Bây giờ coi như nàng đã làm rõ nguyên nhân cái chết của Tiên Đế, nếu như đoán không sai, hẳn đây là bệnh tim!

Thời cổ đại không có tên bệnh này, cũng không có điều kiện chữa khỏi, thậm chí ngay cả kiểm soát bệnh tình đều không có khả năng.

Bệnh tim tái phát vào đêm thành thân với nữ nhân mình yêu, Tiên Đế thật đúng là quá bi kịch.

“Thái tử Liêu Hán kia đến Thiên Sở làm gì?” Cuối cùng nói về đề tài cũ, Vệ Lai uống nhiều rượu nên thân thể ấm áp, đầu hơi choáng, nhưng không say. Trạng thái này rất tốt, tốt đến mức nàng rất có hăng hái theo Hoắc Thiên Trạm tán gẫu, “Người quan trọng như vậy có thể tùy tiện đến quốc gia khác sao?”

Hoắc Thiên Trạm lắc đầu: “Dĩ nhiên không thể. Nếu như không phải là có nguyên nhân đặc biệt, người có thân phận thái tử đó không dễ dàng đến nước khác được.”

“Nói đi!” Nàng nâng vò rượu, nhưng chỉ ngửi mùi rượu, không uống.

“Nàng đừng uống nhiều quá!” Hoắc Thiên Trạm cau mày nhìn nàng, “Từ lúc nào thì biết uống rượu rồi? Thật sự là kỳ lạ, chỉ mất trí nhớ thôi, chẳng những biết công phu, còn có tửu lượng nữa.” Thấy Vệ Lai bắt đầu trừng mắt lạnh lùng, hắn lập tức dừng đề tài này lại, bắt đầu trả lời câu nàng hỏi: “Chuyện đó, Thiên Sở và Liêu Hán coi như có giao hảo, khi Tiên Đế còn là Thái Tử cũng từng đến đất nước kia, đó là việc đi sứ bình thường! Nàng biết, hai đất nước gần nhau có thể trở thành nước bạn, càng dễ thành kẻ địch. Cho nên quan hệ với nhau rất thận trọng.”

Vệ Lai gật đầu, tỏ vẻ hiểu.

Hoắc Thiên Trạm tiếp tục nói. “Chỉ là thái tử lần này đến đây, là tới cầu viện!”

“Hả?” Nàng nhíu mày, “Liêu Hán gặp phải phiền toái?” Có lẽ là cảm thấy Liêu Hán rất có mùi vị Trung quốc, với Vệ Lai mà nói, khi không đã sinh ra mấy phần thân thiết.

“Cũng coi như không hẳn là phiền phức của quốc gia, là phiền phức của mình thái tử kia thôi.” Hắn nghĩ nghĩ, nói tiếp. “Thời gian trước hoàng huynh băng hà không lâu, Hoàng hậu Liêu Hán cũng bệnh nguy kịch, không bao lâu thì qua đời. Hoàng đế Liêu Hán và Hoàng hậu tình cảm rất tốt, thậm chí còn truyền lệnh đem hổ phù, một nửa binh quyền Liêu Hán giao cho Hoàng hậu giữ. Hoàng hậu trước khi chết trao hổ phù cho con thứ hai, thái tử sợ đệ đệ cầm hổ phù tranh ngôi vị Hoàng đế với hắn, lúc này mới vội vã đi sứ tới Thiên Sở ta.”