Edit : Nhu Hương

Beta: Tịch Linh

Hạ Hầu phủ sở dĩ được phong hầu tước là bởi vì chủ nhân Hạ Hầu phủ — Hạ Minh Triệu là mã tiền đại tướng quân luôn luôn lập chiến công địa vị hiển hách. Mà con lớn nhất của hắn, Hạ Cẩm Thần, là đệ nhất tướng soái dưới trướng, ngoài ra còn là một vị quân sư tài trí bởi vì ba năm trước đây hắn toàn thắng đẩy lùi Kì Quốc đại đội, hoàng đế cao hứng liền ban cho phụ tử bọn hắn tước vị, còn ban cho tấm biển Hạ Hầu treo trước cửa Hạ phủ để tỏ rõ uy nghiêm hoàng gia.

“Còn nữa không?” Hạ Ngữ Mạt ngồi ở trong xe ngựa thật vất vả xua đuổi khối da trâu kia ra ngoài đường mới đem Sương Nhi kéo đến bên người nghiêm túc ghi chép.

“Còn có” Sương Nhi run run suy nghĩ, tận lực bỏ qua ánh mắt uy hiếp của người nào đó từ bên ngoài xe ngựa lọt vào. Thế gian người có thể không bị gò bó trước mặt Thập Tam điện hạ trừ bỏ hoàng đế cũng chỉ có thể là tiểu thư .

“Sương nhi!” Hạ Ngữ Mạt nhăn mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn đem hồn phách tiểu nha đầu bên ngoài kéo trở về thân xác. Hiện tại chính là thời khắc sống còn, bọn người trong Hạ Hầu phủ đang chờ xem nàng tự mình làm trò cười cho thiên hạ khẳng định không chỉ có một người, nếu nàng không cẩn thận dẫm lên lôi (Hương: mìn?? bom??) (Tịch Linh : ta tra nó là sấm sét cơ) chính mình sẽ tan xương nát thịt!

“Tiểu thư, ngươi thật sự không nhớ rõ sao? Ngay cả Cẩm thiếu gia ngươi cũng không nhớ rõ sao?” Sương Nhi nhỏ giọng nói, lại sợ người bên ngoài nghe được, sau đó đem nàng ném ra bên ngoài.

“Không nhớ rõ” . Hạ Ngữ Mạt thẳng thắn trừng mắt: “Lo cái gì Cẩm thiếu gia, Vương thiếu gia. Xú nha đầu, bây giờ tiếp tục đem người trong phủ nói hết một lần , đặc biệt là hai nữ nhân đem ta bán đi. Phải nói tường tận, một chút cũng không bỏ sót!”

Nàng thật ra nhân cơ hội này muốn tìm hiểu bọn độc phụ oán nữ đó, nhìn xem các nàng rốt cuộc có thể nhẫn tâm đến như thế nào.

“Dạ”. Sương nhi bắt đầu đem đầu đuôi gốc ngọn, trong đầu biết cái gì đều nói ra, nhưng trong lòng lại ủy khuất, tiểu thư bị mất trí nhớ ngay cả con người cũng thay đổi. Dáng người đanh đá lớn mật, thái độ nói chuyện căn bản giống hệt như nữ lưu manh……

“Gia.”

“Ừ .”

Bên ngoài xe ngựa có một nam tử dung mạo xuất trần cùng với khí chất tuyệt thế chán nản bị quăng ra ngoài.Các thiếu nữ nhường đường, từng người một đều nhìn ngây cả người.

“Tra cho ta quan hệ giữa Hạ Cẩm Thần với vật nhỏ.” Ánh mắt Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh lùng như hố băng ngóng nhìn xa xa, trên mặt có chút tối tăm. Người tập võ lỗ tai đều đặc biệt thính, mỗi một câu đối thoại bên trong đều bị hắn nghe rành mạch, đặc biệt ba chữ Hạ công tử kia thành công kích thích thính giác của hắn.

“Dạ.” Khánh Minh dừng một chút muốn nói nhưng lại thôi.

“Nói.” Tư Đồ Hoàng Vũ vung tay áo bằng gấm lên, ý bảo hắn tiếp tục nói.

“Vị Hạ tiểu thư này hình như không phải là Hạ phủ tam tiểu thư.” Hiển nhiên hắn cũng nghe thấy đối thoại bên trong.

“Ta biết.”

“Vậy vì sao?”

“Ta trước kia đã gặp qua nàng vào thời điểm ba năm trước phụ hoàng sắc phong tước vị.” Tư Đồ hoàng vũ nhíu mày nói: “Cái tiểu cô nương nhát gan kia không có khả năng là vật nhỏ hiện tại”. Cho nên hắn so với nàng càng muốn tìm hiểu Hạ Ngữ Mạt trước kia, sau đó tìm ra những ràng buộc của nàng rồi diệt trừ từng cái một .

Về phần nàng hiện tại , về sau còn nhiều thời gian, chậm rãi tìm hiểu cũng không muộn.