Chẳng những không cảm thấy cao hứng, ngược lại nghi hoặc dần dần sâu hơn.

Đông Phong Túy tại sao phải làm như vậy? Hắn rốt cuộc có mục đích gì ám muội?

Cổ Lạc Nhi nghĩ mãi mà không ra, nàng thật sự đối với Đông Phong Túy hiểu quá ít.

Nàng cũng không muốn suy nghĩ cẩn thận, hắn có mục đích gì, cùng nàng không liên can.

Cùng nàng có liên can chính là, điều kiện này của Đông Phong Túy làm cho nàng không cách nào kháng cự, cũng là lựa chọn trước mắt tốt nhất của nàng.

Nếu không, trên người nàng hai bàn tay trắng, xuất cung chỉ có nước ăn không khí.

Cổ Lạc Nhi còn muốn thử thăm dò mức độ chính xác của sự việc, thật sự quá ngoài ý muốn của nàng.

“Hoàng thượng, ngươi tại sao phải đặc biệt cho phép ta xuất cung? Chẳng lẽ không sợ ta ở bên ngoài làm ô uế thanh danh của ngươi?”

Đông Phong Túy lại ngáp một cái, thần sắc có chút mệt mỏi biếng nhác, tiện tay áng chừng cánh hoa tại ngón giữa đùa bỡn.

Mười ngón thon dài, vừa nhìn nhất định là tay sống trong nhung lụa.

Cánh hoa hạnh phấn trắng kẹp ở ngón giữa, nhưng không rõ ràng rốt cuộc là hoa đẹp hơn, hay là ngón tay đẹp hơn.

Nói hắn là tuyệt thế mỹ nam, thật không quá đáng.

Cổ Lạc Nhi lại một lần nữa bắt đầu ngẩn người.

Lời Đông Phong Túy nhàn nhạt truyền đến.

“Hậu phi không cho phép tùy ý xuất cung, ngoại trừ hoàng đế, nam nhân khác không được phép tùy ý tiến vào hậu cung, đây là vì bảo đảm huyết mạch hoàng thất thuần khiết. Về phần ngươi, trẫm sẽ không sủng hạnh ngươi, ngươi xuất cung yêu đương nam nhân khác là chuyện của ngươi. Nhưng để xảy ra có hài tử, trẫm chính xác không thừa nhận. Đã hiểu chưa?”

Đây là một trận lời mà hôm nay Đông Phong Túy nói đến dài nhất.

Sau khi nói xong, dường như mệt muốn chết rồi, lại nghiêng dựa vào ngủ trên giường, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Người xung quanh hai bên một mực lẳng lặng nghe, lúc này không khỏi cùng nhau phát ra một trận tiếng hít khí.

Lời nói này của Hoàng thượng quá không thể tưởng tượng.

Trước, thấy thái độ hắn khác thường, phá lệ nói rất nhiều lời, làm như vậy là để khiến cho Cổ Lạc Nhi cam tâm tình nguyện lưu lại làm Tiên phi.

Còn tưởng rằng khó khăn lắm hắn mới coi trọng một nữ tử, tất cả mọi người đều thay hai người bọn họ vui vẻ.

Hoàng thượng chưa bao giờ sủng hạnh hậu phi, cho tới bây giờ chỉ biết ngủ ngon.

Không ai đối với việc hắn không sủng hạnh hậu phi cảm thấy kỳ quái, bởi vì tất cả mọi người biết rõ, hoàng thượng chỉ đối với việc ngủ cảm thấy hứng thú.

Cho tới bây giờ với nữ nhân chưa hề có hứng thú.

Trong cung ngoài cung không người nào không cảm thấy sầu lo, cứ nằm ngủ như vậy, con nối dõi của hoàng gia có thể làm sao bây giờ?

Hôm nay, hắn rốt cục đối với nữ nhân có hứng thú, thật sự là quá tốt.

Huyết mạch Hoàng thất có hi vọng rồi.

Về phần Tiên phi nương nương, lai lịch tuy có chút kì quái, nhưng phẩm chất của nàng ngay thẳng đáng yêu, khiến người không thể không thích nàng.

Nhưng tuyệt đối không ngờ, hoàng thượng lại ngay cả chuyện Tiên phi nương nương đi ra ngoài tư hội nam nhân đều không quan tâm, thế này gọi là chuyện gì?

(tư hội: vụng trộm gặp)

Cổ Lạc Nhi lại giống như nghe được tin vui lớn, nhảy dựng lên.

Vỗ tay kêu lên: “Thật tốt quá, ta chỉ là trên phi tử danh nghĩa. Ngươi nói sớm đi, hại ta nghĩ rằng ngươi thật sự muốn ta làm phi tử, uổng công ưu sầu nửa ngày. Hắc hắc, hoàng thượng, ngươi thật là một người tốt.”

Thật sự là quá tốt chứ sao, nàng không cần hầu hạ vị hoàng đế này, còn có thể xuất cung đi chơi.

Người xung quanh nghe được hai tai càng thêm bốc khói.

Nếu không phải phải hảo hảo đứng hầu ở một bên, không thể phá hỏng quy củ, chỉ sợ bọn họ đều phải đồng thời ngã xuống đất ngất đi.

Hai người này, thật đúng là tương xứng a.

(nguyên bản: hoàn chân thị đăng đối. Ta nghĩ nó tựa tựa như câu tương xứng hoặc hợp nhau. Haha)

Cổ Lạc Nhi thoáng chốc một mình vui vẻ, rồi lại suy sụp hạ mặt xuống.

Nàng nhớ tới lo lắng vừa rồi.

Nếu như Nguyệt quý phi kia muốn tới tìm nàng tính sổ, nàng nên làm gì bây giờ?

Ngoại trừ nàng, hậu cung này có phải là còn có Tinh quý phi, Vân Quý phi, Phong quý phi gì đó? Nếu như các nàng đều tìm đến gây phiền phức cho nàng thì nguy rồi.

Cổ Lạc Nhi chống cằm nghĩ nghĩ, ý tứ không được tốt đẩy đẩy đầu vai Đông Phong Túy.

“Hoàng thượng, cùng ngài thương lượng chuyện này nha.”

Lúc này mọi người một hồi trông thấy bộ dáng nàng vân vê ngượng nghịu, đều bị kinh ngạc, cùng dựng đứng lỗ tai, muốn nghe nàng nói chuyện gì.

Đông Phong Túy mở mắt, ý hỏi nhìn nàng.

Cổ Lạc Nhi xoắn bắt tay vào thủ đoạn, nửa ngày mới tư tư ngải ngải nói: “Hoàng thượng, trên người ta không có ngân lượng. Ngài có thể hay không tạm thời cho ta mượn một chút? Ta cam đoan rất nhanh có thể trả lại cho ngài.”

Xuất môn bên ngoài, dù sao cũng phải có chút tiền mang theo người mới thành.

Nàng chỉ mặc đồ ngủ, một đồng đều không mang theo.

Hơn nữa, cho dù mang theo, cũng không hữu dụng.

Ai lại chấp nhật dùng tiền giấy ở thời không của nàng a?

Cho nên, nàng phải tìm Đông Phong Túy mượn ít tiền làm tiền vốn, đi ra ngoài bóng bẩy, nói không chừng có thể tìm được con đường phát tài.

Đợi nàng buôn bán ổn định, liền chuồn mất, bằng không vẫn phải ở chỗ này giả mạo ngồi mát ăn bát vàng.

Đông Phong Túy lần nữa lại từ trên giường ngồi dậy, duỗi cái lưng cực kỳ mỏi.