Mai Ngọc Dương tỉnh lại , cảm giác đau rát đã vơi đi.

Trong phòng thoang thoangthoảng mùi thuốc đắng chát ,tiểu Hồng thấy nàng tỉnh lại bèn bưng thuốc đến đút cho nàng.

Nàng đặt ở chóp mũi ngửi thử biết chúng là những loại thuốc bổ nguyên khí và vô hại nàng bịt mũi uống một hớp .

Lần này nàng đã hoàn toàn tỉnh táo và tiếp nhận đầy đủ tình cảnh hiẹn tại.

Nàng vốn là Hoàng Hậu dưới một người trên vạn người của địch quốc , vương triều Thịnh Khiết.

Còn là vu y tuyệt thế , sở hữu y thuật cao minh là bảo bối hữu dụng của hoàng đế Thịnh Khiết

Mà vị Mai tiểu thư lại là đại nữ nhi của Mai tể tướng thuộc vương triều Bắc thần , từ nhỏ đã vụng về còn mê zai .

Lần đầu tiên thấy Dạ lăng chi nguyệt nàng bỏ cả liêm sỉ đuổi theo hắn .

Tại yến hội trong cung hoàng thân quốc thích thần tử gia quyến đều tham dự nàng lén lút vào phòng của Dạ lăng chi nguyệt , hạ mê huyễn hương với hắn khiến hắn mơ hồ mà " vô lễ " với nàng

Vì mặt mũi của Hoàng gia , Dạ Lăng Chi Nguyệt đành phải cưới Mai Ngọc Dương .Khiến ai nấy đều biết tính xấu của Tứ vương phi mà chỉ chỏ nàng .

Mai Ngọc Dương xuyên qua bèn xoa nhẹ mi tâm , giận bản thân không biết ttanh đấu , ở Thịnh Khiết nàng vốn bị ban rượu độc không thể nào trở về đó nữa.

Huống chi thân thể này yếu ớt không thể đi đường dài đành an ổn làm Tứ vương phi sống tại đây .

Mai ngọc dương đang nhắm mắt thấu đáo suy nghĩ thì ngửi thấy mùi hương lạ.

Nàng mở mắt thì nhìn thấy một con mèo lạ trắng tuyếtnhayr vào từ cửa sổ .

Nàng lẳng lặng cùng mèo trắng bốn mắt nhìn nhau

Con mèo ban đầu dựng thẳng lông đuôi chotej mềm xuống đi về phía nàng.

Còn tốt nàng vẫn còn thông thú linh có thể hiểu thú ngữ nhưng mùi của con mèo này không tầm thường khiến nàng không khỏi nghi ngờ .

Mai ngọc dương ôm lấy con mèo đặt ở chóp mũi hít hà nét mặt biến đổi .

Lúc này có người vội vã xông vào cướp mèo trắng trong tay nàng ,mèo kia lập tức run rẩy

Người tới là Triệu ma ma trong viện cua Trắc phi Sở Băng

Bà ta oán trách nhìn nàng nói :" Tuyết nhi chỉ lỡ đến viện Vương phi sao Vương phi cả một con mèo cũng không chịu buông tha?"

"Con mắt chó nào của bà thấy bổn cung hành hạ mèo ?"

Mai ngọc dương cảnh cáo nhìn bà ta :" ma ma tự tiện sông vào sương phòng của ta còn vấn tội bản cung , có biết rõ thân phận của mình không hay là Sở trắc phi dạy bảo bà như thế?"

Triệu ma ma nhịn thở nhìn Mai Ngọc Dương đầy bất ngờ.

Đã xảy ra chuyện gì khiến nữ nhân này nói chuyện tràn đầy bức bách khiến bà ta không tự chủ mà sợ hãi run lên

" Nô tỳ thấy con mèo hoảng sợ nên mới vội vã ..."

"Mới vội vã vu khống đương chủ gia mẫu ?"

Triệu ma ma không cam lòng nói:"nô tỳ không dám"

" Bản cung đang chơi với mèo bà không thấy nó đang run lẩy bẩy trong tay bà sao"

" Sao lại thế được? "

Triệu ma ma không phục phản bác :" đây là mèo trắc phi nuôi rất gắn bó với lão nô làm sao lại sợ lão nô được chứ ?"

Mai ngọc dương khẽ vẫy tay với mèo :"Tuyết nhi , đến đây bản cung ôm một cái "

Tuyết nhi không chút do dự từ trong tay Triệu ma ma lao vào lòng Mai Ngọc Dương , Triệu ma ma cả kinh

"Thấy rõ chưa Triệu ma ma ?"

Triệu ma ma sợ nàng vội vàng túm con mèo trở về .

" Thì ra nô tỳ đã hiểu lầm Vương phi , xin Vương phi chớ trách "

Bà ta nói xong liền muốn đi , sau lưng chợt truyền đến hai chữ đầy khí phách " Đứng lại!"

"Vương phi có gì phân phó "

Chát! Nàng giơ tay lên hung hăng đánh vào mặt bà ta " đay là trừng phạt việc ngươi bất kính với ta , cút , lần sau không dễ dàng vậy đâu "

Triệu ma ma giận tái mặt nhưng không dám làm gì mà rời đi .

Tiểu Hồng từ ngoài đi vào thấy Triệu ma ma nổi giận đùng đùng đi ra không khỏi lo lắng :" Vương phi , Triệu ma ma lại đến gây sự sao ?"

" Tiện nô đó đã bị bản cung đánh cho một tát "

Khi nghe Mai Ngọc Dương nói tiểu Hồng sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch .

" Nhưng , nhưng bà ta là nguòi của Trắc phi , nếu trở về cáo trạng với Trắc phi rồi truyền đến tai vương gia sợ rằng thời gian tới của người không được bình yên "

Nét mặt nàng hờ hững , ngạo mạn : " Ồ ! Cáo trạng ! thứ ty tiện mạo phạm chủ tử , bản cung thân là vương phi mà không thể đánh ư ?"

Tiểu Hồng nơm nớp thoa thuốc cho nàng mà lòng đầy lo lắng .

Quả nhiên đến choạng vạng tối một bóng người cao dài đầy tức giận bước vào.