Hướng về phía mấy tiểu thái giám vẫy vẫy tay, để bọn họ lại gần một chút.

Hỏi: “Các ngươi biết Đạp Tuyết công tử sao?”

Hỉ Thuận giành đáp: “Biết một chút, nhưng mà không nhiều lắm, bởi vì hắn người này quá thần bí.”

“Đem những gì các ngươi biết nói cho ta nghe.”

Cổ Lạc Nhi bộ dạng cùng bọn hắn nói chuyện, giống như một đại tỷ hàng xóm, hiền lành dễ thân, không có chút nào kiêu ngạo.

Mấy tiểu thái giám hiện tại đã hoàn toàn không còn cảm giác câu thúc, mồm năm miệng mười bắt đầu tranh luận.

Tranh nhau giành đáp câu hỏi của Cổ Lạc Nhi.

“Ta biết, hắn luôn phủ mạng che mặt, không có ai biết gương mặt thật của hắn.”

“Ta nghe nói, Đạp Tuyết công tử tới vô ảnh đi vô tung, chưa từng có người nào biết rõ lai lịch của hắn, không biết hắn ở nơi nào, họ tên chi. Là một nhân vật thần bí nhất trên giang hồ.”

“Còn có, Đạp Tuyết công tử thích hành hiệp trượng nghĩa. Nghe nói, đã từng cứu không ít người.”

“Hì hì, Đạp Tuyết công tử chính là tình nhân trong mộng của rất nhiều thiếu nữ a.”

“Đúng đúng, nghe nói, rất nhiều mỹ nữ tuyên bố, không phải Đạp Tuyết công tử thề không lấy chồng.”

“Không lấy chồng tính là gì, còn có người nói, nếu có được nụ hôn của Đạp Tuyết công tử, chết cũng không tiếc.”

Cổ Lạc Nhi càng nghe càng kinh hãi.

Khó trách tối hôm qua tên kia lấy nụ hôn làm tạ lễ.

Nói theo cách này, nàng chẳng phải đã lượm được một tiện nghi lớn?

Nhưng mà, vì sao nàng chẳng những không có cảm giác vui sướng, ngược lại còn có chút căm giận?

Hừ, khiếm nhã nàng cho phép, nhưng tự tiện cướp đi nụ hôn đầu của nàng, thật quá mức.

Xem bộ dạng những người trước mắt này, hẳn là còn không biết thích khách tối hôm qua chính là Đạp Tuyết công tử, càng không biết hắn đã trộm ngọc tỷ.

Kì quái, nếu như Đạp Tuyết công tử đúng là một người cực kỳ chính trực, thích hành hiệp trượng nghĩa giúp người, tại sao lại phải tới trộm ngọc tỷ?

Cổ Lạc Nhi lại đặt ra vài câu nghi vấn.

Mọi người lại chỉ có thể nói qua tình hình trước kia, sau đó cũng không cung cấp thêm được điều gì mới khác.

Cổ Lạc Nhi đành phải tạm thời đem Đạp Tuyết công tử bỏ qua một bên.

Hỏi: “Ngoại trừ Đạp Tuyết công tử, trên giang hồ còn có hai vị công tử nữa, phải không?”

Lại là Hỉ Thuận giành trước trả lời.

“Đúng vậy a, còn có Cô Hồng Bảo Lãnh Dạ công tử cùng Thu Diệp sơn trang Nhiễm Sương công tử.”

“A? Trong tam công cử, người nào soái nhất a?”

Cổ Lạc Nhi đến đây hứng thú.

Đối với mỹ nam, ai cũng sẽ có hứng thú, không phải sao?

Trừ phi nàng không phải nữ nhân.

Lúc này đám tiểu thái giám đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hề trả lời.

Ngay cả Hỉ Thuận cũng gãi đầu gãi tai suy nghĩ.

Hỏi: “Nương nương, soái là cái gì a? Ngài là chỉ đại nguyên soái sao? Có thể bọn họ đều là hiệp khách trên giang hồ, nhưng chưa từng có ai làm nguyên soái a?”

Cổ Lạc Nhi bị lời nói của hắn chọc cười.

Nén cười giải thích.

“Soái này, không phải chỉ nguyên soái, mà có nghĩa là đẹp. Ba người bọn họ, rốt cuộc ai đẹp nhất a?”

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra.

Đám tiểu thái giám lại mồm năm miệng mười tranh nhau nói trước.

“Đương nhiên là Đạp Tuyết công tử rồi, mỹ nữ ngưỡng mộ vẻ đẹp của hắn nhiều nhất.”

“Ngưỡng mộ Lãnh Dạ công tử cũng không thiếu a.”

“Hừ, cũng có rất nhiều người mê Nhiễm Sương công tử.”

Cổ Lạc Nhi nghe được rõ ràng, bàn về phương diện mị hoặc, vẫn là Đạp Tuyết công tử đứng đầu.

Không khỏi cảm thán, nếu nàng có thể tìm cách vẽ ba vị mỹ nam này, sẽ có thể kiếm được bao nhiêu bạc a.

