Editor: Lạc Lạc | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Vanh Vương vốn tưởng lúc trở về phủ có thể lấy lại uy phong của Vương gia nhưng sự thật cho thấy ông đã nghĩ đơn giản quá rồi. Thời kỳ còn hưng thịnh phủ đệ có hơn ngàn người mà nay người không phòng trống. Không biết đám oanh oanh yến yến và bọn nô bộc đắc lực trước kia đang ở đâu, giờ đây trong phủ chỉ có lẻ tẻ mấy người tôi tớ mang theo từ thành Chá về.

Mà người còn ở bên cạnh ông cũng thay đổi, Vương phi, Thế tử, và đặc biệt là nữ nhi còn chưa xuất giá của ông đều hướng về cái tên Tiết độ sứ chết tiệt kia.

Tháng tháng năm năm người khác rồi [1], vậy mà còn chưa tới một năm, người đã đổi thay.

[1] Đây là câu thơ trích trong bài "Đại bi bạch đầu ông" (Bạch đầu ông vịnh) của tác giả Lưu Hy Di, Sơ Đường:

Phiên âm: Niên niên tuế tuế hoa tương tự,

tuế tuế niên niên nhân bất đồng

Dịch thơ: Năm năm tháng tháng hoa chẳng đổi,

tháng tháng năm năm người khác rồi

(Nguồn: facebook Khoảng Lặng)

Người và vật đều dễ dàng thay đổi, chỉ có tiền tài là mãi ở bên ta mà thôi.

Vương phi vừa không vui rời đi, lúc này chỉ còn một mình Vanh Vương, ông đi vào trong hoa viên, tìm kiếm chỗ mình đã chôn của cải.

Trước khi chạy trốn ông đã chia vàng bạc và những vật phẩm đáng giá ra, chôn vào mấy nơi trong phủ.

Ông nhìn bốn bề vắng lặng, lặng lẽ đến trước hòn non bộ. Ông nhớ đây chính là một trong những nơi chôn bảo vật.

Ông cúi người chui vào khe hở của hòn non bộ, vừa mới ngẩng đầu lên thì bị dọa vội vàng lùi ra ngoài. Bởi vì ông phát hiện bên trong có một bộ chăn đệm vẫn còn nguyên vẹn, có nghĩa là trong này có người ở.

Ông lấy lại bình tĩnh, thò người vào trong, run rẩy vươn tay vào trong chăn, thế mà còn ấm, nói đúng hơn là vừa mới có người ở đây.

Chẳng lẽ là một tên phản quân bỏ trốn?! Nghĩ đến đây, Vanh Vương liền thấy cổ lạnh lẽo, ông vội vàng ra khỏi hòn non bộ, cuống quýt chạy nhanh ra ngoài.

Đúng lúc thấy Yên Lộ đi về phía bên này liền hô: "Không xong rồi, ngươi mau đi gọi quận chúa và Thẩm tướng quân đến —— nhất là Thẩm tướng quân —— nhanh đi —— ngươi nhanh chân lên, chạy nhanh lên —— "

Yên Lộ nghe xong không dám dừng lại, vội quay người chạy.

Bấy giờ Vanh Vương mới phát hiện ra mình thật sự là bị dọa cho kinh sợ rồi, còn chưa nhìn thấy người xấu mà đã bị dọa đến mềm nhũn cả chân.

Lúc này đột nhiên có người từ phía sau bịt kín miệng ông khiến ông sợ hết hồn, mắt trừng to, hu hu hu hu vùng vẫy để giành sự sống.

"Suỵt —— Hoàng thúc, là cháu, Duệ Văn."

Lý Duệ Văn là con thứ ba của Túc Vương - ca ca ruột Vanh Vương, thường qua lại với Vanh Vương, tình cảm thúc chất vô cùng tốt. Vanh Vương nghe vậy, vành mắt nóng lên, liếc mắt nhìn thì thấy đúng là gương mặt của chất tử. Hắn vừa gầy vừa bẩn, cả người rất giống tên ăn mày.

Tay Lý Duệ Văn đặt ở ngoài miệng Vanh Vương chậm rãi buông ra: "Hoàng thúc, ngài có nhận ra cháu không?"

Vanh Vương gật mạnh đầu, nghẹn ngào nói: "Sao cháu lại ở đây? Phụ vương cháu đâu? Nhìn bộ dạng của cháu kìa, mau đi theo ta."

