Tôn Duẫn Thần chậm rãi mở mắt, hắn ngủ ở tân phòng mà trước nay vẫn ở, chăn đã được thay mới, hắn đang còn thắc mắc vì sao hoa văn và màu sắc đều thay mới, thì bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua hắn khoá chặt hai chân quanh thắt lưng Triệu Thiên Luân, tiết ra một lần lại một lần nhưng vẫn không đủ, cuối cùng làm cho chăn dính đầy những mùi tanh tưởi dính nị không thôi, đây là nguyên nhân vì sao chăn cần phải thay mới.

“Tỷ phu.” Hắn lớn tiếng gọi y, thanh âm phát ra cổ lại khàn khàn rất khó nghe, giống như hắn hét nhiều quá nên mất đi thanh âm, Tôn Duẫn Thần nhớ tới hôm qua mình phát ra những ngâm kêu phóng đãng, sắc mặt bắt đầu chậm rãi đỏ lên.

Hắn nghĩ muốn cử động thân mình, nhưng thân thể lại đau đến không thể nhúc nhích, phần eo đau nhức không thôi, còn chỗ tư mật thì khỏi cần nói, hắn liên tục cố gắng cử động nhưng vẫn không thể động.

Trí nhớ về – chính mình cầu hoan Triệu Thiên Luân như thế nào, phóng đãng cùng Triệu Thiên Luân như thế nào – tất cả đều rất rành mạch.

Cửa phòng nhẹ mở ra, Triệu Thiên Luân bưng đồ ăn tiến vào, Tôn Duẫn Thần thật muốn nhào vào trong lòng y, nhưng không thể động chỉ có thể nằm đó mà khóc sướt mướt: “Tỷ phu, đệ muốn chết, đệ thật không biết xấu hổ mới làm ra chuyện như vậy, không bằng ….”

Sắc mặt Triệu Thiên Luân liền thay đổi: “Đệ nói bậy bạ gì đó, đệ nói cái gì muốn chết hay không, đệ ngại tỷ phu sống một mình rất tốt, nên không nghĩ sống cùng tỷ phu sao?”

Lời này của y làm cho Tôn Duẫn Thần câm như hến, chính mắt hắn chứng kiến trạng thái sống không bằng chết của Triệu Thiên Luân sau khi tỷ tỷ chết, mà hôm nay hắn lại nói như vậy, làm cho Triệu Thiên Luân sinh khí cũng không lạ.

Triện Thiên Luân đặt đồ ăn xuống, đi đến bên người hắn, cầm tay hắn, tay của hai người nắm chặt nhau ở trong chăn ấm áp, Tôn Duẫn Thần vừa rồi còn rất khổ sở, hiện tại như chim nhỏ nép vào người Triệu Thiên Luân. “Tỷ phu, chuyện ngày hôm qua thỉnh huynh quên đi, đệ …. Đệ đúng là kẻ không biết xấu hổ mà.”

Triệu Thiên Luân hôn lên má hắn, thanh âm vô cùng ôn nhu nói: “Cái gì mà không biết xấu hổ, đệ quá xinh đẹp làm cho tỷ phu mất thần trí, là lỗi của tỷ phu đã đối với đệ quá thô lỗ.”

“Không phải, tỷ phu đối với đệ như thế nào cũng không sao cả.” Trong lời nói của hắn tràn ngập si tình.

Triệu Thiên Luân quá cảm động, đem hắn ôm chặt hơn vào trong lòng. “Không có gì xấu hổ hay không xấu hổ, đối với tỷ phu mà nói đệ chính là thê tử của tỷ phu, phu thê chúng ta cùng nhau ân ái là chuyện bình thường, căn bản không có gì phải lo lắng, loại chuyện này chỉ cần chúng ta cảm thấy thư sướng là tốt rồi.”

Tôn Duẫn Thần run rẩy, nước mắt dâng lên trong hốc mắt, hắn vừa khóc vừa hỏi: “Tỷ phu, huynh vừa mới nói cái gì?”

Triệu Thiên Luân bị hắn hỏi như thế, mặt đỏ lên, nói: “huynh nói là ‘loại chuyện này chỉ cần chúng ta cảm thấy thư sướng là tốt rồi’.”