Chỉ cần bán cho những nữ nhân ngưỡng mộ bọn hắn đã đủ rồi.

Có điều là, phát sinh bài học vừa rồi của Đông Phong Túy, ý nghĩ này chỉ ở trong đầu Cổ Lạc Nhi xoay xoay, cũng không dám thực hiện ra ngoài.

Tam công tử này, người nào cũng không dễ chọc.

Dằn xuống ý nghĩ kiếm tiền, Cổ Lạc Nhi giơ tay lên, áp chế mấy người đang tranh chấp.

Từ vấn đề người nào có mị lực lớn nhất, mọi người đã bắt đầu tranh chấp.

Chỉ có điều, e ngại Đông Phong Túy trong phòng, tranh chấp dù kịch liệt, cũng không dám quá lớn tiếng.

Sợ ầm ĩ đến Đông Phong Túy.

Đợi mọi người an tĩnh lại, Cổ Lạc Nhi mới nói: “Nói một chút gì đó về tình hình hai vị công tử kia đi.”

Đám tiểu thái giám cơ hồ đã quên thân phận Cổ Lạc Nhi là Tiên phi nương nương, lại bắt đầu tranh nhau ồn ào.

“Cô Hồng Bảo Lãnh Dạ công tử lạnh lùng, chưa từng có người từng thấy hắn cười.”

“Đúng vậy. Hắn thích mặc hắc y, bất cẩu ngôn tiếu.” (nói năng thận trọng.)

Cổ Lạc Nhi trong đầu thoáng chốc xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.

Trong miệng lại thán phục nói: “Oa, Lãnh Dạ công tử cực giỏi a.”

Đám tiểu thái giám đều gật đầu.

“Hắn thường thích hành động về đêm.”

“Khi giết người hành động cũng lãnh khốc đến cực điểm, chỉ cần một chiêu. Nếu như một chiêu không giết được người đó, cả đời này hắn sẽ không ra tay với người này.”

“Hắn từng thề, nếu hắn một chiêu không giết được người, chẳng những cả đời hắn không ra tay với người đó, hơn nữa, hắn còn sẽ bảo vệ an toàn cho người đó.”

Cổ Lạc Nhi càng nghe càng hiếm lạ.

Liên tiếp hỏi: “Hắn rất thích giết người sao? Hắn bảo vệ an toàn cho những người kia, chẳng phải là sẽ mệt chết đi?”

Đám tiểu thái giám đáp.

“Cô Hồng Bảo là tổ chức sát thủ đứng đầu, nhận được nhiệm vụ, chưa từng thất thủ lần nào.”

“Sát thủ sẩy tay, kết cục chỉ có chết.”

“Lãnh Dạ công tử chủ nhân của Cô Hồng Bảo, hắn rất ít tự mình ra tay. Nghe nói, chưa từng người nào một chiêu mà hắn chưa giết được. Bởi vậy, hắn không cần bảo vệ ai.”

Cổ Lạc Nhi trên lưng một trận rùng mình xẹt qua.

Nàng không thích những sát thủ lãnh khốc này, coi tính mệnh người khác như trò đùa.

Chỉ có điều, nếu như Lãnh Dạ công tử làm đúng với lời thề này của hắn, đối với người hắn không giết được, cả đời đều muốn bảo vệ an toàn cho người đó, nàng nếu có thể lừa gạt được một bảo tiêu như vậy thì tốt rồi.

Nhưng là, có thể sao?

Nàng là nữ tử tay trói gà không chặt, Lãnh Dạ công tử muốn giết nàng, còn không phải như bóp chết một con kiến một cách nhẹ nhàng sao.

Cổ Lạc Nhi thở dài.

Lần đầu, nàng hoài nghi bản thân mình đến nhầm chốn.

Tại thời không nàng, trí lực chí thượng, chỉ bằng một thân cậy mạnh, có thể làm được gì?

Võ công cao tới đâu, có thể đánh thắng được súng pháo đạn đạo sao?

“Như vậy, Nhiễm Sương công tử? Sẽ là người như thế nào? Hắn cũng thích giết người sao?”

Cổ Lạc Nhi đã không còn hào hứng như vừa rồi, nàng cũng không muốn tiếp tục lại nghe tới một tên Ma vương giết người nữa.

Đám tiểu thái giám theo thường lệ tranh nhau cướp trả lời.

“Nhiễm Sương công tử sở dĩ gọi Nhiễm Sương, là bởi vì hắn có một mái tóc trắng dài kỳ dị.”

“Hắn thích mặc một thân Hồng y.”

“Hắn không giết người, hắn cứu người. Hơn nữa, y thuật của hắn cực kỳ cao minh, chỉ cần hắn muốn cứu người, không có gì không cứu được.”

Cổ Lạc Nhi lại tiếp tục hào hứng.

Kêu to: “Oa, Nhiễm Sương công tử cũng rất có mị lực a.”

Hai công tử này, một tên giết người, một tên cứu người, lại bị người khác gom vào một khối.

Có phải là rất trào phúng hay không?