"Không được, vì tránh né ánh mắt của Thẩm Tranh nên cháu mới ở nơi này, cháu không thể bại lộ. Hôm trước cháu mới vào kinh thành, cháu biết một khi mọi người trở lại trong phủ thì người của Thẩm Tranh sẽ rải rác khắp Vương phủ này. Vì vậy, cháu nhanh hơn một bước núp ở đây, vốn định buổi tối sẽ ra ngoài, không ngờ lại bị ngài phát hiện trước."

Vanh Vương nhìn chất tử vốn trắng trẻo, nho nhã lại biến thành bộ dạng này thì đau lòng nói: "Sao cháu không chọn chỗ nào khác, tốt xấu gì cũng nên là chỗ tránh được tuyết, có rất nhiều thiên điện còn trống mà."

"Không được, hôm qua Thẩm Tranh còn phái người lục soát lần lượt từng phòng một." Lý Duệ Văn cẩn thận nhìn xung quanh: "Cháu trốn trong núi giả là an toàn nhất đấy, người của hắn chỉ điều tra phòng là xong. Cháu hồi kinh trốn ở đây đương nhiên là có chuyện muốn nói với ngài. Cháu vừa thấy ngài cho gọi Thẩm Tranh tới, ngài đi mau, không được nói cho bất kỳ ai là ngài đã gặp cháu, ban đêm ngài hãy tới tìm cháu." Nói rồi liền xoay người đi vào trong núi giả.

Chất tử đã nói đến nước này, Vanh Vương cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng ra khỏi hoa viên. Lúc này thì Thẩm Tranh và nữ nhi cũng cùng xuất hiện, ông vừa thấy liền tức giận không có chỗ trút, sa sầm mặt.

Người này làm sao vậy, chẳng lẽ chỉ vì muốn cho mình nhìn sắc mặt mà kêu mình tới hay sao? Thẩm Tranh nói: "Nhạc phụ đại nhân gọi tiểu tế đến có chuyện gì vậy?"

"Không có việc gì cả, vừa rồi nghe thấy có tiếng nữ nhân khóc, tưởng là chuyện ma quái, không ngờ chỉ là tiếng gió, không sao, đều qua rồi."

Mộ Thiền nghe xong thì cắn môi hỏi lại: "Thật sự là tiếng gió ạ?"

"Ta cũng không biết, nhìn xem một chút đi, không thể để những thứ dơ bẩn này bao phủ vườn được."

Thẩm Tranh ngoảnh đầu nhìn về phía vườn dò xét, trong lòng tự nhủ chân của nữ quỷ khóc thút thít này thật không nhỏ, lưu lại trên mặt tuyết một chuỗi dấu chân to.

Đêm đó thiết yến đón gió tẩy trần, mọi người đều hết sức cảm khái phải trải qua bao gian khổ còn giữ được tính mạng, vinh quang trở về cố hương cũng coi như là ông trời phù hộ rồi.

Vanh Vương không chỉ xúc động mà còn oán giận, thấy nữ nhi và Thẩm Tranh "liếc mắt đưa tình" liền thấy không thoải mái.

Đây được coi là chuyện gì xảy ra vậy. Rõ ràng là uy hiếp để có thê tử vậy mà giờ lại biến thành tình cảm chân thành thật lòng như thế.

Trên đời này, dựa vào cái gì mà chuyện tốt đẹp như vậy lại xảy ra ở trên người hắn chứ?

Vanh Vương ngầm coi Thẩm Tranh là miếng thịt mà mãnh liệt nhai hai cái. Bây giờ cái tên chết tiệt này chắc chắn là đang giả vờ đắc ý nhưng đến khi lấy được Mộ Thiền thể nào cũng sẽ không tốt như vậy nữa.

Bầu không khí của buổi tiệc vô cùng hòa hợp, ngoại trừ sự xuất hiện của ông bên ngoài.

Điều này càng chứng tỏ ông thật dư thừa khiến ông rất buồn bực.

Cơm nước xong xuôi, tống được Thẩm Tranh đi, trong lòng Vanh Vương cầu nguyện hắn vì đêm tối, trời lạnh, đường trơn mà trượt ngã tổn thương gân cốt, ngày mai không thể xuất hiện nữa.

Vì đang không hài lòng với Vương phi nên ông nghỉ sớm, chờ đến nửa đêm, mọi nơi tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió như quỷ khốc [2], ông mới rón ra rón rén đứng dậy, mặc áo khoác, đi tới sau hoa viên.

