Hoàng gia Phật tháp tự viện.

Bạch y nam tử nhanh nhẹn chìa tay ra tiếp nhận bồ câu đưa tin bay tới, gở xuống một cái hộp đồng nhỏ treo một bên đùi của con vật, sau đó lấy mật thư ở bên trong ra.

Thương bán vong ngũ, kê phi cẩu khiêu, an hảo. (Hg: đại ý là bị thương một nửa, chết năm người, tình cảnh hổn loạn nhưng Hạ Ngữ Mạt vẫn bình an)

Tuy chỉ vỏn vẹn có mười chữ nhưng đã khiến cho khóe miệng của Tư Đồ Hoàng Vũ cong lên.

“Vô Ảnh”. Hắn khẽ gọi.

“Có thuộc hạ”. Âm thanh không biết nơi nào truyền tới từ trong không khí.

Mỗi một người của hoàng tộc vừa ra sinh đều có minh vệ cùng ám vệ cho riêng mình. Khánh Minh chính là minh vệ của Tư Đồ Hoàng Vũ, là người ở ngoài sáng xử lý toàn bộ mọi chuyện. Mà Vô Ảnh lại là ám vệ, một khắc cũng không rời khỏi hắn, âm thầm bảo hộ, không ở bao giờ để lộ thân phận, cũng chính là ma quỷ chuyên hành tẩu vào ban đêm.

“Tin tức này chuẩn xác sao?” Tư Đồ Hoàng Vũ đem tờ giấy ném lên giữa không trung, một trận gió thổi qua liền không thấy bóng dáng tờ giấy đâu nữa.

“Vô cùng chuẩn xác”. Âm thanh trong bóng tối có phần dí dỏm. Tiểu tử kia hiện tại nằm đâu, phỏng chừng là muốn vãn hồi mặt mũi mới không nói đến chuyện mình bị người khác chỉ dùng ba chiêu đã giải quyết xong, thật sự là rất mất mặt .

“Hắn nói là bị thương hết một nửa “. Tư Đồ Hoàng Vũ hơi nhíu mày, ám vệ cùng minh vệ của hắn đều giống nhau, người nào cũng huyên náo ồn ào. Điều này làm cho hắn quả thật đau đầu.

“Khụ Khụ”. Vô Ảnh xấu hổ, nâng giọng lên nghiêm túc nói: “Chẳng qua là người đó quả thật rất lợi hại. Năm người của đội ảnh vệ tử vong đều là bị giết ngay tức khắc. Nếu thuộc hạ đoán không lầm thì hắn chính là Ly Môn môn chủ**, mà đại điểu bên người hắn là loài chim chẩm trong truyền thuyết, chẳng qua là”. (Hg: sao thấy anh ám vệ này hài hài thế nào ấy, đi làm ám vệ thì hơi bị uổng)

“Chẳng qua là cái gì?”

“Thuộc hạ cảm thấy có điều không được rõ ràng, có thể dùng một chiêu lấy mạng năm người nhưng cũng chỉ là đánh trọng thương những người còn lại, điều này thực kỳ quái”.

“Vô Ảnh” Tư Đồ Hoàng Vũ nhấp môi: “Ngươi còn mở miệng nữa thì toàn bộ huynh đệ đội ảnh vệ sẽ hận ngươi cả đời”.

“Phân phó xuống dưới an táng cho năm huynh đệ đã hy sinh thật tốt. Những người bị thương còn lại, cử Ngự y đi tới trị liệu cho bọn họ. Đưa cho bọn họ một số bạc, nếu nguyện ý lưu lại thì tiếp tục theo ta, còn nếu muốn cuộc sống an ổn thì an bài cho bọn hắn một thân phận mới”. Hắn phủ phủ ngọc trâm trong tay. “Dựa theo mức độ bị thương mà sắp xếp”.

“Dạ”.

Ánh mắt Vô Ảnh có phần chua xót. Những năm nay có thể đi theo một chủ tử như vậy đã là phúc khí của bọn hắn. Mà bọn người trong đội ảnh vệ khẳng định sống chết cũng là không muốn đi cho nên mới nói giảm đi là bị thương.

“Vật nhỏ thế nào?”

“Vương phi vẫn mạnh khỏe. Hôm qua Hạ Hầu phủ đúng là gà bay chó chạy một đêm cũng chưa bình thường trở lại”. Vô Ảnh dừng một chút: “Hạ Hầu phủ đại tiểu thư dường như bị buộc phải uống thuốc độc do chính mình hạ. Mà theo như Tử Anh nghiệm chứng thì đó là Tuyệt Tử hoàn”.

Càng về sau hắn nói càng nhỏ giọng bởi vì vừa nãy hơi thở của điện hạ vẫn còn ôn hòa, nhưng hiện tại trên người lại phát ra một cỗ sát khí làm cho người ta sợ hãi, khiến cho hắn không thể nhìn thẳng.