Tôn Duẫn Thần nghe y trả lời xong, mặt cũng đỏ lên, hắn đánh nhẹ một cái vào ngực Triệu Thiên Luân, “Ai…. Ai hỏi loại chuyện không đứng đắn này, đệ là hỏi câu trước kia, trước cả câu huynh vừa nói a.”

Triệu Thiên Luân bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đệ chính là thê tử của tỷ phu, chuyện phu thê chúng ta cùng nhau ân ái là chuyện rất bình thường.”

Nước mắt lại chảy dài mặt Tôn Duẫn Thần, “Chỉ cần một câu nói này của tỷ phu, cả đời này của đệ liền cam nguyện làm trâu làm ngựa cho tỷ phu, vĩnh viễn cũng không rời đi tỷ phu.”

Triệu Thiên Luân nghe xong, vô cùng cảm động, y ôm chặt hắn, nhỏ giọng nói: “Vương tiểu thư muốn gặp đệ, nàng ta có chuyện muốn giải thích cùng đệ, đệ bằng lòng gặp nàng ta không?”

Mặt Tôn Duẫn Thần trở nên trắng bệch, lời đồn trước đây một mực nói Vương tiểu thư muốn gả vào Triệu gia, không thể ngờ được nàng lại đang ở Triệu gia, sắc mặt hắn bi thương, chẳng lẽ những lời tỷ phu vừa nói chỉ là muốn an ủi hắn, kỳ thật y đã đưa Vương tiểu thư nhập môn, y nói những lời ngon ngọt này là để hắn không làm ầm ĩ lên sao?

Hắn khổ sở nói ra lời trong lòng, “Tỷ phu, huynh thật sự muốn kết hôn với Vương tiểu thư sao? Bằng không… vì cái gì Vương tiểu thư lại đang ở Triệu gia.”

Triệu Thiên Luân lắc đầu nói: “Vương tiểu thư từ khi huynh huỷ hôn, cả nhà nàng trở về cố hương, không thể ngờ được tri huyện ở nơi đó mặc dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng lại mê say sắc đẹp của Vương tiểu thư, ỷ vào quyền thế bắt ép muốn thú Vương tiểu thư.”

“Cho nên huynh mới thú nàng trước, đúng không?”

Trên mặt Tôn Duẫn Thần chảy đầy nước mắt, Triệu Thiên Luân đau lòng khi thấy hắn khóc, vội vàng làm sáng tỏ: “Không phải, là Vương lão gia cùng phu nhân tới đây xin giúp đỡ, Vương tiểu thư bị người của Tri huyện mang đi, muốn cường thú nàng làm thiếp, nên Vương lão gia muốn ta chuẩn bị sính kim tới thú nàng, kỳ thật hai lão bán gia sản cùng tiền của đưa cho ta làm sính kim, muốn ta lấy chuyện đính ước trước kia đi cáo thượng tuần phủ, nhờ tuần phủ bắt tri huyện đem Vương tiểu thư thả ra trước, rồi mọi việc mới giải quyết sau.”

Triệu Thiên Luân hạ mi mắt, “Huynh thấy diện mạo nàng ta cùng tỷ tỷ đệ giống nhau, tưởng tượng nếu là tỷ tỷ đệ gặp phải chuyện như vậy, huynh nhất định sẽ bất chấp tất cả để cứu nàng … mặc dù Vương tiểu thư cao ngạo không phép tắc, đắc tội với chúng ta, nhưng nàng ta dù sao cũng là một thiếu nữ, bị tri huyện giày xéo, chẳng phải cả đời nàng sẽ bị huỷ hoại, cho nên ta mới đáp ứng chuyện này.”

Tôn Duẫn Thần thoáng chốc lý giải, vì Vương tiểu thư có diện mạo giống Như Mộng nên Triệu Thiên Luân không đành lòng nhìn nàng chịu đại nạn này, cho nên mới quyết định cứu nàng.

“Bởi vì muốn cáo thượng tuần phủ, nhất định phải gióng trống khua chiêng, làm bộ như huynh rất muốn thú nàng, hơn nữa Vương gia hai lão vì sự trong sạch của nữ nhi mình, muốn huynh không nói cho người thứ ba biết, huynh đã đáp ứng họ nên cũng không thể để cho đệ biết, nhưng đệ ở nhà càng lúc càng không vui, huynh nghĩ đệ ra ngoài ở cũng tốt, nơi đó dù sao cũng thanh tịnh, thật không thể ngờ lại tạo cho Lý Hoành Kiến có cơ hội để bắt nạt đệ.”

