Bốn năm nói dài cũng không dài lắm, chính là đối với một người rời xa quê hương lâu năm lại có cảm giác không hề ngắn. Tuy đã gần nửa năm bận rộn công tác và các khóa tu nghiệp không có nhận kịch mới nhưng Tô Ngôn vẫn thường xuyên vào xem diễn đàn. Cái tên “Mộc Mộc hùng” ở trên mạng cũng tính là có chút danh tiếng, điều này làm cho Tô Ngôn rất vui mừng. Anh vốn định sau quốc khánh mới về nước, như vậy sẽ bỏ qua cuộc tụ hội vào tháng chín của các thành viên, điều này làm cho nhóm muội tử tiếc nuối vô cùng. Sau vì sắp tới sinh nhật Lâm Mộ nên anh cố gắng thu xếp để trở về, vì vậy Tô Ngôn nghĩ rằng đã trở lại sớm thì cũng nên đi tụ hội một chút xem sao.

Ngày hôm qua Lâm Khiếu và Tạ Mẫn Chi đều dập điện thoại của anh cho nên anh vẫn chưa biết Lâm Mộ được chôn ở chỗ nào, anh đứng dậy sửa soạn một ít thùng đồ vẫn thường hay dùng, mặt khác mấy thùng đôi ở trong phòng khách đều không có mở ra. Đi siêu thị mua một vài thứ thực phẩm về làm thức ăn, anh còn mua một cái bánh ngọt hiệu Lâm Mộ thích ăn nhất, trở về nhà bày lên bàn hai bộ đồ ăn, anh ngồi im lặng, Lâm Mộ còn chưa từng được thưởng thức đồ ăn do anh nấu, hiện tại anh nấu ăn đã thật lên tay, nhưng ngồi trên bàn lại chỉ có một mình. Ngồi ngốc ra nhìn bàn đồ ăn thật lâu, anh cười nhìn không khí nói: “Ăn có ngon không? Tài nghệ của anh có lên chứ? Mộc Mộc, anh là nấu cho em đấy. Sinh nhật vui vẻ nhé Mộc Mộc của anh.” Tô Ngôn đứng dậy đem tất cả đồ ăn còn chưa có động qua bọc lại cho vào tủ lạnh.

Anh ngồi vào máy tính mở mạng lên, thật nhiều tin nhắn cứ liên tục hiện lên không ngừng. Mở ra phần trò chuyện trong diễn đàn, các cô gái đang tán gẫu cho cuộc tụ hội vào ngày mai.

A Phấn: “Ngày mai đi tụ hội, Mộc sama có đi không?”

B Phấn: “Mộc sama không phải chưa về sao? Hình như tháng mười mới về đó.”

C Phấn: “Nghe nói lần này các đại thần đều đi hết, thật là háo hức quá.”

Tiểu Q: “Hắc hắc, các cô gái, hãy đến hối lộ tôi đi, tôi sẽ cho các cô nhiều cơ hội.”

Phi Họa: “Tránh sang một bên đi, bên trong cuộc tụ hội có rất nhiều người, các tỷ muội không cần kích động, nhiều khi còn tìm được người yêu.”

A Phấn: “Thật là, không có Mộc sama nhà chúng ta, ít nhất cũng phải cho tôi xem mặt các sama khác chứ.”

D Phấn: “Hi vọng có thể xem, càng đông càng tốt.”

B Phấn: “+1”

A Phấn: “+2”

…..

Tô Ngôn chỉ ngồi xem bọn họ trò chuyện mà không nói gì, bên kia vẫn đang chat QQ với Phi Họa.

Phi Họa: “Sư huynh, ngày mai tụ hội không có anh thật là tiếc a.”

Mộc Mộc hùng: “Anh hôm trước mới trở về, ngày mai sẽ đi, bất quá cứ giữ bí mật cái đã.”

Phi Họa: “Thật vậy chăng thật vậy chăng? Thật tốt quá. Nói đi, anh là muốn cho mọi người kinh hỉ có phải không? Haha.”

Mộc Mộc hùng: “A a, em cũng biết mặt anh rồi, có gì mà kinh hỉ chứ. Nhắn địa chỉ cụ thể vào di động của anh đi, số của anh là 158xxxxxxxx.”

Phi Họa: “Ân ân, chờ một chút.”

Phi Họa là học muội của Tô Ngôn hồi còn học đại học ở đây, không phải là cùng học viện, nhưng chính vì năm đó kết giao với Thiên Minh cho nên mới quen, khi vừa mới thử đi thu âm anh có nói cho Thiên Minh biết, vì vậy Thiên Minh mới nói cho anh Phi Họa chính là Sách Hoa, bạn gái cũ của Trần Phỉ. Về sau mọi vở kịch của anh đều do Phi Họa biên kịch.

Chuông tin nhắn vang lên, là Phi Họa nhắn tới địa chỉ cuộc tụ hội. Lại nhìn sang QQ, bỗng kéo xuống thấy có một tin nhắn của Quế Hoa Đường từ cuối tuần trước.

