Đường Ái Chân phát hiện ra trong phòng mình đột nhiên xuất hiện rất nhiều sách.

Sách y học phương Tây, sách tiếng Anh, tiếng Nhật, tiểu thuyết ngoại văn...!Quan trọng là, những loại sách này không biết từ đâu xuất hiện.

Có mấy quyển cô đã đi tìm rất nhiều hiệu sách cũng không có, không ngờ bây giờ lại ở trong phòng mình.

Hỏi người hầu mới biết, là Đường Hi Thành đưa cho bọn họ, bảo họ đưa cho cô.

Nhưng mà từ đâu Đường Hi Thành có mới được chứ?

Thắc mắc đương nhiên phải đi hỏi.

Cô đi tìm Đường Hi Thành, đúng lúc anh đang trong thư phòng xem sổ sách kinh doanh giúp Đường Chấn Kiệt.

Đường Hi Thành là con trai duy nhất của nhà họ Đường, sản nghiệp sau này sẽ truyền lại cho anh, cho nên phải học hỏi những thứ này.

Nghe tiếng gõ cửa, Đường Hi Thành lên tiếng mời người vào.

Anh ngẩng đầu nhìn, thấy Đường Ái Chân xuất hiện ở cửa liền nói:

"Chị dâu em đang ở dưới bếp."

"Em đến để tìm anh."

"Tìm anh?"

Đường Hi Thành vô cùng ngạc nhiên với câu nói của cô.

Hai người tuy là anh em ruột, nhưng vì khoảng cách tuổi tác mà từ nhỏ rất ít chơi cùng nhau.

Sau này khi vừa đủ 18 tuổi, anh lại cùng Trương Tư Nguyên đến Nhật Bản du học, Đường Ái Chân lúc đó chỉ mới 5 tuổi.

Hai người xa cách nhau một khoảng thời gian dài, Đường Ái Chân lớn lên trong vòng tay của cha mẹ, còn anh trai đến tận sau này mới gặp lại.

Có lẽ xa cách nhau nhiều năm, cả hai lại càng ít tiếp xúc hơn, cô cũng không chia sẻ với anh mọi chuyện như những gia đình khác.

Tính cách của Đường Ái Chân cũng vì vậy mà trở nên lầm lì ít nói, ít nhất thì đối với Đường Hi Thành là vậy.

Cứ như vậy cho đến khi Tô Mộc Hương được gả vào nhà họ Đường, anh mới thấy được một Đường Ái Chân hoạt bát.

Cô mỗi ngày đều bám theo chị dâu, nói chuyện của mình cho chị nghe, cùng chị học nấu ăn, học may vá thêu thùa, cùng chị đi nghe hát khúc.

Lúc đó anh nhận ra, hình như do bản thân chưa từng quan tâm đ ến em gái, cho nên giữa cả hai mới có khoảng cách.

Vì vậy anh đã nói với vợ, quan tâm đ ến cô nhiều một chút.

Tô Mộc Hương cũng rất thích Đường Ái Chân, mỗi lần có gì tốt đều sẽ gọi cô.

Đường Hi Thành gấp lại sổ sách, muốn nói chuyện nghiêm túc với cô:

"Tìm anh có việc gì?"

"Em muốn hỏi, mấy quyển sách kia ở đâu ra?"

"Em thích thì cứ đọc đi, còn nguồn gốc của nó đâu quan trọng."

"Em nghĩ là mình có quyền được biết."

Đường Hi Thành nhìn vẻ kiên quyết trong mắt Đường Ái Chân, biết rằng nếu hôm nay mình không nói ra sự thật, cô chắc chắn sẽ không tha cho anh.

Anh đứng dậy, thở dài một hơi, sau đó thì nói:

"Còn không phải cái tên phiền phức kia hay sao.

Cậu ta nói, biết em thích đọc sách ngoại văn, cho nên nhờ anh mang đến cho em."

"Anh nói, là Trương thiếu soái sao?"

"Chứ còn ai nữa.

Anh em không có rảnh mà đi giúp người khác đâu."

Đường Ái Chân nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Mấy hôm nay không thấy hắn đến tìm, cô còn cho rằng hắn đã bỏ cuộc rồi.

Trong lúc đang đắc ý vì chắc chắn cuộc hôn nhân này sẽ được hủy bỏ, thì hắn lại làm chuyện này vì cô.

Đường Ái Chân không biết, hắn đã bỏ ra bao nhiêu công sức để có thể làm lay động cô.

Trương Tư Nguyên đang huấn luyện quân thì nhận được tin Đường Ái Chân muốn gặp mình.

Hắn cho mọi người nghỉ ngơi sớm, sau đó trở về nhà thay đồ rồi mới đến tìm cô.

Vừa mới bước vào cửa Đường gia, hắn liền bị Đường Hi Thành kéo sang một bên dặn dò trước:

"Duệ Chân, tôi nói cậu biết trước, tránh để cậu buồn.

Lần này, được ăn cả ngã về không, nếu hôm nay cậu không thay đổi được ý định của con bé, thì không rước được vợ về nhà đâu."

"Cảm ơn lời khuyên của cậu.

Vị trí em rể của cậu, tôi nắm chắc rồi."

Trương Tư Nguyên gạt tay Đường Hi Thành đang gác lên vai mình, sải bước về phía hậu viện.

Đường Hi Thành nhìn theo, chỉ cầu mong hắn sẽ không bị cô phũ phàng.

Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, anh cũng không nỡ để hắn bị mất mặt.

Trương Tư Nguyên đi đến hậu viện, nhìn thấy Đường Ái Chân đang ngồi trên xích đu, chăm chú vẽ cảnh.

