Trong lòng nàng lo lắng, tạm thời không muốn đến Minh Châu lâu, lười biếng nằm dài trong phòng.

Hôm nay, đổi thành nàng lười biếng rồi.

Trong phòng không có ai khác, mọi người đều đã bị nàng đuổi ra, chỉ còn một mình nàng.

Cổ Lạc Nhi mệt mỏi nằm trên thụy tháp mà Đông Phong Túy thường nằm, vô cùng buồn chán thưởng thức phong cảnh bên ngoài.

(thụy tháp: giường/sạp ngủ)

Hai ngày sau là lễ phong hậu, nàng cần phải nhanh chóng làm rõ lòng mình.

Đạp Tuyết công tử, Đông Phong Túy, hai cái tên lặp đi lặp lại trong đầu nàng.

Ngẫm lại, hai người bọn họ mang cho nàng cảm giác có chút giống nhau.

Nàng thật sự có thể thích hai người một lúc?

Cổ Lạc Nhi ngẫm nghĩ hồi lâu, chẳng những không làm rõ được suy nghĩ của mình, trái lại càng thêm mơ hồ.

Trong lúc vô ý tay nàng đụng phải phía dưới thụy tháp, cảm giác như nơi này có một cái ngăn nhỏ gì đó.

Cổ Lạc Nhi không nghĩ ngợi gì, thuận tay kéo nó ra.

Trong ngăn kéo có một cuộn giấy trắng, có vẻ như là các loại thư họa.

Cổ Lạc Nhi nhàm chán không có gì làm, tiện tay cầm giấy lên, mở ra nhìn xem rốt cuộc là cái gì.

Giấy từ từ bị mở ra, nội dung trên đó rất rõ ràng chiếu lên mắt Cổ Lạc Nhi.

Chỉ nhìn một cái, Cổ Lạc Nhi cả kinh suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Đó là một bức họa, một bức họa phi thường quen thuộc.

Trên bức họa là một tuyệt thế mỹ nam, khóe môi có chút giương lên, ý cười trên mặt khiến người ta mê say.

Đáng tiếc thay, ánh mắt nam tử lại một lớn một nhỏ, một mắt đã bị nét bút làm hỏng.

Đây chẳng phải là bức tranh hỏng nàng vẽ trước kia sao?

Còn nhớ rõ lúc ấy nàng định vẽ Đông Phong Túy để đổi lấy tiền chuộc thân.

Đêm đó đương lúc nàng đang vẽ tranh, cửa sổ bị Đạp Tuyết công tử mở tung, sau đó ngọn đèn bị gió thổi tắt.

Lúc ấy nàng đang vẽ tiếp một bên mắt của Đông Phong Túy, bởi vậy, không thể tránh khỏi, liền hỏng cả một bức tranh.

Đó là lần đầu tiên nàng gặp Đạp Tuyết công tử.

Nàng còn nhớ rất rõ, sau đó Đạp Tuyết đã mang bức họa này đi.

Lúc ấy nàng còn rất khó hiểu, Đạp Tuyết công tử sao lại muốn lấy bức họa vẽ Đông Phong Túy bị hỏng.

Giờ đây, bức họa này lại ở trong tay nàng.

Đây nói lên điều gì?

Lần đầu tiên, Cổ Lạc Nhi tỉ mỉ so sánh Đạp Tuyết công tử với Đông Phong Túy.

Càng so càng kinh hãi, thân ảnh Đông Phong Túy và Đạp Tuyết công tử dần dần trùng hợp với nhau.

Đông Phong Túy chính là Đạp Tuyết công tử?

Thật không thể tưởng tượng nổi.

Lúc đầu Cổ Lạc Nhi kinh ngạc nhưng dần dần hóa thành tức giận.

Nếu như Đông Phong Túy thật sự là Đạp Tuyết công tử, hắn cứ như vậy đùa giỡn nàng, quá đáng giận, thù này không thể không báo.

Nhưng mà, vạn nhất hắn không phải Đạp Tuyết công tử? Chỉ một bức họa không nói rõ được điều gì.

Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, nàng phải nghĩ ra biện pháp vạch trần mạng che mặt của Đạp Tuyết công tử.

Cùng lúc đó, tại Kim Thiền cung, Nguyệt quý phi cũng đang tức giận.

Cổ Lạc Nhi a Cổ Lạc Nhi, hoàng thượng đã hoàn toàn bị nàng ta mê hoặc.