[2] Quỷ khốc: ma phải khóc, chỉ sự việc xảy ra ghê gớm lắm. – Nguồn: hvdic.thivien.net -

Mới vừa đi vào hòn non bộ, chợt nghe tiếng chất tử bên trong truyền ra: "Hoàng thúc, cháu ở đây."

Vanh Vương vội vàng chui vào, quả thực trong núi giả tốt hơn bên ngoài nhiều, không có gió lạnh thổi, cũng không quá lạnh.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vanh Vương nói như khóc: "Phụ vương của cháu đâu rồi, vẫn còn ở nước Thục à? Lúc nào thì hồi kinh? Vì sao cháu trốn tránh Thẩm Tranh?"

"Phụ vương cháu tạm thời không có ý định hồi kinh. Không có nhiều thời gian nên cháu đi thẳng vào vấn đề luôn, cháu có một việc muốn biết cách nhìn của Hoàng thúc." Lý Duệ Văn trầm giọng nói: "Ngài có ủng hộ lập Hằng Vương làm Hoàng đế, phế bỏ tên phế vật hiện tại kia không?"

Vanh Vương chấn động, thấp giọng ho khan vài cái.

Hằng Vương là đệ đệ của đương kim thánh thượng, nói đúng ra là chất tử muốn lập tân quân rồi.

"Chuyện này... Chuyện này... Chuyện này há có thể nói bừa?"

"Không phải là nói bừa. Phụ vương cháu ở nước Thục đã nắm giữ cấm quân, bên ngoài đất Thục có Trương công công ủng hộ. Còn có ba tuyến đường phía nam, Tiết độ sứ nguyện ý khởi binh chờ giúp ta. Lần này cháu tới là muốn hỏi thái độ của ngài, phụ vương cháu coi trọng ngài nhất, ngài là đệ đệ ruột..."

Lời này mang ý tứ lôi kéo, Túc Vương muốn tạo phản, ngài là đệ đệ hắn, nếu hắn thất bại Hoàng đế cũng sẽ không tha cho ngài, chi bằng gia nhập cùng bọn ta.

Lý Duệ Văn thấy hoàng thúc do dự liền khuyên nhủ: "Người có biết hôm nay vị hoàng đế kia đang ở nước Thục làm gì không? Hắn muốn mỹ nữ, muốn rượu ngon, không mảy may quan tâm thiên hạ, người như vậy tiếp tục tại vị thì thiên hạ ắt sẽ loạn lạc. Thiên hạ loạn lạc chúng ta có nơi nào để đi? Còn không phải là bị Tiết độ sứ lấy tư cách có binh mã ức hiếp ư. Cháu nghe nói đường muội gả cho Thẩm Tranh, chắc hẳn là hành động bất đắc dĩ bị ép buộc phải làm nhỉ. Ngài muốn kéo dài tình huống như vậy sao? Hằng Vương thông tuệ, có chí lớn, hắn yên vị nhất định có thể cứu triều đình ta đang nguy nan, trung hưng [3] đất nước."

[3] Trung hưng: Danh từ dùng để chỉ việc khôi phục lại hình ảnh của một triều đại, một quốc gia hay một chế độ sau thời kì bị khủng hoảng hoặc suy thoái gây mất niềm tin với dân chúng. – Nguồn: wikipedia -

"Không sai, là Thẩm Tranh ép ta đồng ý hôn sự này!" Quả thật, Vanh Vương có phần phê bình kín đáo đối với Hoàng đế hiện tại: "Hoàng thượng tham tài háo sắc, mê muội mất cả ý chí, chỉ biết hưởng lạc đồng thời chính hắn đã khiến Vệ Tề Thái gây ra tình trạng hỗn loạn. Nếu tiếp tục để hắn ngồi ở vị trí này thì thiên hạ sẽ diệt vong chỉ còn là chuyện ngày một ngày hai." Hoàn toàn quên mất người hay chơi đùa cùng Hoàng đế chính là nhi tử của mình.

"Nếu như Hằng Vương lên ngôi, với sự thông tuệ của hắn và sự cơ trí của những công thần như chúng ta nhất định có thể xoay chuyển tình thế, diệt trừ Tiết độ sứ, giúp đỡ tổ tông xã tắc." Lý Duệ Văn phác họa nên một hình ảnh tương lai tươi đẹp.