Nghĩ lại tình cảnh lúc ấy, Tôn Duẫn Thần vẫn còn bị doạ đến phát run. “May mắn những nam nhân đó không có hứng thú với đệ, cho nên đệ mới tránh được kiếp nạn này.”

Triệu Thiên Luân lắc đầu nói: “Không phải bọn họ đối với đệ không có hứng thú, mà là trước kia Lý Hoành Kiến làm rất nhiều việc ác, bằng hữu của vị lão Đại kia có một đệ đệ, bộ dáng rất thanh tú, bị Lý Hoành Kiến dùng dược hãm hại, hắn là nam nhân nên không thể nói ra loại chuyện xấu hổ này, đến cuối cùng thắt cổ tự sát, người bằng hữu đó không biết nguyên nhân vì sao đệ đệ mình tự sát, sau đó gã mới biết được đệ đệ của mình bị Lý Hoành Kiến phục mê dược rồi cưỡng bức, việc xấu hổ ấy cứ luẩn quẩn mãi trong lòng nên mới tự sát, gã nhờ vị lão Đại kia trả thù dùm gã.”

Tôn Duẫn Thần không biết Lý Hoành Kiến lại là người xấu xa như thế, Triệu Thiên Luân nói: “Thương Hoa thập phần cơ linh, khi hắn thấy Lý Hoành Kiến tiếp xúc với đệ, liền sợ rằng gã không có ý tốt, lại thấy có mấy người cũng đang theo dõi Lý Hoành Kiến, liền cùng bọn họ bắt chuyện, biết được vị lão Đại kia muốn ra tay trừng phạt Lý Hoành Kiến, Thương Hoa liền bày ra mưu kế ‘gậy ông đập lưng ông’, muốn gã bị chính dược của mình hại thảm cũng không dám lộ ra ngoài, cả đời chỉ có thể mang theo loại sỉ nhục này sống sót, để gã biết được những thống khổ đau xót của những người bị gã hãm hại.”

Tôn Duẫn Thần nghĩ lại tình huống ngay lúc đó của Lý Hoành Kiến, nam nhân bị loại chuyện này làm sao có thể hướng người khác giải bày, hơn nữa loại dược này còn có thể làm người ta nhớ rõ rành mạch quá trình xảy ra, mặc dù Lý Hoành Kiến là người xấu xa, nhưng mưu kế này của Thương Hoa cũng không thể nói là tuyệt kế, có hơi chút ác độc.

Triệu Thiện Luân nhìn ra tâm tư của hắn, y không giống Tôn Duẫn Thần đối với thế sự không hiểu biết, Thương Hoa làm như vậy rất đúng, làm như vậy Lý Hoành Kiến mới không dám báo thù, sợ chính chuyện của mình bị bại lộ, đây mới là tâm tư chính yếu của Thương Hoa, đứa nhỏ này quả nhiên như y suy nghĩ, không phải là người tầm thường.

“Nếu Lý Hoành Kiến không muốn hại người, cũng sẽ không bị chính độc kế của mình hại thảm như thế, chỉ có thể nói đây là báo ứng của gã.”

Tôn Duẫn Thần gật đầu, hắn không muốn nhớ tới sự tình lúc ấy nữa, lại càng không muốn đề cập tới Lý Hoành Kiến, nghĩ tới việc làm khủng bố của gã lúc ấy đối với hắn, đáy lòng hắn vẫn còn lạnh run.

“Vương tiểu thư đã thoát nạn, nàng tới đây để bái tạ huynh, có lẽ sau khi trải qua sự kiện này, nàng cũng đã thay đổi rất nhiều, nàng cũng nói nàng muốn gặp đệ để giải thích.”

Tôn Duẫn Thần là người đơn thuần thiện lương, hắn không để bụng những chuyện nàng đã làm, hắn liền gật đầu đồng ý gặp nàng, Triệu Thiên Luân lấy lý do thân thể Tôn Duẫn Thần không tốt, phải ở trong phòng tiếp kiến Vương tiểu thư.

