Chuyện Trương Tư Nguyên tỉnh lại, sáng hôm sau đã truyền khắp nơi.

Nghiêm Hạo Hiên vừa mới hồi phục, đã lập tức cùng với Trình Quang Viễn đến thăm hắn, ngay cả Hạ Tuấn Sinh cũng đến.

Đàm Uy biết tin, đầu tiên cho người về báo cho Trương Chí Tường và Tưởng Lệ Hoa, sau đó đến tận giường hắn quỳ gối:

"Thiếu soái, Đàm Uy có tội, không những không bảo vệ được thiếu soái, mà còn khiến cậu gặp nguy hiểm."

"Được rồi, đứng dậy đi." Trương Tư Nguyên nhờ Trình Quang Viễn đỡ Đàm Uy dậy rồi nói tiếp, "Chúng ta là anh em đồng sinh cộng tử, nói mấy lời này để làm gì."

"Cảm ơn thiếu soái."

"Đàm Uy, nếu như cậu đi rồi, tôi cũng sẽ cảm thấy áy náy."

"Thiếu soái..."

Đàm Uy rưng rưng nước mắt cảm động.

Cậu là trẻ mồ côi, được Trương gia đưa về đào tạo.

Lúc đó Trương Tư Nguyên vừa du học về, nhìn thấy Đàm Uy tài giỏi, liền nâng cậu lên làm phó quan của mình.

Đàm Uy đi theo hắn, học hỏi được rất nhiều, đãi ngộ so với trước đây cũng cao hơn.

Trương Tư Nguyên rất tốt với cậu, xem cậu như anh em của mình mà đối xử, đôi lúc còn thiên vị cậu hơn người khác.

Mọi người trò chuyện một lúc thì Trương Chí Tường đến.

Nhìn thấy sự uy nghiêm của ông, ai nấy đều sợ hãi rụt rè, lập tức giải tán.

Trong phòng hiện tại chỉ có vợ chồng Trương Chí Tường và Tưởng Lệ Hoa, Trương Tư Nguyên, và Đường Ái Chân.

Cô kéo ghế để hai người ngồi xuống, còn mình chỉ đứng bên cạnh lắng nghe.

Trương Chí Tường câu đầu tiên chính là hỏi thăm sức khoẻ của hắn, cũng may là ông còn chút lương tâm:

"Duệ Chân, con thấy sao rồi, có còn chỗ nào thấy không khoẻ không?"

"Cảm ơn cha, con đã hồi phục rồi, cha không cần lo."

"Hồi phục là tốt rồi." Trương Chí Tường gật gật đầu, "Doãn Đình Tín đã bị xử tử, coi như đã trả thù cho con rồi."

Đường Ái Chân cúi đầu không nói.

Cô hận Doãn Đình Tín, nhưng cô cũng giận Trương Chí Tường.

Lúc hắn ra trận, ông chỉ chăm chăm quan tâm đ ến tin tức chiến trường, chưa từng nghe hỏi thăm về hắn.

Hắn phẫu thuật xong cũng lập tức trở về thẩm vấn Doãn Đình Tín.

Hắn nằm viện, số lần ông vào thăm chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Không biết ông thương hắn thật, hay chỉ xem trọng tài năng của hắn.

Nếu cô không biết, còn tưởng rằng hắn chỉ là một người lính chứ không phải con trai ruột của ông.

Trương Chí Tường chỉ ở lại một chút rồi lại về để giải quyết việc quân.

Tưởng Lệ Hoa ban đầu muốn ở lại, nhưng sau đó nghĩ nên để không gian riêng tư cho hai người, cũng rời đi cùng ông.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, cô giúp hắn chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, lấy chén múc cho hắn một chén cháo.

Cô cẩn thận thổi rồi đưa đến miệng hắn.

Dường như Trương Tư Nguyên có chút ngại, đưa tay muốn lấy chén cháo, miệng nói:

"Để anh tự ăn được."

"Anh còn khách sáo với em sao? Mau ngoan ngoãn ăn đi, ăn xong còn phải nghỉ ngơi cho tốt.

Anh chỉ mới tỉnh lại, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn, sức khoẻ mới hồi phục tốt được."

Trương Tư Nguyên không nói nữa, ngoan ngoãn mở miệng ăn.

Trương thiếu soái ngoài chiến trường uy phong lẫm liệt, giờ phút này lại ngoan ngoãn nghe lời cô vợ nhỏ, nói ra đúng là khó tin.

Sau khi hắn ăn xong, cô lại tất bật dọn dẹp mọi thứ.

Nhìn đi nhìn lại, không giống với tiểu thư được chiều chuộng trước đây, mà càng giống một cô vợ đảm đang.

Hắn nhìn cô đi tới đi lui, liền lên tiếng:

"Chân Chân, đừng làm nữa." Hắn vỗ vỗ tay lên giường bảo cô, "Mau lại đây ngồi đi, anh muốn nói chuyện với em."

Đường Ái Chân bước đến ngồi xuống giường hắn.

Trương Tư Nguyên nắm lấy tay cô, quan sát thật kỹ.

Mấy ngày không gặp, vậy mà nhìn cô tiều tuỵ hơn hẳn.

Tuy hắn không tận mắt chứng kiến, nhưng hắn nghĩ, cô đã vì hắn mà chịu không ít vất vả rồi.

Càng nghĩ hắn càng thấy xót xa trong lòng.

"Chân Chân, mấy ngày qua vất vả cho em rồi.

Ban đầu anh đã nói, gả cho anh, em nhất định sẽ được hạnh phúc, vậy mà lại để em phải chịu thiệt thòi."

"Em không thiệt thòi gì cả.

Ngược lại là anh, mang trên mình thân phận thiếu soái của Trương gia, tư lệnh của Thượng Hải, nguy hiểm rình rập khắp nơi." Đường Ái Chân không kiềm được nước mắt, giọng có chút nghẹn, "Lúc biết anh bị thương, em đã rất sợ, rất sợ..."

"Anh cũng sợ."

Trương Tư Nguyên kéo Đường Ái Chân ôm vào lòng, để cô dựa vào vai mình.

Xa cách nhiều ngày, hắn không biết bao lần muốn quay về nhà ôm lấy cô, nói với cô hắn về rồi.

"Lúc anh bị trúng đạn, anh đã nghĩ, có khi nào anh không thể về nữa rồi không, có phải anh sẽ không thể gặp em nữa không? Lúc đó người mà anh muốn gặp nhất, chính là em.

Chân Chân, anh sợ không thể gặp em lần cuối."

"Đều qua rồi, tất cả đều qua rồi.

Chúng ta vẫn ở bên cạnh nhau, không xa không rời."

"Đúng, chúng ta không xa không rời."

Hai người ngồi bên cạnh nhau, nói rất nhiều chuyện.

Hắn kể cho cô nghe chuyện ngoài chiến trường, nói về những chuyện kỳ lạ mà hắn gặp.

Cô cũng kể cho hắn nghe chuyện mình đi học, còn khoe với hắn bản thân đã học được rất nhiều.

Rất lâu rồi cả hai mới trò chuyện với nhau, vì vậy cứ nói cứ nói đến lúc cô ngủ gục trên vai hắn luôn.