Quế Hoa Đường: “Mộc Mộc sama, có đó không?” (1)

“Ngày mốt tụ hội anh có trở về không?”

“Ân, nếu anh đến, tôi sẽ cho người mang bức tranh hình gấu đến cho anh. Không biết anh có đến không?”

Mộc Mộc hùng: “Đường Đường sama có đó không? Tôi đã trở về rồi.”

“Ngày mai tôi có đi, tôi có thể có được diễm phúc gặp được Đường sama không?”

“Di? Không có đó sao?”

“Vậy ngày mai gặp.”

Ngồi chờ đối phương trên QQ cả nửa ngày mà không thấy có phản ứng, mỹ công muội muội chắc là đi vắng rồi, kia ngày mai không biết có đến không nữa, nếu không đến thì có khi anh sẽ không có được bức tranh kia. Tô Ngôn có chút thất vọng, nhìn vào con gấu đang ảm đạm đặt trên đầu bàn. Anh thật sự thích bức họa kia, con gấu trong bức họa và con gấu của anh trông giống nhau như đúc, tựa như là một con. Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn những kí tự in trong trái tim trên ngực gấu nhỏ, Mộc Mộc.

Ngày hôm sau Tô Ngôn đến chỗ tụ hội rất sớm, lúc này đã có khoảng bảy tám người đến rồi.

“Mọi người đoán xem vị đại thần này là ai?” Phi Họa thấy Tô Ngôn đến liền hỏi đố mọi người.

“Xin chào mọi người, rất vui được gặp.” Tô Ngôn cười, tìm chỗ trống ngồi xuống.

“Nga nga, là Mộc sama có phải không?” Tiểu Q biểu tình mê trai hô lớn.

“Thanh âm chuẩn công như vậy ngoại trừ Mộc sama thì còn ai vào đây?” Thanh Nguyệt ý vị thâm trường nói.

“Lỗ tai các người thật là tốt a.” Phi Họa cảm thấy có một chút thất vọng vì ai cũng đoán ra cả.

“Ngao ngao, Mộc sama, em là tiểu Q, hãy cho em được một làm làm tiểu thụ của anh đi, em nguyện vì anh làm tất cả a.” Tiểu Q mắt nháy lia lịa phát ra hào quang.

“Này đừng có ghép loạn, Mộc Quế couple mới là vương đạo.” Mỹ công Sa Khâu nói.

“Đúng rồi, tiểu Đường Đường cuối tuần rồi có đưa cho em cái này, bảo nếu Mộc sama có đến thì đưa cho anh.” Sa Khâu nói xong lấy trong túi xách ra một cuộn tranh.

“Nga, cám ơn, Đường Đường không đến sao?” Tô Ngôn tiếp nhận bức tranh, không nghĩ tới chính mình vẫn được nhận lễ vật, mở ra cư nhiên nhìn thấy đúng là hình vẽ gấu nhỏ ngồi dưới cây hoa quế mà mình thích.

“Nguyên lai Mộc sama và Đường Đường sama đúng thật là có gian tình a.” Thanh Nguyệt ở môt bên hô hào.

“Đừng có nói bậy, tôi chỉ là cảm thấy Đường Đường muội tử này giống như Hải Báo, đều thật lưu manh a.” Tô Ngôn không nghĩ là mọi người hiểu lầm, liền giải thích.

“Ngạch, Mộc sama anh đã bao lâu không lên mạng thế?” Phi Họa nhịn không được mở miệng nói.

“Làm sao vậy?” Hình như chính mình đã bỏ lỡ chuyện gì.

“A nha, Đường Đường gần đây ghép với người khác rồi, anh không biết bây giờ couple Bạch Đường mới là nổi nhất đi, em thích bọn họ hơn haha.” Một muội tử cười nói.

“Quế Hoa Đường định cùng Hiên Mộ Bạch hợp tác thu âm vở kịch cổ phong “Không thể yêu”, nhược công nha, bất quá hình như có gặp rắc rối gì đó, gần đây vẫn chưa thấy Quế Hoa Đường lên mạng trở lại a.” Yêu Vương thường hay đọc kịch đôi với Tô Ngôn ở một bên từ từ nói.

“Tôi có nghe qua một lần, còn chưa có nghe hết, thanh âm của Đường Đường thật sự là rất dễ nghe, tôi cảm thấy thật quen tai nhưng không thể nhớ ra được đó là ai, có lẽ là lần đầu Đường Đường đọc kịch thật đi.” Thanh Nguyệt xem ra rất thích Quế Hoa Đường.

“Đường Đường không thích lộ diện, cho dù để lộ thanh âm cũng không muốn, mọi người không biết đâu, ngoại trừ lên mạng nói chuyện Đường Đường chưa bao giờ nói chuyện ngoài đời với ai, cũng chẳng bao giờ chủ động.” Sa Khâu là người may mắn được gặp qua Đường Đường ngoài đời, nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói, “Hiên Mộ Bạch hình như là sư huynh hay gì đó của Đường Đường, lần này Hiên Mộ Bạch phối diễn với Đường Đường, kết quả Hiên Mộ Bạch Dường đem kịch đi đưa lên mạng trái phép, hai người vì chuyện này mà tranh cãi rất căng thẳng a.”