Trong hình ảnh ấy, điểm mê người nhất chính là không còn Tiết độ sứ nữa.

"Thế nhưng thời gian trước, Thẩm Tranh đã phái người đến nước Thục truyền tin thắng trận. Tuy Phụ vương cháu cẩn thận giấu giếm, nói ít ngày nữa Hoàng đế sẽ trở về kinh nhưng vẫn chậm trễ không khởi hành, chắc chắn Thẩm Tranh đã hoài nghi. Hắn ủng hộ Hoàng đế thì dù thế nào cũng sẽ tận trung, đẩy lùi quân địch, chứ không buông bỏ sự nghiệp mà ủng hộ lập tân quân. Vả lại chỉ có hôn quân tại vị thì hắn mới kiêu ngạo được."

"Hiện tại cháu có dự định gì..."

"Hoàng thượng đã bị giam lỏng rồi. Lần này cháu lên kinh là vì ngài và Tiết độ sứ Hà Quảng, Tiết độ sứ Loan Lâm. Lô Thừa tướng là bạn thâm giao cùng thế hệ với ngài, tân quân nếu có ngài ủng hộ thì Lô thừa tướng ở nước Thục, những người khác ở gia tộc Vương phi, Thế tử phi cũng sẽ biết thời biết thế. Phiền phức nhất là Thẩm Tranh nhưng trong kinh thành không tìm được nơi có lợi để tấn công. Cháu đã đả thông quan hệ ở chỗ Tiết độ sứ Hà Quảng, Tiết độ sứ Loan Lâm rồi. Nếu như Thẩm Tranh khởi binh, bọn họ sẵn lòng xuất binh đối đầu với Thẩm Tranh, lại thêm cấm quân, dù Thẩm Tranh có năng lực trời sinh thì sao chứ?"

Vanh Vương mừng rỡ nói: "Như vậy xem ra phần thắng là rất lớn!"

"Đúng vậy, bọn cháu đã tính toán, ban đầu khi tân đế vừa đăng cơ, chiếu cáo thiên hạ, Thẩm Tranh nhất định sẽ phát binh, đến lúc đó hi vọng ngài có thể bỏ thuốc vào trong rượu và thức ăn của hắn, để mấy ngày sau hắn phát bệnh trên đường mà chết. Hắn chết rồi thì quân Định Bắc sẽ như ruồi không đầu, chắc chắn dễ dàng sụp đổ, nhân cơ hội này diệt trừ hắn tận gốc mà thiên hạ cũng có tân quân. Tân quân đăng cơ sẽ từ từ giải quyết, thanh trừ các Tiết độ sứ khác, cuối cùng thì non sông của chúng ta cũng thu về một mối."

Vanh Vương gần như chìm đắm trong giấc mơ tuyệt đẹp này: "Được!"

"Xin ngài cắn ngón tay điểm chỉ, viết thư đồng ý." Lý Duệ Văn lấy từ trong ngực ra một miếng vải trắng, mượn đất tuyết và ánh trăng trước mặt để thấy vài chỗ ký tên bằng máu của hai nhà Hà Quảng và Loan Lâm và có vài Thứ sử nữa.

Vanh Vương sợ đau nhưng nghĩ đến việc có thể cứu được giang sơn xã tắc đành nhẫn tâm cắn đứt ngón tay để viết tên của mình.

"Lần này cháu tới đây chính là vì những thứ này. Bởi vì ngài luôn ở trong tay Thẩm Tranh, khổ nỗi cháu lại không có cơ hội nên mới phải chờ đến tận bây giờ. Bây giờ chuyện đã xong xuôi, sáng mai cháu sẽ đi." Lý Duệ Văn nói: "Lần này cháu trở lại phủ Túc Vương đào được bảo vật chôn lúc trước, sửa sang lại một ít đặt ở chỗ người hầu cũng là muốn cầm sang nước Thúc khao thưởng cấm quân."

Vanh Vương nghe xong liền hiểu ý nói: "Đây đúng là lúc cần dùng tiền, hoàng thúc còn có chút tiền mang bên mình, chỗ đó đưa cho cháu."

Không có tiền không thì sẽ chẳng ai chịu theo ngươi lăn lộn, cho dù là cấm quân đi chăng nữa. Vanh Vương rón rén trở lại điện, không kịp sửa lại trang phục, dứt khoát nâng hộp rời đi.

