Từ Ninh cung Lúc Khả Giai Dĩnh mở mắt ra thì trời cũng đã sang giờ Ngọ, mùi oi nồng của đất làm không khí càng thêm ngột ngạt, mồ hôi trên lưng nàng ướt sũng, sợi tóc mai cũng vì mồ hôi mà chính chặt lên mặt. Cơ thể nàng đã không còn đau mỏi nhưng lại có cảm giác nhấp nháp dinh dính đến khó chịu. Bên ngoài trời cũng vào độ nắng gắt hơn, không khí ngày một oi ả. Nàng cố gắng ngồi dậy, đưa mắt nhìn ra xung quanh. Thật yên tĩnh,người ốm dậy luôn có cảm giác cô đơn trông trải, đặc biệt là nữ nhân lại càng nhạy cảm. Nàng bỗng buông một tiếng thở dài, cảm giác lẻ loi xâm chiếm từng ngóc ngách trong trái tim nàng. Két…ttttttttttttt- tiếng của mở ra làm cho Khả Giai Dĩnh giật mình, nàng lập tức quay về phía cửa. Đồng Nhi nhanh nhẹn bưng bát thuốc bắc vào, nhanh chóng đến bên giường, bưng bát thuốc đang bốc khói ra trước mặt nàng, giọng tràn đầy trách móc: “ Đức phi, người thật là, lại nói dối thần mình không sao để thần rời cung, kết quả bị ốm liệt giường, cũng may..”

Đang nói nửa chùng nàng ta bỗng dừng lại ấp a ấp ùng khiến Khả Giai Dĩnh khó hiểu quay sang nhìn chằm chằm, tay nhanh chóng cầm bát thuốc lên uống sạch. Từ nhỏ mỗi lần bị cảm Tiết tỉ cũng sắc thuốc cho nàng uống, chỉ cần uống một chút rồi ngủ một giấc là sẽ hết, bây giờ mùi vị này lại làm nàng nhớ đến Tiết tỉ, không biết thời gian qua tỉ ấy sống sao rồi. Khả Giai Dĩnh mở miệng tiếp lời: “ Cũng may làm sao…?”

Đồng Nhi biết mình lỡ lời thì vội vàng chữa thẹn, mắt nhìn đi hướng khác đáp nhanh: “ Cũng may người điều thần đến gặp thầy thuốc Tiết… thuốc kia thần đã gói gọn để ở trên bàn… Bây giờ người cần nhanh chóng nghỉ ngơi, thần đang nhờ nhà bếp nấu cho người chút cháo giải cảm…”

Nói rồi nàng ta nhanh chóng cầm bát thuốc đặt ra bàn, tay cũng nhanh nhẹn xắn lại chăn cho chủ nhân. Khả Giai Dĩnh đưa tay ngăn lại, mỉm cười đáp: “ Muội đó, ta đã dặn bao lần trong cung khi chỉ có hai ta thì không cần giữ phép tắc, không cần gọi ta là Đức phi, cứ xưng là tỉ- muội cho thân mật. Với lại ta cũng thấy khá hơn rồi, muội chuẩn bị cho ta thay y phục, ta muốn đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, à tiện thể ra ngoài hít thở không khí chút, mấy ngày nay trong cung không có ai trò chuyện ta đang buồn chết đây…”

