"Trong lòng em, anh và Chu Thúc đều giống nhau sao?"

Lúc này Hoàng Uyển Thịnh còn kinh ngạc hơn vì chưa từng nghe lời đánh giá cao như thế từ miệng Ân Dao. Mắt nhìn đàn ông của Ân Dao trước giờ cực kỳ bắt bẻ. Có thể nghe cô nói một câu "đẹp mắt" cũng không phải dễ dàng. Rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có dáng dấp phù hợp thẩm mỹ của cô?

"Đúng là quá hiếm lạ" Hoàng Uyển Thịnh nói, "Khó có dịp nghe cậu khen như thế, có ảnh chụp không?"

Ân Dao không có ảnh chụp, nhưng trên mạng có, nhưng cô lại chỉ nói: "Mình cảm thấy ảnh chụp chụp không ra được cảm giác đó."

"Cậu tự chụp cũng không được à?"

"Không biết." Ân Dao lắc đầu cười: "Mình còn chưa từng chụp cho anh ấy."

"Chưa từng chụp?" Hoàng Uyển Thịnh nhanh chóng bắt được manh mối: "Vậy không phải người mẫu của cậu, cũng không phải nghệ sĩ từng hợp tác?"

Ân Dao gật đầu: "Ừ"

"Vậy hai ngươi làm sao quen nhau?"

Ân Dao nghĩ nghĩ, lại cười nói: "Là một cơ hội bất ngờ thôi."

Cô cất bước đi dọc theo lề đường, từ giọng nói của cô Hoàng Uyển Thịnh nhận ra một chỗ đặc biệt, cô ấy hỏi: "Vậy giờ hai người đến bước nào rồi? Được tính là... ở bên nhau chưa?"

"Được tính rồi."

Ân Dao đáp rất dứt khoát, ngược lại Hoàng Uyển Thịnh sững sờ, không rõ chuyện này có liên quan gì đến chuyện Lương Tân Nam kết hôn hay không. Cô ấy chỉ biết chia tay được ba năm, Ân Dao chưa từng nghiêm túc bắt đầu quá một đoạn cảm tình mới. Hôm nay thẳng thắn thế này có vẻ hơi đột ngột. Nhưng cô ấy cũng không quen dò hỏi quá nhiều thế là chỉ hỏi một câu: "Vậy, cậu cảm giác thế nào?"

"Không biết diễn tả thế nào cho đúng nữa." Ân Dao muốn biểu đạt rõ ràng, nhưng sau khi trầm tư một hồi cũng chỉ nói một câu khá mơ hồ: "Mình cảm thấy ở bên anh ấy rất vui, hầu như sẽ không nghĩ tới Lương Tân Nam nữa."

Trong vô thức, cô thốt ra một câu "sẽ không nghĩ tới Lương Tân Nam nữa" để chứng minh cảm giác ở bên người đó mà có lẽ chính cô cũng không có cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng làm người đứng xem Hoàng Uyển Thịnh lại có thể cảm nhận được trong đó có ý tứ sâu xa thế nào. Chỉ là loại chuyện này, cảm giác của người ngoài thì có ích gì?

Hoàng Uyển Thịnh cũng cười nói với cô: "Chỉ cần vui vẻ, vậy là được rồi."

Vài ngày sau, Ân Dao nhận được tin nhắn của Cận Thiệu, chuyện cô nhờ hắn đã làm xong rồi. Để cảm ơn, Ân Dao mời hắn ăn bữa cơm, chuyện này coi như qua.

Nửa cuối tháng mười một, Bắc Kinh bắt đầu có tuyết rơi. Tuyết nhỏ, tuyết vừa rồi chuyển sang mưa tuyết, tiếp theo là tuyết lớn. Nhiệt độ không khí vốn đã thấp rồi nhưng vẫn giảm thêm. Cứ như thế vội vàng bước vào hình thức rét lạnh.