Nếu nàng ta thật sự trở thành hoàng hậu, trong hậu cung này còn chỗ đứng cho mình sao? Nàng không muốn, không muốn ở trong cung cô độc đến già.

Huống chi, trong tay Cổ Lạc Nhi còn có bằng chứng mình và Phùng Thái Úy thông gian.

Nàng ta tay nắm quyền hành, chỉ e sau này mình thoi thóp ở hậu cung còn khó khăn.

Không được, nàng không thể không ngăn lại, cùng lắm phải đánh một trận.

Nguyệt quý phi phát hận, kêu Đông Tuyết và tâm phúc lại, bố trí từng người một.

Cổ Lạc Nhi nghĩ cách vạch trần Đông Phong Túy, xuất cung, gọi Nguyên Phương và Vân Phi đến.

Hỏi bọn hắn: “Các ngươi có muốn nhìn thấy hình dáng Đạp Tuyết công tử không?”

Hai mắt thị vệ lập tức phát sát.

Đạp Tuyết công tử đại danh đỉnh đỉnh, Đạp Tuyết công tử thần bí khó lường, nào có ai không muốn gặp?

“Nương nương, đến đâu mới có thể nhìn thấy?”

“Các ngươi làm theo sắp xếp của ta, là có thể nhìn thấy.”

Cổ Lạc Nhi không nắm chắc mười phần, Đông Phong Túy chính là Đạp Tuyết công tử, bởi vậy phải giữ lại một phần.

“Nương nương, xin người cứ phân phó.”

Nguyên Phương và Vân Phi tiếp xúc với nàng mấy ngày nay, đều hết sức cảm phục nàng.

Cổ Lạc Nhi liền lấy ra một tờ giấy, đưa cho Nguyên Phương.

“Ngươi lập tức tới Nghị chính phòng, đưa tờ giấy này cho Hoàng thượng.”

Trên tờ giấy kia, nàng đã xiêu xiêu vẹo vẹo viết vài chữ.

Đại ý nói rằng, Cổ Lạc Nhi nàng đã bị bắt cóc, muốn Đông Phong Túy nhanh chóng tới cứu nàng. Trên giấy có để lại địa chỉ trên một mỏm núi làm kí hiệu.

Đông Phong Túy thấy tờ giấy, có thể không tới cứu nàng sao?

Nếu Đông Phong Túy thật sự là Đạp Tuyết công tử, dựa theo lúc trước hai lần hắn tự mình xuất thủ đến cứu nàng, phần lớn lần này vẫn tự mình xuất thủ.

Nguyên Phương nghi hoặc nhận lấy tờ giấy.

Cổ Lạc Nhi lại phân phó Vân Phi.

“Ngươi đi tìm vài người mà Hoàng thượng không biết, giả làm thổ phỉ, đến chân núi ngoại ô, giả vờ như đang bắt cóc ta.”

Nguyên Phương và Vân Phi mê muội hỏi: “Nương nương, người không phải đã nói để chúng thần nhìn thấy Đạp Tuyết công tử sao? Tại sao phải đưa tờ giấy này cho Hoàng thượng?”

Cổ Lạc Nhi lại kiếm cớ.

“Ta đoán, có thể Hoàng thượng biết Đạp Tuyết công tử. Nhưng không chắc chắn lắm, nên muốn thử xem.”

“Ồ.”

Hai thị vệ tỉnh ngộ, cực kỳ hưng phấn dựa theo phân phó của Cổ Lạc Nhi làm việc.

Cổ Lạc Nhi dẫn theo Vân Phi đi tìm vài người giả làm thổ phi, đến ngọn núi ngoại ô.

Để Vân Phi tìm một dây thừng thật dài, quấn quanh người nàng, nhìn qua như nàng đang bị trói thật.

Thật ra tay Cổ Lạc Nhi căn bản không bị trói.

Nàng đã tạo thành một bộ dạng, làm như tay của nàng đang bị trói chặt.

Như vậy, chờ Đạp Tuyết công tử tới cứu nàng xong, nàng có thể bất ngờ vén mạng che mặt của hắn lên.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Cổ Lạc Nhi ngồi trên một tảng đả ở mỏm núi thưởng thức phong cảnh phía xa.

Bỗng nhiên nhớ lại lần được Đạp Tuyết công tử cứu.

Hắn giúp nàng chữa thương, sau đó ôm lấy nàng ngắm cảnh trên dốc núi.

Hắn hẳn là có cảm tình với nàng.

Nếu như hắn không phải Đông Phong Túy, tâm tình hắn bây giờ ra sao?