Vương tiểu thư mang theo tỳ nữ đi vào trong phòng, Tôn Duẫn Thần vừa thấy nàng, không khỏi chấn động – Khuôn mặt Vương tiểu thư từng xinh đẹp như vậy, giờ đây tiều tuỵ hốc hách; trước đây con người nàng đã tiêm gầy, giờ đây gầy yếu đến chỉ còn da bọc xương.

Nàng nở một nụ cười nhợt nhạt, trông thật bi thương, nàng nhẹ giọng nói: “Tôn cữu gia, trước đây ta không biết trời cao đất rộng, nói chuyện đắc tội ngươi, mong ngươi có thể thứ lỗi cho ta.”

Thấy tình trạng hiện tại của nàng, những ác trạng ngày xưa của nàng đối với hắn, tất cả đều quên hết, hắn nhẹ giọng nói: “Vương tiểu thư, nhà của ngươi cách nơi này rất xa, không bằng ngươi cứ ở lại trong này vài ngày, tĩnh dưỡng tốt thân thể rồi hẳn đi.”

“Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng cha nương ta đã chuyển đi nơi khác, ta muốn mau chóng đến được đó để gặp lại họ, với lại việc chuyển nhà cũng rất bận rộn, ta cũng muốn phụ giúp họ một tay.”

Bọn họ nói chuyện không được mấy câu, sắc mặt Vương tiểu thư có chút trắng bệch, hình như là mệt mỏi, Triệu Thiên Luân đem ghế dựa tới, mời nàng ngồi xuống, bỗng nhiên hốc mắt nàng rưng rưng, cảm thấy vô cùng có lỗi cùng áy náy đối với Triệu Thiên Luân.

“Triệu lão gia, lúc trước thiếp làm bộ làm tịch, nói cái gì sẽ không lấy phu không làm quan, còn làm rất nhiều chuyện xằng bậy, nhưng ngài vẫn không để bụng, vẫn ra tay cứu giúp đem thiếp thoát khỏi địa ngục kia, thiếp vô cùng cảm tạ ngài, thật không biết lấy gì đền ơn cứu mạng này.”

Thanh âm nàng run rẩy, nàng đầy hối hận cùng tự trách, nàng đã bỏ lỡ một nhân duyên tốt, mới làm cho chính mình rơi vào tình trạng thảm hại như hiện tại. “Nếu lúc trước thiếp gả cho ngài, này không biết có bao nhiêu tốt, ngài là một đại nam nhân tốt, thiếp đúng là có mắt như mù, còn nói những lời nói đắc tội với ngài, thiếp cũng thật quá tự cao tự đại….”

Nói tới đây, nàng nhẹ nhàng nức nở lên, tỳ nữ lấy khăn đưa cho nàng lau đi nước mắt, nàng tiếp tục nói: “Thiếp không thể ở lại quê nhà, tất cả mọi người ở đó đều biết thiếp bị tri huyện mang đi, thiếp hy vọng ở nơi ở mới này, bằng tài năng của thiếp cũng có thể gặp được một nam nhân tốt như ngài vậy.”

Triệu Thiên Luân an ủi nàng vài câu, Tôn Duẫn Thần cũng nghe đến hai mắt đẫm lệ. Tuy Vương tiểu thư không nói rõ ràng, nhưng nàng bị Tri huyện cưỡng ép mang đi, chỉ sợ sớm đã nhận nhiều đau khổ, cho nên nàng mới hối hận chính mình vì sao lại bỏ lỡ hôn nhân với Triệu Thiên Luân, để chính mình rơi vào tình trạng thống khổ cùng thê thảm như hiện tại.

Triệu Thiên Luân tiễn Vương tiểu thư ra cửa, Tôn Duẫn Thần cũng cảm thấy được Triệu Thiên Luân làm rất đúng, nếu không có Triệu Thiên Luân đi cứu Vương tiểu thư, chỉ sợ nàng sớm không sống nổi. “Tỷ phu, chuyện cứu người này huynh làm rất đúng, vì cứu nàng một mệnh mà tỷ phu làm cho đệ thương tâm hai tháng cũng rất đúng.”