**[Dựa theo lượng tuyết rơi trong 24h, người ta chia:

-Tuyết nhỏ: 2.5 mm

-Tuyết vừa: 2.5- 4.9 mm

-Tuyết lớn: 5.0- 10.0 mm]

Ân Dao đợi đến cuối tháng, cũng không đợi được Tiêu Việt trở về. Nhưng lại chờ được một chuyện phải làm. Bởi vì công việc nên cô phải bay sang New York, vốn tính rằng chỉ cần ba ngày. Nhưng sau đó được bạn cũ mời, nên cô ở lại xem một show diễn thời trang. Không ngờ tới sẽ gặp Chu Thúc ở đó.

Cùng ngày, sau khi kết thúc, Chu Thúc rất phấn khởi, hắn nhiệt tình mời cô dùng bữa. Nhưng vì thời gian đang gấp, Ân Dao liền từ chối.

Chuyện này vốn không tính là gì, cùng lắm là người quen cũ vô tình gặp nhau mà thôi. Nhưng sau đó Chu Thúc lên vòng bạn bè đăng ảnh show diễn, nói vài câu cảm khái, cuối cùng hắn nhắc tới Ân Dao: "Vô cùng vui vẻ khi được gặp Chinese fashion photographer Yin Yao."

Điển hình cho cách chia sẻ của mấy cậu nhóc, còn trộn lẫn tiếng Trung với tiếng Anh, có hơi "trẻ trâu".

Ân Dao xem xong, cũng không để tâm. Thậm chí cô không hề nghĩ đến chuyện Tiêu Việt cũng có thể nhìn thấy.

Sáng ngày 30 Tiêu Việt đến Bắc Kinh, còn Ân Dao thì đến bảy giờ rưỡi tối mới hạ cánh xuống sân bay thủ đô. Tiêu Việt qua đón cô, hai người chạm mặt nhau ở cổng.

Thời tiết ảm đạm, cả ngày không ánh nắng, nhiệt độ không khí đã giảm xuống dưới 0°C, đến buổi tối thì càng lạnh hơn. Ân Dao vừa lên máy bay đã trùm áo lông. Cô thấy Tiêu Việt đứng ở lối ra nhận điện thoại giữa đám người. Anh chỉ mặc áo gió thể thao, từ trên xuống dưới vẫn là một màu đen. Cô vừa đi tới, Tiêu Việt đã đón lấy vali từ trong tay cô. Vali rất to, chứa trang thiết bị nên trọng lượng không nhẹ. Ân Dao còn chưa kịp nhìn anh cho kỹ thì đã bị anh kéo mũ.

"Lạnh lắm." Tiêu Việt chỉ nói hai chữ như thế, rồi kéo mũ áo lông trùm lên cho cô.

Ân Dao chỉnh vành mũ một chút rồi ngẩng đầu nhìn mặt anh. Ban đầu còn rất buồn ngủ, không mở nổi hai mắt. Nhưng lúc này nhìn thấy anh, lập tức có tinh thần, cười với anh: "Chờ lâu chưa?"

"Không lâu." Ánh mắt Tiêu Việt nhàn nhạt rơi vào gương mặt trắng trẻo. Cô không trang điểm, mặt mày trong trạng thái tự nhiên rất thanh tú sạch sẽ, chỉ là trông có vẻ mệt mỏi sau khi bôn ba đường dài

"Đi thôi." Anh nói.

Ân Dao: "Ừm."

Xung quanh người đến người đi, Ân Dao vốn muốn làm gì đó nhưng ngẫm lại cũng không tiện, đành từ bỏ. Cô theo sau lưng Tiêu Việt, một tay anh đẩy vali, một tay khác dắt cô. Trong thời tiết lạnh giá như vậy nhưng bàn tay của anh vẫn rất ấm áp.

Lên xe taxi, Ân Dao kéo mũ xuống, cúi đầu chỉnh tóc. Tiêu Việt nghiêng đầu nhìn cô rồi đưa tay qua thay cô tóc vén tóc ra sau tai.

Chờ anh làm xong, Ân Dao thuận đà ngã đầu lên vai anh, thì thầm: "Em hơi buồn ngủ"

Tiêu Việt: "Ngủ một lát nhé?"

