Dạ Lăng Chi nguyệt trong mắt hiện lên lạnh lẽo, giống như trấn an vỗ bên eo nàng, thấp giọng phân phó: “Bản vương đếm tới ba, ngươi nằm chắc dây cương".

Ngón tay của nàng nằm chặt dây cương, chờ Dạ Lăng Chi nguyệt đếm đến ba, hắn bỗng nhiên vỗ mông ngựa, bạch mã một đường phi nhanh.

Mai Ngọc Dương nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, Dạ Lăng Chi nguyệt đang một địch ba, chỉ có thể nhìn thấy áo trắng của hắn trong gió tung bay, kiếm quang xẹt qua nhanh chóng, cũng không rõ mặt của hắn.

Nàng cắn răng giục ngựa hồi phủ, may mắn không có người đuổi kịp.

Đến Vương phủ, Mai Ngọc Dương không kịp xuống ngựa liền lớn tiếng hô lên: “Người đâu! Nhanh đi cứu vương gia".

Thị vệ trong phủ nghe tiếng hù dọa, nghe Mai Ngọc Dương nói sơ lược phía dưới nhao nhao chạy tới.

Vừa bị kinh hãi, sau lưng nàng đã ướt đàm, ngay cả chân đều như nhũn ra.

Tiểu Yến cùng Tiểu Hồng chạy trước tới đỡ nàng, muốn đưa nàng trở về phòng, nhưng Mai Ngọc Dương không chịu: “Bản cung ở đây chờ tin tức".

Nàng đứng ngôi không yên chờ một hồi lâu, cuối cùng nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa.

Không biết là ai hô một tiếng “Nhanh đi mời Lý đại phu đến, vương gia bị thương”

Mai Ngọc Dương hít sâu một hơi, một giây sau thấy Dạ Lăng Chi nguyệt được đưa tới, phần bụng trúng một kiếm, áo bào trắng nhiềêm một mảnh đỏ.

“Nhanh, dịu hắn đến tấm điện gần nhất tiểu Hồng , tiểu Yến , các người đi chuẩn bị rượu cay, nước vải sạch, đem hoa tiêu cùng nước muối nấu mang vào đây

“Vâng.”

Chờ Dạ Lăng Chi nguyệt được đưa lên giường, Mai Ngọc Dương nhanh chóng cắt áo ở miệng vết thương, máu không ngừng tuôn ra, sắc mặt Dạ Lăng Chi nguyệt tái nhợt.

Tiểu Yến cùng tiểu Hồng lưu lại, những người khác lui ra, đợi lát nữa để Lý Huyền đi vào.”

Giang Đông nhìn nàng: “Vương phi, thuộc hạ không đi.”

Nàng đành phải nhả nói: lưu lại, những người khác toàn bộ ra ngoài.

Mai Ngọc Dương trong tay áo lấy ra một bình thuốc, đổ vào miệng vết thương của Dạ Lăng Chi nguyệt, đây thuốc cầm máu cực hiệu quả, tức thời huyết dịch ngừng chảy.

“Vải ướt.” Mai Ngọc Dương phân phó, rất nhanh nhận vải ướt từ tay tiểu Yến, đem vết thương lân cận rửa ráy sạch sẽ.

“Lấy rượu tới.” Mai Ngọc Dương lại lợi dụng rượu cay lau vết thương, để người đem hoa tiêu nước muối bưng tới, nhúng vài ướt vào, thoa lên vết thương.

Dạ Lăng Chi nguyệt lập tức đau tỉnh lại, thân thể bắt đầu giằng co, Mai Ngọc Dương gọi một tiếng: “Giang Đông , đến đè lại hắn.

Giang Đông hãi hùng khiếp vía: “Vương phi, sao lại xát muối trên vết thương cùng hoa tiêu có thể phòng ngừa vết thương thối rữa, còn có thể dừng ngứa ” Rất nhanh, Lý Huyền thoại vội vàng chạy đến, hắn nhìn thấy máu ngừng chảy thì thở dài một hơi, trong lòng cảng khâm phụ Mai Ngọc Dương , nhịn không được hỏi: “Vương phi, tiếp tục cần khâu vết thương, cho Ma Phí tán, bản cung đi ra ngoài một chuyến, nhanh quay lại Nàng cũng không có đi bao xa, chỉ là ở trong phòng không thừa dịp bốn bề vắng lặng lấy ngân tuyến cùng ngân châm, lúc này mới trở lại.

Giang Dương nhìn thấy ngân tuyến lúc giật nảy minh: “Vương phi từ đâu có?”

Mai Ngọc Dương không nói, trực tiếp động thủ khâu lại, mặc dù bên trên có thuốc tê, Dạ Lăng Chi nguyệt ban đau đổ mồ hôi.

“Buông lỏng, rất nhanh sẽ không đau.

Nàng nhẹ nhàng vuốt bụng cường tráng của hắn.

Lý Huyền cùng Giang Đông thấy cảnh này đều đỏ tai, hiếm khi Vương phi ôn nhu như vậy, đột nhiên bộ dạng này quá dọa người.

Nửa mê nửa tỉnh, Dạ Lăng Chi nguyệt cảm thấy mơ hồ nhìn thấy Mai Ngọc Dương .

Người luôn luôn cùng mình đối chọi gay gắt như lập tức trở nên nhu hòa lại chăm chú.

Cũng không biết có phải giấc mộng.

Và xong hơn hai mươi châm, Mai Ngọc Dương thở dài một hơi, rõ ràng đêm lạnh như nước, nàng lại một thân mồ hôi.

“Sư phụ, về sau người mỗi ngày kiểm tra vết thương, đợi hoàn hảo sau đó ta đến cắt chỉ ”

Lý Huyền bị nàng kêu sư phụ kêu đỏ mặt, nhỏ giọng thầm thì nói: “Về sau Vương phi đừng xưng hô thuộc hạ như thế, rõ ràng y thuật ngài bỏ xa thuộc hạ phía trên, ta làm sao chịu nổi.”

Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ta nói người được thì người chính được.”

Nói xong, nàng lại nhìn về phía Dạ Lăng Chi nguyệt .

Nam nhân cường thế này cũng có lúc thê thảm, nàng trong đầu nhớ tới chuyện hắn ở bên tai mình, bộ dáng trầm tĩnh nói nàng không được quay đầu, trong lòng lại có chút thương cảm.