Vì sao hắn không tới tìm nàng nữa?

Tâm tình bỗng nhiên chùng xuống.

Cổ Lạc Nhi thở dài, không nghĩ đến Đạp Tuyết công tử nữa, trong lòng tiếp tục tính toán kế hoạch của nàng.

Kế hoạch của nàng rất hoàn thiện, nên không có vấn đề gì.

Ánh mặt trời sáng lạn trên bầu trời bỗng tối sầm, sau đó liền nghe tiếng kinh hô của Vân Phi cùng mấy người tùy tùng.

Đạp Tuyết công tử tới rồi sao? Sao lại nhanh như vậy?

Cổ Lạc Nhi hưng phấn quay đầu lại, thấy một bóng đen nhẹ nhàng đứng trước mặt nàng.

Cũng là hắc y, nhưng trên đầu không có mạng che mặt.

Hắn không phải Đạp Tuyết công tử.

“Lạc Nhi, đi theo ta.”

Người tới lạnh lùng nói.

Đám người Vân Phi lập tức rút binh khí ra, chắn trước mặt Cổ Lạc Nhi.

Cổ Lạc Nhi nhìn phía dưới núi, dưới núi trống không, không có ai cả.

Theo tính toán, hẳn là Nguyên Phương vừa mới đưa tờ giấy cho Đông Phong Túy, hắn không có khả năng đuổi tới đây nhanh như vậy.

Mà mấy người Vân Phi tuy đông, nhưng rõ ràng không phải đối thủ của Lãnh Dạ.

Cổ Lạc Nhi cũng không biết võ công của Lãnh Dạ như thế nào.

Nhưng theo danh tiếng hắn trên giang hồ, hắn còn dám xông vào hoàng cung lúc nửa đêm, giờ đây lại có khí thế bức người không coi ai ra gì, Lãnh Dạ tuyệt đối đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Nàng nên làm gì đây?

Cổ Lạc Nhi quyết định, nàng vẫn nên áp dụng kéo dài thời gian, chỉ cần kéo dài đến lúc Đông Phong Túy đến đây là được.

Liền cười hi hi, chào một tiếng với Lãnh Dạ.

“Lãnh Dạ công tử, đã lâu không gặp.”

Nguyên Phương dựa theo giao phó của Cổ Lạc Nhi đến Nghị chính phòng.

An Thụy đang ở đây, nhưng không thấy bóng dáng Đông Phong Túy.

“An công công, Hoàng thượng ở đâu? Hạ quan có việc gấp muốn tìm Hoàng thượng.”

An Thụy lắc đầu.

“Ta cũng không biết nữa. Vừa rồi, có người bẩm báo với hoàng thượng, sau đó hoàng thượng gác lại mọi chuyện, một mình rời đi.”

“Hoàng thượng không cho biết hành tung của người sao?”

“Không có, Hoàng thượng đi rất vội vàng, một chữ cũng không lưu lại.”

Nguyên Phương không cách nào khác, đành phải đưa tờ giấy giao cho An Thụy.

“An công công, nếu Hoàng thượng trở về, thỉnh ôngđưa tờ giấy này cho ngài. Chuyện rất khẩn cấp, nhất định phải tự tay giao cho Hoàng thượng.”

An Thụy nhận lấy.

Nguyên Phương cưỡi lên ngựa, đến nơi Cổ Lạc Nhi đã nói qua.

Tình hình ngoài dự liệu của mọi người, từ trước đến nay Hoàng thượng lười phải đi lại chẳng thấy đâu, hắn phải bẩm báo với Cổ Lạc Nhi.

Đông Phong Túythức dậy từ sớm tinh mơ, hôn nhẹ lên Cổ Lạc Nhi vẫn còn mơ ngủ, sau đó một mình tới Nghị chính phòng xử lý mọi việc.

Nàng thích hắn làm việc, hắn sẽ làm thật tốt.

Dù sao, có Cổ Lạc Nhi làm bạn, buổi tối ngủ rất ngon, ban ngày không kiếm chút việc cũng thật nhàm chán.

Ban ngày Cổ Lạc Nhi lại không chịu ở bên cạnh hắn.

Đã từng nghĩ tới việc bắt Cổ Lạc Nhi lại, không cho nàng đi, muốn đi cũng phải đi cùng hắn.

Nhưng mỗi lần trông thấy nàng làm việc mình thích, bộ dáng rất vui sướng thỏa mãn, hắn lại không nhẫn tâm ép buộc nàng.

Nàng như vậy, mới là đẹp nhất.