Đồng Nhi ái ngại gật đầu tuân lệnh, từ trước đến nay, gặp phải chủ nhân như vậy với nàng là lần đầu tiên. Không kiểu cách, hách dịch, kiêu căng như các phi tần khác, nữ nhân này hoàn toàn khác biệt, đối xử với nàng thực sự rất tốt, lại muốn nàng tự do xưng hô, không yên cầu nàng phải làm cái gì quá vất vả. - Thần… thần… tỉ tỉ yên tâm, muội nhớ rồi… đợi muội một lát chúng ta cùng đi ra Ngự hoa viên, còn chuyện thỉnh an Thái Hoàng Thái hậu thì Hoàng… à không muội đã giúp tỉ thu xếp, giờ này chắc người đang nghỉ ngơi, tỉ muội ta không nên đến làm phiền…- Đồng Nhi vui vẻ đáp, nàng lại suýt nữa để lộ bí mật. Nếu không phải từ cửa sau của Từ Ninh cung đi vào, nàng cũng không thể phát hiện cả đêm qua Hoàng thượng đã ở lại chăm sóc cho Đức phi, sáng sớm mới rời đi. Mà hôm nay, là ngày nạp phi, là con gái của Tống Tư Mã, một ngày rất quan trọng vậy mà người lại dành cả đêm mất ngủ để chăm sóc cho Đức phi. Nữ nhân này trong lòng Hoàng thượng, thật không hề tầm thường. Nhưng vừa rồi, Lý công công sai tiểu thái giám đến yêu cầu nàng phải giữ bí mật với Đức phi, thân là nô tì nàng đâu dám trái lệnh vua, tốt nhất nên giữ kín miệng một chút. Ngự hoa viên - Đồng Nhi, muội xem, có phải ta bị ốm dậy mà lãng tai rồi không, sao ta lại nghe thấy tiếng trống kèn báo hỉ nhỉ…- Khả Giai Dĩnh tò mò hướng tai xung quanh, cố gắng định vị âm thanh đó từ đâu phát ra. Hồi nhỏ, nàng ít khi được vào chơi kinh thành, thi thoảng mẫu thân sẽ dẫn nàng lên kinh đô thăm thú, nàng đặc biệt yêu thích tiếng trống kèn báo hỉ, ngày cưới của người dân ở kinh đô cũng thật đặc biệt, mặt mày ai cũng hớn hở, màu đỏ rực rỡ khắp nơi. Lúc đó nàng cũng muốn mình sẽ có một đám cưới như vậy, nào ngờ mẫu thân qua đời, nàng lại bị đày vào lãnh cung, ngày cưới bị tướng công ghẻ lạnh, mặt mày nhăn nhó mà đối kiến nhau, chán ghét- là cảm xúc của hai người. - À, hôm nay trong cung nạp phi…- Đồng Nhi thăm dò nét mặt của Đức phi, nàng ta không hề mất hứng ngược lại tỏ ra hứng thú lắng nghe, trong lòng không khỏi băn khoăn, nữ nhân này, thực sự không có chút gì chạnh lòng hay sao?- Là con gái của Tống Tư Mã, hôm nay là ngày cưới của Hoàng thượng… - Thật vậy sao? Sao trong cung có chuyện vui mà hậu cung này lại trông ủ dột vậy… mấy hôm ta ốm cũng ít để ý, hóa ra chữ hỉ đang dán đầy cung điện… Muội xem, Hoàng thượng đã có rất nhiều phi tần, tam cung lục viện từ trên xuống dưới vậy mà vẫn tuyển thêm phi tần, nam nhân trong thiên hạ đúng là không thể tin tưởng một ai…- Khả Giai Dĩnh che giấu nét hụt hẫng trong mắt, nhanh chóng quay đầu sang hướng khác tránh né ánh nhìn tò mò của cung nữ bên cạnh. Đáng chết, hắn tuyển phi, nạp thiếp thì đâu có liên quan đến nàng. Hắn muốn sủng ai thì sủng, chán ghét ai thì chán ghét, lấy thêm thê tử thì túy ý lấy thêm, tại sao trong lòng nàng lại dâng nên một cỗ xót xa như vậy. Hắn lạnh lùng với nàng, nàng phải nên vui mới đúng, Khả Giai Dĩnh ơi là Khả Giai Dĩnh, phấn chấn lên, không sớm thì muộn mày sẽ được thoát ra khỏi chốn tù đày này thôi. Khi đó, nàng chắc chắn sẽ không vì tên nam nhân xấu xa mà ảnh hưởng đến tâm trạng như vậy. Đồng Nhi nghe xong chỉ biết im lặng không biết nói sao? Liệu nàng có nên nói cho Đức phi biết Hoàng thượng hôm qua đã thức trắng đêm để chăm sóc nàng, thậm chí không ngại ảnh hưởng đến long thể mà kê gối nằm ngay cạnh nàng. Chiếc gối đỏ thêu vàng này là vật bất li thân của Hoàng thượng. Hồi nhỏ Hoàng thượng bị chứng mất ngủ, cả người suy nhược, nhưng chính chiếc gối này đã giúp người ngủ ngon. Hoàng thượng để chiếc gối lại, ắt hẳn muốn quay lại. Hoàng thượng thực sự quan tâm đến Đức phi. Đồng nhi vào cung đã hơn 7 năm, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy Hoàng thượng, cũng là lần đầu tiên thấy người quan tâm đặc biệt với nữ nhân như vậy nhưng Đức phi lại không hề hay biết, chiều nay khi xuống giường, nàng ấy cũng không hề phát hiện sự hiện diện của chiếc gối lại trên giường mình. Không được, nàng phải giúp Đức phi nhận ra tình cảm của mình với Hoàng thượng, phải để cho tất cả các phi tần khác biết Đức phi nhà nàng không phải phi tần thất sủng. Nghĩ đến đây, Đồng nhi vội vã tiến nhanh lên trước kéo tay Khả Giai Dĩnh lại, mặt vui vẻ cầu xin: “ Đức phi, khoan hẵng hồi cung, muội muốn đi xem một chút. Từ nhỏ tới lớn muội chưa bao giờ được xem đám cưới trong cung, chắc hẳn rất náo nhiệt… tỉ nếu không thoải mái thì hồi cung trước, muội đi một tí sẽ trở lại, có được không?”