Mỗi khi rảnh rỗi, cô đều sẽ mang theo dụng cụ ra vườn, tìm cảnh đẹp vẽ để thư giãn.

Cũng chẳng phải là sở thích đặc biệt gì, chỉ là cảm thấy vẽ vời một chút, tâm tình sẽ tốt lên.

"Bức tranh vẽ rất đẹp, nhưng vẫn còn thiếu một chút."

Đường Ái Chân quay đầu nhìn người vừa nói, nhíu mày khó hiểu.

Cô nhìn hắn, rồi lại nhìn tranh của mình, không biết thứ hắn nói thiếu là cái gì.

"Thiếu soái đã am hiểu hội họa như vậy, vậy xin chỉ giáo một chút."

Trương Tư Nguyên đi đến bên cạnh cô nói "Bức tranh của em vẽ rất đẹp, nhưng lại thiếu đi cái hồn.

Muốn một bức tranh có hồn, em phải đặt tâm huyết vào nó."

Đường Ái Chân vẽ tranh cũng chỉ là để giải trí, không có quan tâm nhiều như vậy.

Nhưng bây giờ nghe hắn nói, cô thấy cũng có lý.

Những bức tranh của cô được vẽ rất tỉ mỉ, nhưng nếu nhìn kỹ lại, thì đúng là thiếu đi cái hồn.

"Cảm ơn thiếu soái đã chỉ dạy.

Thiếu soái đúng là người tài hoa, am hiểu mọi việc."

"Không dám, chỉ là ở nước ngoài có tìm hiểu một chút thôi."

Cô không muốn vẽ nữa, liền dọn dẹp lại dụng cụ của mình gọn gàng.

Người hầu giúp cô mang đồ vào trong nhà.

Cô đi đến chỗ bàn trà, ở đó đã có sẵn nước trà và bánh.

Đường Ái Chân làm mời Trương Tư Nguyên ngồi, đích thân rót nước cho hắn.

Hắn nhấp một ngụm trà, ung dung ngắm cảnh ở phía xa, cất tiếng hỏi cô:

"Nghe nói em tìm tôi có việc?"

"Đúng vậy.

Có vài việc, cần nói rõ với anh."

"Em nói đi."

"Anh làm như vậy là có ý gì?"

Đường Ái Chân đặt một quyển sách trên bàn hỏi hắn.

Cô không phải muốn chất vấn hay trách cứ gì hắn, chỉ là muốn hỏi rõ mục đích của hắn mà thôi.

"Không phải em nói muốn sống một cuộc sống có thể làm theo ý mình sao, tôi đang giúp em a."

"Giúp tôi?"

Trương Tư Nguyên cầm lấy quyển sách, lật lật vài trang rồi dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào quyển sách, nhưng thực chất là đang nói chuyện với cô:

"Em thích đọc sách ngoại văn, thích tìm hiểu về y học, đặc biệt là y học phương Tây.

Đáng tiếc, mấy quyển sách hay thì lại không bán ở đây.

Vừa hay, tôi ở nước ngoài có mua vài quyển, mang đến cho em, xem như là quà tặng em.

Chút tấm lòng thôi, em không cần phải lo như vậy."

"Trương thiếu soái..." Đường Ái Chân ngẩng đầu nhìn hắn, mắt đối mắt, không chút sợ hãi "Anh có thể đừng tốt với tôi như vậy không? Tôi sẽ cảm thấy áy náy."

"Nhưng tôi muốn tốt với em.

Tôi biết em sợ cái gì, lo cái gì.

Em không muốn gả là vì sợ mất đi tự do, sợ bản thân sẽ như những người phụ nữ khác, chỉ có thể ở trong nhà làm một người vợ đúng mực.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ ép em làm điều em không thích.

Tôi có thể cho em cuộc sống mà em muốn."

Đường Ái Chân bị câu nói cuối cùng của Trương Tư Nguyên lay động.

Người này chỉ vừa mới tiếp xúc với cô vài lần, sao có thể biết được cuộc sống mà cô muốn ra sao chứ.

Thế nhưng điều khiến cô lay động chính là, chưa từng có ai nói với cô câu này, ngoại trừ hắn.

Cha mẹ tuy hội nhập vào thời đại này, nhưng vẫn còn mang chút tư tưởng phong kiến, luôn dạy cô phải sống thế này, thế kia, nhưng chưa từng hỏi cô có thích không.

Người duy nhất quan tâm đ ến sở thích của cô, chỉ có Tô Mộc Hương, và hiện tại, là hắn.

"Tôi lấy gì để tin anh chứ?" Đường Ái Chân vẫn tự nhủ rằng không thể tin lời hắn nói

"Đúng là hiện tại không có gì đảm bảo.

Nhưng thay vì phải sống khép mình trong nhà, sao em không thử một lần bước ra khỏi vỏ bọc của mình."

Trương Tư Nguyên đặt lại quyển sách trên bàn, đẩy nó về phía cô.

Hắn đứng lên lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, đi đến bên cạnh cô rồi quỳ xuống, đặt chiếc hộp vào tay cô nói:

"Gả cho tôi, em sẽ được sống theo ý mình.

Những thứ em thích, chỉ cần là thứ trong khả năng, tôi đều sẽ cho em.

Nếu suy nghĩ kỹ rồi, thì báo cho tôi, tôi đợi tin của em."

Đường Ái Chân nhìn vào chiếc hộp, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương.

Trương Tư Nguyên đã đặt làm riêng theo cỡ tay của cô.

Hắn thật sự rất dụng tâm vào việc này.

Đường Ái Chân nghĩ, có lẽ hắn thật sự muốn cùng cô kết hôn, cùng cô trải qua quãng đời còn lại.