“Thật sao? Vậy người ta còn ghép Bạch Đường couple để làm gì đây? Tâm hiện tại như thủy tinh vỡ a, Hiên sama hóa ra lại là người xấu.” Thanh Nguyệt thương tâm nói, “Nói đi tiểu Sa, vì sao cô lại ghép Mộc Quế couple?”

“Các người không phát hiện sao? Lâu nay Mộc sama của chúng ta đọc kịch ai cũng biết đó là nam giới, nhưng rất nhiều người tưởng Quế Hoa Đường là nữ, thật ra đều là nam a. Tôi đã ghép từ lâu rồi.”

“Ngạch!” Mọi người đôt nhiên phát hiện, thì ra là thế.

“Tôi cũng không phát hiện ra.” Ngay cả Tô Ngôn chính mình đều không có phát hiện.

“Mọi người có từng nghe qua một bộ kịch rất lâu rồi tên là “Hoa trong nước” không? Một bộ kịch rất hay a.” Yêu Vương trầm mặc một hồi bỗng nhiên nói.

“Cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy.” Tiểu Q tò mò.

“Hình như tôi có nghe qua, đây là một vở kịch có từ rất sớm, khi đó trào lưu này chỉ vừa mới bắt đầu thôi.” Thanh Nguyệt nghĩ nghĩ.

“Vở kịch đó làm sao vậy?” Tô Ngôn đương nhiên nhớ rõ, đây là vở kịch đầu tiên trên radio của Lâm Mộ, còn có câu nói kinh điển kia nữa.

“Vở kịch “Không thể yêu” lần này chính là cải biên từ vở kịch “Hoa trong nước” năm đó, nghe nói đều là do Đường Đường biên soạn, các truyền thuyết bên trong đều rất hay, tôi có nghe qua năm đó người xướng vở kịch “Hoa trong nước” là Mộ Ngôn, rất nổi tiếng, nhưng là “Không thể yêu” lại chưa được nghe qua, không biết có hay được như vở kia không.”

“Chúng ta đều xem như là người mới đi, Mộ Ngôn mới thật sự có tư cách làm lão đại thần, nhưng các vở kịch của người này chúng ta lại nghe ít quá, chúng ta đều là hủ nữ mà lại thiếu sót như vậy a.” Phi Họa bất đắc dĩ nói.

“Mọi người đều đã đến ư?” Ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến một thanh âm nam tính.

“Hiên sama đến rồi à.” Thanh Nguyệt nghe qua liền biết đó là Hiên Mộ Bạch.

“Hảo nhĩ lực, tại hạ Hiên Mộ Bạch.” Nam nhân này bộ dạng không tồi, cách chào cũng rất kiêu nhưng vừa rồi nghe được hắn là chơi xấu Đường Đường cho nên mọi người đều không dậy nổi hứng thú.

Mọi người tự giới thiệu đơn giản một chút, Tô Ngôn nói muốn hút thuốc nên đi ra ngoài cho thoáng khí.

Tô Ngôn vừa đi ra ngoài thì Quế Hoa Đường xuất hiện, “Di, Đường Đường, cậu đã đến rồi!” Sa Khâu mừng rỡ trông thấy Đường Đường đi vài trong phòng.

“Đường Đường!” Hiên Mộ Bạch thực giật mình, không nghĩ Quế Hoa Đường sẽ đến.

“Chào mọi người, tôi là Quế Hoa Đường.” Nam nhân này có bộ dạng vô cùng thanh tú, thanh âm có điểm thanh ngọt ấm áp, khó trách vừa rồi Thanh Nguyệt cứ mãi khen.

Đường Đường không để ý đến Hiên Mộ Bạch, đi qua chỗ trống ở bên kia ngồi xuống, vốn Phi Họa định nói nơi này đã có người ngồi rồi nhưng thấy Đường Đường đều đã ngồi hẳn, thầm nghĩ thôi quên đi, cô đột nhiên cũng cảm thấy rất không thích cái người tên Hiên Mộ Bạch này, cho nên Đường Đường không ngồi gần hắn vẫn là tốt hơn.

*Chú thích:

(1) Nguyên văn là “Sama” luôn đó, “Sama” là từ tiếng Nhật dùng để chỉ người có địa vị cao hơn và bày tỏ thái độ kính trọng đối với người đó.

Lúc trước edit mình chỗ thì sama chỗ lại “mẹ ngốc” *nghe thiệt thúi =))*, nhờ có bạn Tiểu Xà comment ở dưới nhắc nên mình mới biết mấy cái “mẹ ngốc” đó đều là sama. Mình đã sửa lại, cám ơn bạn nhiều lắm ^^