Khả Giai Dĩnh như bị ai nói trung tim đen, lập tức đỏ mặt phản bác: “ Ai nói ta khó chịu chứ, hoàng thượng lấy ai đâu có liên quan tới ta…”

Đồng nhi nhanh chóng mỉm cười ranh mãnh nheo nheo mắt nhìn nữ nhân đối diện, vậy mà còn bảo không quan tâm sao: “ Muội đâu có ý đó, ý muội nếu tỉ tỉ không khỏe trong người thì hồi cung nghỉ ngơi…”

- Hừ,… ta… ta không sao… ta đi… ta đi với muội.. khụ khụ.- Khả Giai Dĩnh xấu hổ chữa thẹn, nhanh chóng quay đầu hướng âm thanh phát ra. Ai nói nàng ghen chứ, thật nực cười, nàng sẽ đến xem để cho hắn biết, hắn ta căn bản nàng chưa từng để tâm tới. -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- - Uyển Nhi, chúng ta đi đến đâu rồi?- nữ nhân trong kiệu hoa vén rèm hỏi cung nữ đang đi bên cạnh. Nàng đã ngồi trong kiệu chờ hơn nửa canh giờ vậy mà vẫn chưa tới sao? - Bẩm nương nương, chúng ta vừa vào cung rồi ạ, người yên tâm cũng sắp đến nơi rồi, hẳn Hoàng thượng cũng rất sốt ruột…- Uyển Nhi lễ phép cúi người đáp, người con gái của Tống Tư Mã quả thật một bước hóa phượng hoàng. Thất lạc hơn 15 năm, giờ không những phát hiện cha mẹ ruột đều là quan nhất phẩm trong triều, lại vì một lần Hoàng thượng chẳng may phi ngựa qua vô tình bị ngã làm trên tay có một vết sẹo nhỏ mà lập tức được phong làm Liễu phi, thăng tiến hậu cung. Tính ra từ thời điểm nàng theo hầu hạ nàng ta mới có vỏn vẹn được một tháng, đúng là đời người khó đoán. Diên Hi cung - Khụ khụ… khụ khụ… - Quách Hạo Nghiên che mồm ho liên tục, không lẽ hắn đã bị nhiễm bệnh của nàng sao? Sao có thể nhanh như vậy, tất cả đều do hắn không kiềm chế mà hôn nàng đêm qua sao? Nghĩ tới đôi môi căng mọng, mềm mại vì cảm mà hơi âm ấm kia khiến khóe miệng hắn khẽ nhếch lên vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp. Hắn luôn như vậy, chỉ cần ở bên nàng là lập tức muốn nàng, bao nhiêu cũng không đủ. Lý công công lo lắng quay sang hỏi: “ Bẩm, Hoàng thượng, người sẽ không vì hôm qua chăm sóc cho nương nương mà nhiễm bệnh chứ?”

Quách Hạo Nghiên nhanh chóng thu lại nụ cười ấm áp, đưa hai tay ra sau ung dung nói: “ Ngươi nói xem liệu rằng Đức phi đã khá lên chưa?”

Lý công công nhanh nhẹn cúi đầu đáp: “ Bẩm Hoàng thượng, xin người hãy yên tâm, thần luôn cho người theo sát, Đức phi đã khỏe hơn nhiều hiện đang đi dao Ngự hoa viên ạ…”