"Ừm." Ân Dao ngừng một chút rồi bảo: "Không muốn tới phòng làm việc đâu, đi thẳng về nhà em đi." Không đợi Tiêu Việt trả lời, cô đã báo với tài xế muốn đổi điểm đến.

Đối với địa chỉ mà Ân Dao nói, Tiêu Việt thấy rất xa lạ. Trước đó toàn đưa cô đến chỗ làm, đây là lần đầu tiên cô nói muốn về nhà.

Ân Dao ngủ một giấc trên xe, sau đó bị lay tỉnh. Cô giật mình. Tiêu Việt dắt cô xuống xe, rồi anh lấy vali. Bị gió lạnh thổi, cô chợt tỉnh táo quay đầu nhìn sơ qua, đây là tiểu khu cô sống.

Ân Dao dẫn Tiêu Việt đi vào, lúc đi ngang người gác cổng tò mò nhìn thêm mấy lần.

Đi thang máy lên lầu, ấn vân tay mở cửa, Ân Dao thò người đi vào trước, mò mẫm bật đèn, sau đó nhường chỗ cho Tiêu Việt vào cửa.

Thấy anh dừng bên cạnh tủ giày, cô nói: "Không có giày để thay, anh cứ mang vào đi."

Phòng khách rộng lớn trống trải, màn cửa sổ khép chặt. Phong cách trong nhà và văn phòng Ân Dao giống nhau đến tám phần, ấm cúng thì ít mà lạnh lẽo có thừa.

Ân Dao vào phòng bếp nấu nước nóng, lúc đi ra nhìn thấy Tiêu Việt đứng bên sô pha quan sát thứ gì đó trước mặt. Cô lần theo ánh mắt anh nhìn khung hình nọ, bên trong là bức ảnh chụp chung.

Tiêu Việt nói: "Đó là em hả?"

"Ừm, em và mẹ em." Cô chụp lúc mười hai tuổi. Cô bé trong ảnh rất gầy, mặc một bộ váy bông màu trắng có viền ren, để tóc rất dài. Cô cười, hai mắt cong cong, trông rất xinh xắn, lanh lợi. Sau lưng cô là một người phụ nữ xinh đẹp trắng nõn, khí chất dịu dàng.

Ân Dao hỏi: "Mẹ em có phải rất đẹp không?"

Tiêu Việt đáp: "Ừ." Thoáng im lặng, rồi anh nghiêng mặt qua, đôi mắt đen nhánh nhìn Ân Dao: "Ngoại hình của em rất giống bác gái"

Ân Dao phì cười vì câu này: "Thật sao?"

Anh gật đầu.

Ân Dao nhướng mày: "Em biết anh đang khen em mà."

Tiêu Việt không đáp lời trái lại anh nở nụ cười, khuôn mặt hờ hững lập tức ấm áp lên. Ân Dao không chịu nổi dáng vẻ này của anh, đôi mắt cô cứ lẳng lặng ngắm khiến anh lúng túng sau đó mím môi thu lại nụ cười.

Ân Dao lấy lại tinh thần, ngưng làm càn: "Nước nấu xong rồi, em đi rót."

Cô xoay người muốn vào phòng bếp thì lại bị kéo tay, quay đầu thấy đôi môi đỏ nhạt của Tiêu Việt hơi mấp máy.

"Hôn một lát đi." Anh rũ đôi mắt nhìn cô, giọng anh trầm thấp.

Ân Dao ngạc nhiên lắm, nhưng cũng không chần chờ bao lâu, cô kiễng chân tới gần anh. Tiêu Việt ôm eo của cô, không chút nghĩ ngợi lập tức hôn cô. Lần này có vẻ như anh không mấy kiên nhẫn, cũng không dạo đầu mà trực tiếp động đến đầu lưỡi.

Anh nói rất đúng - hôn một lát. Đợi đến lúc buông tay, cũng chẳng rõ đã hôn mấy lần.

