Cổ Lạc Nhi, ta sẽ không để yên cho ngươi.

Trên đời này, có ta sẽ không có ngươi, có ngươi liền không có ta.

Về sau nghe được tin buổi tối Cổ Lạc Nhi đều cùng ngủ với Đông Phong Túy, tâm Nguyệt quý phi càng xác định vững chắc, phải đẩy Cổ Lạc Nhi vào chỗ chết.

Tiếc là, có Đông Phong Linh bảo vệ, liên tiếp mấy ngày, Nguyệt quý phi cũng không tìm được cơ hội hạ thủ.

Nàng suy xét, thời gian thi thơ của đám tiểu công chúa trong cung sắp đến, có lẽ đây là cơ hội tách Đông Phong Linh ra.

Bởi vậy, hôm nay, nàng âm thầm phái người, đi nhắc nhở đám tiểu công chúa, mời Đông Phong Linh trở về tham gia hoạt động thi xã.

Quả nhiên, chỉ có một mình Đông Phong Linh hồi cung.

Nguyệt quý phi mừng vô cùng, vội vàng phái người xuất cung, báo tin này cho Phùng Thái úy.

Phùng Thái Úy biết tin, liền dẫn theo người hùng hổ chạy tới, muốn đập phá Minh Châu lâu, đồng thời bắt giữ Cổ Lạc Nhi.

Cổ Lạc Nhi ra vẻ vô tội.

Nói: “Phùng Thái Úy, chúng ta khi nào giả mạo phi tử trong cung vậy? Vu khống, thỉnh Phùng Thái Úy đưa ra chứng cớ.”

Phùng Thái Úy định nói, cần gì chứng cớ, lời nói của bản Thái úy ta chính là chứng cớ.

Lại nghe thấy chung quanh truyền đến vài thanh âm ứng theo.

“Đúng vậy a đúng vậy a, đưa ra chứng cứ đi.”

“Vu khống, giữa thanh thiên bạch nhật, sao có thể tùy tiện bắt người.”

“Giả mạo hậu phi, cũng không thể giỡn chơi như vậy.”

Phùng Thái Úy rất đỗi căm tức.

Người nào gan lớn như vậy, dám đối nghịch với hắn trước mặt mọi người?

Nếu hắn mà biết là tên nào nói, không thể không tóm hắn vô tù.

Xem xét chung quanh, đã thấy xung quanh trên đường Minh Châu lâu, líu ríu chằng chịt đứng không ít người.

Tên vừa mới nói trốn trong đám người này, không thể tìm ra được.

Bên môi Cổ Nhạc nhi mơ hồ lộ ra nét cười.

Người trong đám người nói chen vào, đương nhiên là nhân viên nàng an bài chứ sao.

Lực lượng quần chúng rất vô cùng, nàng muốn lợi dụng lực lượng quần chúng, kéo dài thời gian.

Nàng đã từng giao đánh hai lần với Phùng Thái Úy.

Lần đầu tiên tiếp xúc, là lần Phùng Thái Úy bắt oan nàng đền bình hoa.

Người đi trên đường, người bán hàng rong vừa thấy nàng xảy ra tranh chấp với Phùng Thái Úy, đều nhao nhao thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn.

Có thể thấy được bọn họ sợ Phùng Thái Úy sợ như thế nào.

Vừa rồi trước khi xuống lâu, Cổ Lạc Nhi bí mật phân phó mời đến mấy người bảo vệ và người làm thuê, lẫn vào trong đám người, thay mặt nhân dân quần chúng làm trái với Phùng Thái Úy.

Địa điểm lựa chọn Minh Châu lâu, là khu vực phồn hoa náo nhiệt nhất trong thành.

Việc buôn bán mà, hơn nữa còn là làm ăn mở rộng, nhân khí khẩu ngạn quan trọng nhất.

Nơi này không giống như phố bán đồ cổ kia, người phải đông hơn rất nhiều.

Hơn nữa, trong đó không thiếu kẻ già chuyện thích xem náo nhiệt.

Người Phùng Thái Úy mang đến quá nhanh, người lại nhiều, chắn cả một phố.

Mọi người muốn lui về, nhất thời cũng không lui được.

Mà bên kia phố, Cổ Lạc Nhi phái người đánh xe ngựa qua, cố tình làm bộ như tranh chấp đụng xe, chắn ngang đường phố.

Bởi vậy, trên đường chỉ có rất ít người tránh né được, tuyệt đại đa số còn lại cũng chỉ thể đứng nguyên tại chỗ.

Đều tránh ở phố ven phố và ở trong cửa hàng, nhìn diễn biến tình hình.

Phùng Thái Úy tức giận liếc mắt nhìn đám người chung quanh, quay đầu lại tiếp tục đối phó Cổ Lạc Nhi.

“Chứng cớ ư? Bản Thái Úy đương nhiên có chứng cớ mới có thể tới bắt ngươi. Nếu muốn chứng cớ, cùng bản Thái Úy trở về sẽ biết.”

