồn nhanh, dù sao cũng không thể cùng tên đó đi ăn cơm.

Không ai nghĩ tới, sáng sớm ngày thứ hai Gia Minh Diệc liền tụ tập toàn bộ nhân viên trong công ty để họp, thảo luận về kế hoạch xây dựng tòa nhà sắp tới, bởi vì là trợ lí của Gia Minh Diệc nên cậu phải ở một bên ghi chép, hội nghị một khi triển khai liền tới hơn mười hai giờ trưa.

“Ai, nha, nói chuyện công việc liền quên cả ăn.” Gia Minh Diệc nhìn đồng hồ, vẻ mặt xin lỗi nói “Nếu không như vậy đi, mọi người cứ gọi cơm trưa đến, vừa ăn vừa bàn?”

“Được ạ …. được ạ.” Thủ trưởng lên tiếng, phía dưới nào ai dám nói không, đều gật đầu.

“Tiểu Phàm, làm phiền cậu ra ngoài đi mua……………..” Gia Minh Diệc đếm nhân số,

“Tổng cộng là hai mươi ba suất.”

“A……………..” Lăng Phàm nhất thời sửng sốt tại chỗ, đây có phải là muốn cậu mua tất cả?

“Ngây ra làm gì? Còn không đi?”

Gia Minh Diệc trừng mắt nhìn Lăng Phàm, làm cho Lăng Phàm không tự chủ được rùng mình một cái, cũng không dám chần chừ, vội gật đầu “A, tôi…tôi đi ngay.” Nói xong cậu chạy vội khỏi phòng họp.

Hai mươi ba suất cơm, tổng cộng là 345 nhân dân tệ (1,151,180.32VND), tiền kiếm ít hơn tiền tiêu, Lăng Phàm quả thực khóc không ra nước mắt.

Nếu tiếp tục như vậy, cậu thà rằng tự chết đi còn hơn bị hắn ta chỉnh đến chết.

Đem từng suất cơm cho các đồng nghiệp, thấy mọi người đều bị mùi vị hấp dẫn mà ngấu nghiến ăn, Lăng Phàm cũng lấy lương khô mà mình chuẩn bị từ buổi sáng trong cặp ra.

“Thật là ngại, vừa rồi đếm sót cậu, nên thiếu một phần.” Gia Minh Diệc nhìn thấy lương khô trên tay cậu mới nhận ra, rồi đem suất cơm của mình đẩy đến trước mặt Lăng Phàm. “Cậu ăn trước đi! Tí nữa tôi sẽ ăn sau.”

“Không………Không cần, tôi có mang theo đồ ăn.”

Kinh nghiệm nói cho cậu biết, tránh xa kẻ nguy hiểm này càng xa càng tốt, ăn đồ ăn của hắn? Chỉ là sợ mình chết lúc nào không biết.

“Cậu làm việc từ sáng đến giờ rồi, sao có thể ăn mấy cái kia được, bên ngoài nhìn vào tưởng thủ trưởng tôi ngược đãi nhân viên thì sao?.”

“…………Cám ơn…………….”

Nếu trước mặt nhiều đồng nghiệp mà từ chối như vậy, Lăng Phàm cũng rất xấu hổ, chỉ có thể kiên trì tiếp nhận suất cơm, mà khi đó, cậu cảm thấy được ánh mắt hâm mộ của không ít đồng nghiệp nữ đang hướng về cậu.

*****************************************************************************

Hội nghị tiếp tục tới tận ba giờ chiều.

Nhiệm vụ được phân đến tay mỗi người, mọi người bắt đầu bận rộn lu bù, mà Lăng Phàm cuối cùng cũng có một phút mà thở một hơi.

“Đúng rồi, Tiểu Phàm, cậu mua cơm trưa hết bao nhiêu tiền?”

Vẫn đang cúi đầu nhìn những bản thiết kế trong tay, Gia Minh Diệc đột nhiên không đầu không đuôi hỏi Lăng Phàm.

“Không……Không ít hơn ba trăm!” Này nam nhân đột nhiên hỏi cậu làm chi? Nhắc tới tiền liền làm cho Lăng  Phàm thật khẩn trương a ~

“Vậy cậu đem hóa đơn cho tôi.”

“A?” Hóa đơn? Hắn cần cái đó làm gì?

“Cậu không phải quên đi? Cậu không đưa cho tôi làm sao tôi báo sổ sách, trả lại tiền cho cậu?”

“A?” Báo sổ sách? Chẳng lẽ cậu không phải xuất tiền túi?

“A a a? Cậu muốn đứng ở đây luyện giọng à?” Gia Minh không kiên nhẫn lấy vài trăm nguyên có giá trị lớn từ trong ví ra đặt lên bàn. “Tôi hôm nay mang theo tiền, sao không hỏi tôi, dù sao hôm qua tôi cũng nợ cậu tiền cơm.” Gia Minh Diệc dừng một chút, tựa hồ như nhớ ra cái gì lại bổ sung  “Bình thường, tôi đi ra ngoài thường không để ý vấn đề tiền nong, cũng thường quên mang tiền mặt, sau này cậu đi theo tôi, ở chuyện này tốt nhất nên chuẩn bị một chút, để ngừa có chuyện xảy ra.”

( Anh đừng lo, vợ anh sẽ cân cả =)))))

“A, được………………” Lăng Phàm nhanh chóng lấy tiền trên bàn, liên tục gật đầu.

Thoạt nhìn hình như mình hiểu lầm hắn!

Lăng Phàm đang vui mừng về ý nghĩ của mình, Minh Diệc đột nhiên đem bản vẽ thiết kế tới trước mặt Lăng Phàm

“Cậu cũng học qua thiết kế có phải không?”

“Ách, phải.”

“Đây là bản vẽ, tôi đã sửa lại một số chi tiết, cậu dựa vào những chỗ được sửa, một lần nữa vẽ lại một bản mới cho tôi.”

“A…………………” Thiếu chút nữa lại thốt ra tiếng kêu sợ hãi, Lăng Phàm vội vã che miệng mình lại.

Loại bản vẽ mặt phẳng này không phải dùng máy tính sẽ nhanh hơn sao?

“Cậu có làm được hay không đây, nếu không tôi đem đi nhờ người khác ….”

“Không, tôi có thể.” Lăng Phàm vội vã tiếp nhận bản vẽ.

Nếu ngay cả loại bản vẽ này cũng phải có người hỗ trợ, thì trợ lí của hắn thật sự vô dụng rồi, nói không chừng làm được hai ngày… đã bị đuổi việc.