Lát sau, Ân Dao ngồi trên tay vịn của ghế sô pha. Tiêu Việt vẫn đứng tại chỗ cũ, anh cầm một quyển ghi chép lật xem, bên trong là một bản thiết kế rất thu hút. Đèn trong phòng khách mang ánh sáng trắng lạnh, nhìn qua, khuôn mặt anh như ngọc. Khiến người ta có cảm giác xa cách, giống như không cho phép kẻ khác khinh nhờn. Vậy mà ban nãy anh vừa mới thở dốc bên gáy cô, toàn bộ thân thể nóng hừng hực. Ân Dao bỗng cảm thấy trên người anh có loại vẻ đẹp đầy mâu thuẫn. Khoảnh khắc này cô tham lam suy nghĩ, không biết dáng vẻ anh lúc... lên giường sẽ thế nào?

Ngồi một hồi, Ân Dao đứng dậy vào phòng bếp rót nước. Tiêu Việt ngồi trên ghế sô pha. Trong phòng hơi ấm vừa đủ, anh cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc chiếc hoodie màu xám. Anh ngồi xuống mới phát hiện trên nệm ghế sô pha xanh sẫm có một quyển album ảnh rất dày.

Tiêu Việt cầm quyển album lật xem, bên trong kẹp một cái thiệp, chỉ viết mấy câu, cũng có kí tên, thời gian là 03/11/2015.

Cũng chính là đầu tháng này.

Hôm qua nhìn thấy Chu Thúc trong vòng bạn bè, anh còn có thể tự thuyết phục mình rằng Ân Dao chỉ đi làm việc. Nhưng hiện giờ tấm thiệp này rõ ràng cho thấy bọn họ còn liên hệ khác.

Ân Dao bưng cốc nước tới, thấy Tiêu Việt đang nhìn quyển album kia. Nó do Chu Thúc gửi tới, là một quyển album rất khó mua được. Lúc trước chuyển phát nhanh tới văn phòng, cô tiện tay bỏ vào trong xe đem về nhà. Đến giờ cũng không có thời gian xem kỹ một lần, cứ nhét trên ghế sô pha thôi.

Ân Dao ngồi xuống mặt thảm trước sô pha, cô hỏi: "Anh cũng cảm thấy hứng thú với cái này sao?"

Tiêu Việt ngước mắt, Ân Dao đón ánh mắt anh, im lặng một lúc rồi cô hỏi: "Sao vậy?"

Tiêu Việt lặng thinh đưa tấm thiệp đó cho cô.

Lần đầu Ân Dao biết này trong album này có một tấm thiệp do Chu Thúc viết, cô cúi đầu đọc mấy dòng trên đó rồi quan sát sắc mặt Tiêu Việt: "Anh không vui hả?"

Anh không mở miệng thừa nhận, cũng không phủ nhận, đáy mắt gợn lên những cảm xúc không thể đè nén.

Ân Dao càng chắc chắn suy nghĩ của mình: "Bởi vì cái này nên anh không vui à?" Cô do dự một lúc rồi giải thích: "Là quà Chu Thúc gửi tới, có lẽ là bởi trước kia em từng nói về album ảnh này với cậu ta nên khi bắt gặp đã mua cho em."

Cô nói xong, vẫn nhìn Tiêu Việt, cô cảm giác ánh mắt của anh đã lạnh đi rất nhiều. Dường như Ân Dao cảm thấy mình đã biết Tiêu Việt không vui vì điều gì. Trầm tư một lúc nhưng không thể nào giải thích. Anh và Chu Thúc là bạn cùng phòng, có gì anh không rõ đâu. Lúc trước, vào lần đầu tiên gặp mặt, anh đã tận mắt thấy cô ra vào phòng Chu Thúc.

Bầu không khí đông cứng này khiến Ân Dao cảm thấy không dễ chịu.

Cô muốn nói gì đó, đúng lúc nghe được Tiêu Việt trầm giọng cất lời: "Trong lòng em, anh và Chu Thúc đều giống nhau sao?"

Ân Dao run lên, lặng im mấy giây, cô nói khẽ: "Em chưa từng ôm cậu ta, cũng không hề hôn cậu ta..."