Cổ Lạc Nhi không nhúc nhích.

“Trở về với ngươi? Đó là địa bàn của ngươi, còn có đường sống cho ta nói sao?”

Phùng Thái Úy ngạo mạn nói: “Ngươi dám cãi lệnh? Lên cho ta.”

Mấy tên thủ hạ lại giương nanh múa vuốt trèo lên trên bậc thang.

Bọn thị vệ chắn ở bên người Cổ Lạc Nhi cũng không phải dễ chọc, võ công đều không kém.

Thấy thế đều rút bội đao bên hông ra, chỉ vài chiêu đã đuổi mấy tên tay sai mở đường ngã xuống bậc thang.

Mấy tên tay sai rơi xuống trên nền đất Minh Châu lâu, rên rỉ không dứt.

Trong đám người truyền đến tiếng hoan hô liên tiếp.

“Hay.”

“Hay lắm.”

“Định khi dễ người sao? Đây là kết cục của các ngươi.”

Phùng Thái Úy vừa đến đã rơi vào thế hạ phong, đang rất tức giận.

Lại nghe được mấy lời nói móc giễu cợt này, càng tức giận đến nổi trận lôi đình.

Nếu không phải hắn vẫn đang ngồi trên ngựa, nói không chừng hắn liền đã phải nhảy dựng lên.

Phùng Thái Úy hổn hển hướng về phía đám người quát: “Là ai? Đứng ra đây cho bản Thái úy.”

Đám người lặng ngắt như tờ.

Phùng Thái Úy lại bảo: “Vừa rồi là Ô Quy vương bát đản nào nói chuyện?”

Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên “Oa” một tiếng.

“Phùng Thái Úy, không phải vừa rồi vẫn là ngươi đang nói sao? Ha ha, thì ra, ngươi là quy gì gì đản đó a.”

Trong đám người lại truyền đến tiếng khinh khích cười trộm.

Mặt Phùng Thái Úy lập tức tái lại.

Tay phải vung lên phía trước, quát: “Toàn bộ lên cho ta.”

Hắn cũng không tin, mấy tên thị vệ này có thể làm gì được hắn.

Dưới tay hắn có mấy chục người a.

Nhóm hậu phi vẫn trốn trong phòng xem động tĩnh đều ngưng lại hô hấp.

Liên phi rốt cuộc không nhịn được nữa, từ phòng vọt ra, vọt tới bên người Cổ Lạc Nhi.

Lấy ra một khối ngọc bài trên người, giơ cao trong tay, hướng về phía Phùng Thái Úy.

“Phùng thái úy to gan, thấy Bổn cung còn không mau xuống ngựa. Đây là danh bài của bổn cung, ngươi hãy nhìn cho rõ.”

Các nàng căn bản không muốn để lộ thân phận của mình, nhưng tình huống bây giờ nguy cấp, thân phận này cao hơn, định bức lui Phùng Thái Úy.

Phùng Thái Úy vốn cố ý muốn tới gây chuyện với các nàng, há có thể bị một miếng danh bài dọa lùi.

Vững vàng ngồi trên ngựa, vênh váo tự đắc nói.

“Điêu phụ to gan, ngay cả danh bài hậu phi cũng dám giả mạo, còn dám nói các ngươi không giả mạo hậu phi. Các ngươi không phải là muốn chứng cớ sao? Cái này không phải là chứng cớ ư.”

Liên phi tức giận nói: “Phùng Thái Úy, ngươi mở mắt nói lời bịa đặt? Danh bài này là thật, như thế nào là giả?”

Phùng Thái Úy bĩu môi nói: “Hậu phi nên ngoan ngoãn ở trong cung, ai đã nghe qua hậu phi ra ngoài mở trà lâu chưa? Có thể hồ nháo như vậy sao?”

Lúc này trong đám người truyền đến tiếng bàn luận xôn xao, đại bộ phận đều tán thành ý kiến của Phùng Thái Úy.

Mà người Cổ Lạc Nhi phân công bị kịch biến trước mắt làm cho sợ ngây người, nhất thời không biết phản ứng như thế nào, không dám tùy tiện đáp lại.

Bọn họ cũng không biết thân phận thật của Cổ Lạc Nhi.

Phùng Thái Úy cuối cùng cũng chiếm lại thế thượng phong, dương dương đắc ý.

Phân phó nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau lên cho bản Thái Úy. Tịch thu trà lâu rồi bắt toàn bộ những nữ nhân cả gan giả mạo hậu phi này về.”

Phùng Thái Úy khoái trá tính toán trong lòng.

Mấy hậu phi khác, tự có phụ huynh các nàng giao tiền đến chuộc.

Hắn lúc này đúng là sinh ra được một số tiền phi nghĩa đáng kể.

Về phần Cổ Lạc Nhi đáng giận kia, tuyệt không thể giữ nàng lại trên đời.