Quách Hạo Nghiên vui vẻ nở nụ cười, thật may nữ tử đó đã khỏe lại, như vậy không uổng phí công hắn bị nàng lây bệnh rồi. Lý công công nói nàng đang ở Ngự hoa viên, Ngự hoa viên sao? Không phải đang ở rất gần đây sao? Hắn nhanh chóng lộ rõ nét lo lắng trên mặt nhưng vừa định mấp máy môi nói gì đó thì mắt bỗng dừng lại ở bụi cây xa xa. Hai nữ nhân đang nhìn lén, hắn chắc chắn một trong hai người này là nữ nhân đáng giận kia. Tại sao nàng lại đến đây? Không buồn sao? Hay nàng đang ghen vì trẫm cưới người khác? Hàng trăm câu hởi lần lượt xuất hiện trong đầu nhưng hắn thật sự không có câu trả lời cụ thể nào cho từng câu hỏi. - Bẩm Hoàng thượng,.. Hoàng thượng,… Hoàng thượng,… kiệu hoa đã đến mời người ra đón.- Lý công công chạy vào từ ngoài gấp rút báo tin. Hoàng thượng phải nhanh lên không lại lỡ mất giờ lành. Tiếng gọi của Lý công công kéo hắn về thực tại, hắn nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác, bước chân chậm rãi hướng cửa lớn đi thẳng. Chuyện nạp phi nạp tần hắn trước giờ vẫn luôn không quan tâm. Dù sao cũng chỉ là hình thức cầu thân, củng cố địa vị mà với hắn nữ nhân cũng chỉ để ấm giường nhưng lần này, hắn lại có chút ngượng ngập. Cảm xúc như thể hắn đang phản bội phu nhân của mình vậy, cảm giác này khiến hắn rất khó chịu. - Tỉ tỉ, nhìn xem Hoàng thượng đang bế Liễu phi vào cung, oa thật lãng mạn nha. Mà Liễu phi thoạt nhìn cũng rất xinh đẹp, muội nghe nói là con gái thất lạc 15 năm của Tống Tư Mã. Này tỉ tỉ, có nghe muội nói gì không?- Đồng nhi không vui kéo áo Khả Giai Dĩnh, từ khi nhìn Hoàng thượng ân cần chăm sóc cho nương tử mới, nàng ta như người mất hồn,ánh mắt lại dấy lên chút ghen ghét dố kị, vậy mà còn kêu mình không ghen nữa chứ, Dĩnh tỷ cũng thật đáng yêu nha. Ánh nắng gay gắt phủ lên khuôn mặt còn nhợt nhạt của nàng. Bờ môi nàng khô khốc còn miệng thì đắng ngắt. Nàng không biết vị đắng chát này từ đâu, có lẽ là vì bát thuốc vừa nãy, cũng có thể là là do trái tim nàng, nhưng nàng nguyện tin vị đắng ngắt là của bát thuốc kia. Chỉ có như vậy mới nhanh hết, mới không đau đớn khó thở như vậy… - Đông nhi, ta hơi mệt rồi… mau đưa ta hồi cung đi…- nói rồi nàng nhanh chóng quay bước đi không ngoảnh lại, bước chân gấp gáp như bỏ trốn. Nàng không biết bản thân vì sao lại đau lòng, cũng không biết vì sao nước mắt lại rơi. Nàng đau lòng sao? Nàng nhớ hắn sao? Hay là nàng đã yêu hắn mất rồi. Chỉ đơn giản vì hắn nói hắn quan tâm nàng, hắn nói hắn thích nàng mà nàng lại coi mình là người đặc biệt sao? Giai Dĩnh tỉnh lại đi. Mày thích hắn thì sao chứ, hắn cũng đâu chỉ dành tình cảm cho mỗi mình mày, mày còn muốn hắn chung thủy với mày sao. Thật nực cười! Quách Hạo Nghiên sau khi bế Liễu phi xong, hắn nhanh chóng quét tầm mắt về bụi cây vừa rồi. Bản thân cũng không biết mình muốn làm gì. Thật ra hắn cũng không cần phải bế nàng ta, cũng không cần phải chốc chốc lại quan tâm tiếp xúc thân mật như vậy. Nhưng… hắn lại muốn thử cảm giác của nàng ấy, muốn biết trong lòng nàng ấy mình có bao phần quan trọng. Vậy mà, dường như nàng ấy không quan tâm, cũng không bận lòng dù chỉ trong giây lát. Đôi mắt hắn càng lúc càng tối lại. Bụi cây vừa rồi cùng cái bóng ung dung vô tình quả thực làm cho hắn vừa đau lòng vừa tức giận. Hắn qua loa tổ chức với nữ tử kia, trong lòng ngọn lửa tức giận ngày càng bùng cháy. Hắn không thể để nàng ấy tùy tiện thêm nữa. Có tình cảm với phu quân của mình là lẽ đương nhiên, trong đó cũng có cả chuyện thị tẩm. Nghĩ đến đây, trên khóe môi hắn bỗng biến thành nụ cười tàn nhẫn.