Lý Duệ Văn suy nghĩ một lát rồi nói: "Hoàng thúc có lòng rồi, khi Hằng Vương đăng cơ làm vua thì ngài chính là công thần lớn đó."

Vanh Vương thở dài nói: "Cũng là vì cơ nghiệp tổ tông."

Sợ bị người phát hiện, hai người không dám nói thêm nữa, Vanh Vương nói: "Ta về trước, cháu bảo trọng, ngày cháu vinh quang trở về kinh thành sẽ là ngày gặp lại. Thay ta gửi lời hỏi thăm đến sức khỏe của phụ vương cháu."

"Hoàng thúc cũng phải thật bảo trọng, ngàn vạn lần đừng quên... bỏ thuốc Thẩm Tranh. Thiên hạ ra sao đều là ở ngài cả."

Vanh Vương thề son sắt nói: "Tin tưởng Hoàng thúc của cháu đi."

Vanh Vương thần không biết quỷ không hay trở lại phòng ngủ, ngủ một giấc thật ngon.

Ngày hôm sau ông thức dậy với tinh thần sảng khoái, thế giới từ hôm nay trở đi không có Tiết độ sứ cũng không còn hôn quân nữa.

Tuy rằng Thẩm Tranh đối đãi với ông không tệ nhưng so với cơ nghiệp tổ tông, quốc gia xã tắc những thứ này chẳng coi là gì.

Người làm đại sự có người nào không có thủ đoạn độc ác. Cao Tổ giết mấy người con, Thế Tông thí huynh tru đệ [4], huyết thông thân cận như thế mà còn diệt trừ được thì đừng nói đến chuyện chỉ là một người con rể.

[4] thí, tru: giết (dùng cho thần giết vua, con giết cha mẹ, kẻ dưới giết người bề trên)

Tuyết ngừng rơi, trong phủ có vài người hầu quét tuyết đọng. Tâm tình Vanh Vương rất tốt, mỉm cười nói với mọi người: "Cố gắng chịu đựng, chờ mọi người đều hồi kinh, năm sau sẽ mua thêm nhiều người giúp các ngươi." Những người này đa số là mang từ thành Chá về, thấy Vương gia chiếu cố như thế thì vội nói: "Ngài nói đi đâu vậy, đều là bổn phận của chúng nô tài."

Ừ, bổn phận, hai chữ này rất đúng, mọi người đều nên tuân thủ bổn phận của mình.

Ví như làm Hoàng đế, ví như làm Tiết độ sứ.

Nghĩ đến Thẩm Tranh, ông còn nhớ rõ chuyện tối qua đã đáp ứng với chất tử, làm sao có thể bỏ thuốc Thẩm Tranh chuẩn xác, phải chuẩn bị thật tốt một chút. Vanh Vương vội vàng dạo bước đến thư phòng. Hôm qua ông đã điều tra qua, có lẽ là phản quân không có hứng thú với thư phòng nên nơi này được giữ gìn hoàn hảo nhất.

Phải nhìn xem trong sách vở có phương thuốc dân gian nào không, nếu như có thể giết hắn bằng cách đồ ăn thì dù có cho người cũng không tra ra được.

Vanh Vương mới đẩy cửa liền nhìn thấy Đào Yên Lộ cầm một đống sách đi ra, theo phía sau nàng còn có nữ nhi.

"Phụ thân" Mộ Thiền phúc thân xong thì nói: "Không quấy rầy người đọc sách, nữ nhi lui xuống trước."

Vanh Vương gật đầu: "Con đi xuống đi."

Chờ Mộ Thiền rời đi, trong lòng hai người đều thầm thấy may mắn, may mà đối phương không hỏi mình đến thư phòng lấy cái gì, xem sách gì.

Yên Lộ bê sách vào phòng ngủ quận chúa, đi đến được cửa phòng phía Đông thì thấy mệt, ngay cả gáy cũng đổ mồ hôi: "Quận chúa, người muốn xem nhiều sách như vậy sao, người cẩn thận đừng để mắt mệt mỏi."

"Ta cũng đâu có nhìn kĩ từng chữ. Chỉ là muốn xem bệnh tình của Thẩm Tranh có liên quan đến bộ phận nào, Tranh lang nói đầu hắn bị thương, nhìn đồ vật có bóng đen mơ hồ. Ta thấy lo lắng lắm nên mới thay hắn xem sách thuốc. Nếu như có phát hiện thì tốt quá, nếu không cũng coi như ta đã tận lực."