Không đúng, những gì nghe qua về Mai Ngọc Dương đa số là chuyện xấu, đây là nàng không muốn mặt mũi sao?

Tứ tẩu thấy mỹ nhân cũng làm liều , sao lại còn cố gắng hơn hắn chứ? Lão Lục khiếp sợ bắt đầu trấn tỉnh bản thân.

Cùng thời khắc đó,Dạ Lăk Chi nguyệt nghe ám vệ báo cáo thấy chuyện Mai Ngọc Dương làm vô cùng hoang đường, sợ nàng làm mất mặt vương phủ, nên muốn bắt người về.

Ai ngờ vừa tới liền thấy nàng đã ở trên đài so tài, nên đành dừng lại.

Nếu giờ đi lên, sẽ không tránh khỏi hai người dây dưa, còn không biết bị bao người chê cười.

Dạ Lăng Chi nguyệt tức giận muốn chết, nữ nhân này không thể làm hẳn bớt lo chút nào!

Nàng có tiếng xấu lan xa, tài nghệ không biết gì, thật sự không hiểu “thể diện” viết thế nào sao.

Trong lòng hắn mắng nàng không ngừng, bỗng nhiên bên tại truyền đến tiếng đàn như ngọc VỠ.

Dạ Lăng Chi nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt trước giờ không biểu cảm lại có biểu cảm không dám tin.

Một âm kia vang lên, hắn biết nàng có công lực bất phàm.

Lúc đầu, huyền âm cao thanh khiết, như là thâm sơn ngọc đẹp đã thất truyền, sau đó là sự đau buồn.

Tiếng đàn càng nghe càng mãnh liệt, giống như rượu nóng, thắng tắp rót vào đầy người nghe, nóng rực đến bá đạo.

Cuối cùng, Mai Ngọc Dương khẩy nhẹ ngón tay, âm thanh dây đàn dần nhạt đi, kết thúc thủ khúc.

Một hồi lâu, người chung quanh mới từ trong tiềm thức tỉnh lại, không biết ai dẫn đầu, tiếng vỗ tay không ngừng.

Dạ Lăng Chi nguyệt các xa mấy mét nhìn Mai Ngọc Dương , chỉ cảm thấy đó không phải vương phi hắn biết.

Điều không thể ngờ chính là, rèm che kia luôn buông xuống giờ được người kéo lên

Mọi người nín thở chăm chú nhìn theo, Hồng nhã cô nương chậm rãi đi ra, mọi người không nhịn được mà hít sâu một hơi.

Quá đẹp!

Đôi mắt Hồng Nhã đen như mực, ngũ quan linh động, gương mặt như khối cực phẩm bạch ngọc dương chi.

Làn da nàng trắng lóa mắt, làm nổi bật bộ hồng y như rực lửa, bằng nhiên nhìn thấy, cứ như là tiên nga Thải Điệp trên chín tầng mây, làm người ta không rời mắt.

Dạ Lăng Chi nguyệt nhìn phát ngốc, nuốt nước bọt, kích động đến bên cạnh Mai Ngọc Dương : “Tứ tẩu, người quá trâu bò, vị tiên nữ này đúng là do ngươi mời ra !”

Hồng Nhã thi lễ bên cạnh Mai Ngọc Dương : “Công tử cầm nghệ vô cùng tốt, Hồng Nhã bội phục.

Không biết Hồng Nhã có may mắn mời công tử đến phòng bên ngồi một chút?”

Lời vừa nói ra, ai cũng nhìn Mai Ngọc Dương.

Dạ Lăng Thiên Lương chọc nàng: “Tứ ca! Mau mau, đáp ứng nàng! Cách đó không xa, hắn là Tứ ca chân chính nghe được lão Lục nói gì, ánh mắt không khỏi ghét bỏ.

Mai Ngọc Dương buồn cười nghệ hẳn một chút: “Hồng Nhã cô nương, đây là Lục đệ của tại hạ, rất ngưỡng mộ cô nương, không biết có thể để hắn cùng vào sương phòng?”

“Đương nhiên, mời.” Hồng Nhã dẫn đường, Dạ Lăng Thiên Lương hưng phần theo ở phía sau, càng không ngừng tán dương Mai Ngọc Dương lợi hại, nghe được nàng hận không thể đem miệng lão Lục và lại.

Tránh đám người đi vào trong, chợt có một người ngăn cản đường đi.

Dạ Lăng Thiên Lương cùng Mai Ngọc Dương đồng thời ngẩng đầu, nhìn thấy mặt không biểu tình của Dạ Lăng Chi nguyệt , hai người giật nảy mình.

“Tứ ca, sao người cũng tới".

Hồng Nhã nhìn qua hướng Dạ Lăng Chi nguyệt , lại nhìn Mai Ngọc Dương “Vị công tử này có hai vị tứ ca sao?” Mai Ngọc Dương kiên trì giải thích “Không, hắn là thân huynh, ta là biểu ca.”

Dạ Lăng Chi nguyệt lành lạnh nhướng mí mắt: “Cùng ta trở về”

Lão Lục cần răng nghiến lợi mời hắn: “Nếu không Tứ ca cùng chúng ta vào đi, hiếm khi được nhìn thấy Hồng Nhã cô nương, bỏ lỡ rất đáng tiếc “Không có hứng thú”

Dạ Lăng Chi nguyệt không hiểu phong tình, ngay cả Mai Ngọc Dương cũng nhịn không được thấp giọng mắng một câu: “Đầu gỗ!”

Hắn hừ lạnh một tiếng: “Mắng ta? Ta còn chưa tính số với ngươi, vì sao vụng trộm chạy đến nơi đây?”