“Đội ám vệ nghe lệnh”.

Trên xe ngựa, Tư Đồ Hoàng Vũ đang ngắm nghía ngọc trâm vừa mới lấy từ trên đầu tiểu Mạt Nhi: “Bắt đầu từ hôm nay bảo vệ an toàn cho Vương phi, nếu có sơ xuất các ngươi đem đầu tới gặp ta”.

“Dạ!”

Ngay sau đó, chung quanh hơn mười bóng người từng cái nhảy ra trong nháy mắt hướng về Hạ Hầu phủ ẩn mình, chỉ sợ trừ bỏ Tư Đồ Hoàng Vũ, ngoài ra không ai có thể bố trí thiên la địa võng như vậy.

Mà hắn dùng hai chữ “Vương phi” đã tuyên bố rõ ràng địa vị của Hạ Ngữ Mạt trong lòng hắn.

Không phải thị thiếp, không phải Hạ Hầu phủ tiểu thư. Mà là Vương phi của hắn. Cho dù về sau lại có bao nhiêu nữ nhân đưa đến trước cửa hắn thì Vương phi cũng chỉ có thể là nàng.

Chẳng qua là hiện tại hắn không thể đem nàng ra ánh sáng như mong muốn, vị trí này rất nhiều người mơ ước mà không được, bất đắc dĩ hắn phải đem tiểu dã miêu (mèo hoang) của hắn giấu thật tốt, không cho bất kì kẻ nào có cơ hội cướp đi.

Tiểu dã miêu này, nàng lại không hiểu rõ mị lực của chính mình, nàng giống như là một viên bảo thạch bị chôn trong đống bùn đen được đôi mắt tinh tường của hắn phát hiện. Hắn thà rằng nàng cả đời đều ở trong đống bùn đen kia, chỉ cần một mình hắn biết được vẻ đẹp rực rỡ của nàng là tốt rồi……

—————-

“Thái Hậu, người nói xem Tiểu Hương nhiều năm qua như vậy vẫn đều trông chừng bên cạnh Vũ ca ca, người nói đi vì sao một nữ nhân như vậy lại dễ dàng chiếm của vị trí của ta, làm cho Vũ ca ca thần hồn điên đảo chứ”. Trong Tử Thanh Cung, Nam Cung Dữu Hương mang theo tiếng khóc nức nở, một bên ngồi cạnhThái Hoàng Thái Hậu, một bên vừa ủy khuất vừa rơi nước mắt.

“Tiểu Hương của ta hảo khuê nữ, ngươi là một quận chúa cao cao tại thượng, cũng chính là muội muội của hoàng hậu, đích thân hoàng đế đã ban hôn ước cho Tiểu Vũ, xú tiểu tử kia làm sao dám làm trái, thế nhưng trước lúc đại hôn hắn lại ở bên ngoài chọc Tiểu Hương của chúng ta không vui thì đúng là không nên, đợi hắn đến đây Thái Hậu thay ngươi làm chủ, phải giáo huấn hắn một chút!”

“Tạ ơn Thái Hậu, người hiểu rõ Tiểu Hương nhất chính là ngài”. Nam Cung Dữu Hương dùng miếng lụa trắng lau nước mắt, hai mắt đỏ rực thoạt nhìn lại càng thêm xót xa.

“Khởi bẩm Thái Hậu nương nương, điện hạ đã đến ngoài cửa”. Lúc này tổng quản thái giám bước lên phía trước, khom người nói.

“Truyền”.

“Dạ”.

Tư Đồ Hoàng Vũ được lão thái giám dẫn dắt, ung dung đi vào một gian phòng hoa lệ.

Ánh mắt hắn tuyệt mỹ lãnh khốc mà lại thâm thúy khiến cho người khác phải nghẹt thở, môi thì lại đỏ như lá phong, thân hình hắn trông đơn bạc (gầy yếu) nhưng khi hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó thì thiên địa vạn vật đều bị thất sắc. (Hg: sao thấy đoạn này tả anh Vũ nghe như tả con gái ấy!!)

Thái Hậu gật đầu thoả mãn, tôn tử này là đứa cháu mà nàng hài lòng nhất trong toàn bộ các hoàng tử, không tranh danh đoạt lợi, cũng không cùng các hoàng huynh khác tính kế lấy lòng phụ hoàng bọn hắn. Mà năng lực làm việc của hắn trong toàn bộ các hoàng tử lại là tốt nhất, đáng tin cậy nhất.

Hôn nhân đại sự của hắn cũng vẫn là điều khiến nàng phải lo lắng, thời gian qua đứa nhỏ này không hề có chuyện tình cảm đột nhiên lại nghe nói hắn cùng một nữ nhân qua lại, nàng cũng rất hiếu kì rốt cuộc là ai có mị lực lớn như vậy.